Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tận Thế: Xuyên Việt Giả.

Chương 23: Xưởng Đúc.




Chương 23: Xưởng Đúc.

Anh Vinh chạy ra ngoài cửa đang định nói cái gì thì chợt bị hành động của Trương Thành Công làm cho sững sờ. Anh chỉ thấy hắn vén áo lên vỗ vỗ vào sáu khối cơ bụng của bản thân để khoe khoang sau đó vít ga chạy mất hút.

"Từ khi nào mà thằng khốn này…" Anh Vinh đứng c·hết chân tại chỗ, nói không nên lời.

Chơi xe phân khối lớn và khoe cơ bắp chính là đam mê của anh Vinh, thế nhưng từ khi lấy vợ và làm quán ăn thì body sáu múi đã vĩnh viễn nói lời từ biệt với anh.

Hít một hơi thật sâu sau đó anh Vinh thở dài một tiếng chỉnh lại tạp dề che đi cái bụng bia rồi xoay người đi vào trong quán tiếp tục bưng đồ ăn cho khách…

Về phần Trương Thành Công, lúc này hắn đang phi như bay với tốc độ 25km/h thẳng tiến tới thôn Đồng Côi cách nhà hắn mười bốn cây số.

Đường đến thôn Đồng Côi rất dễ đi, cứ việc chạy theo con đường 21B tới ngã tư thị trấn Nam Giang rồi rẽ trái là đến.

Trương Thành Công mặc dù đang lái xe phân khối lớn nhưng tốc độ cũng không nhanh, hắn đi chậm rãi qua từng đoạn đường ngắm cảnh vật xung quanh nhằm thả lỏng tinh thần.

Đi trên con đường sá bên cạnh cánh đồng Nam Trấn, Trương Thành Công phát hiện dưới ruộng có tốp ba tốp năm người đang bốc đất bỏ vào xe kéo để kéo về vườn nhà mình.

Nhìn thấy cảnh này Trương Thành Công bất giác hồi ức tới thật nhiều năm về trước, khi còn chưa trọng sinh. Hắn còn nhớ rõ, cũng vào một ngày tháng mười hai như thế này, lúc ấy trời rét căm căm, hắn cùng mấy anh em trong nhà bị bố mẹ sai ra ruộng bốc đất về bỏ vườn.

Bởi vì ruộng nhà mình đã nhặt hết đất cục to và lười đào cho nên mấy anh em đánh chủ ý tới mảnh ruộng nhà bên cạnh. Đúng lúc đang tác nghiệp thì chủ nhân mảnh ruộng ấy cũng chính là ông bác ở trong xóm bất ngờ tới và bắt tại trận. Kết quả cả nhân chứng vật chứng bị áp giải về nhà, sau đó không thể thiếu được một trận đòn roi...

Nghĩ đến đây Trương Thành Công không khỏi mỉm cười. Hắn dừng lại xe nhìn những đứa trẻ được nghỉ cuối tuần theo mẹ đi bốc đất rồi từ từ móc điện thoại trong túi ra bắt đầu lật danh bạ và bấm gọi cho một số thuê bao.

"Alo. Anh Chiến à."



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ồm ồm trả lời: "Thành Công? Sao lâu lắm rồi mới gọi cho anh, dạo này thế nào rồi? Anh đang cho gia đình sang bên nhà ông bà nội, một lát chú có ở cửa hàng không anh qua."

"Vâng, em đợt này khỏe lắm, anh đang cho mấy nhóc đi chơi à, đi tới đâu rồi? Mà anh Chiến này, xã anh có cho lấy đất không đấy?"

"Không, xã đang cấm. Nhà anh muốn lấy một ít bỏ cây mà có được đâu." Anh Chiến đáp.

"Xã đang cấm sao?"

Trương Thành Công nghe xong không khỏi hắc hắc cười lên nói tiếp: "Em đang đứng ở chỗ cánh đồng Nam Trấn đây, nhiều người lấy đất lắm. Xe nào cũng đầy ắp chạy không nhanh đâu, anh ra nhanh nhé."

"Thật?" Giọng anh Chiến có chút hưng phấn nói: "Chú quay video lại cho anh. Bây giờ anh quay xe lại."

"Được! Thưởng cuối năm đang chờ anh đấy."

Trương Thành Công cười cười tắt điện thoại rồi gạt chân chống xe đứng ở vệ đường sau đó ngồi xổm bên cạnh một gốc cây bóng mát trên bờ ruộng chờ đợi anh Chiến đến.

Hai mươi phút sau, một chiếc ô tô bán tải màu đen đậu lại bên cạnh chỗ Trương Thành Công đang ngồi. Bước xuống khỏi xe là một người đàn ông râu quai nón to cao lực lưỡng.

Đây chính là anh Chiến, công an xã xã Nam Trấn. Đi sau anh còn có vợ cùng hai đứa nhóc.

Trương Thành Công thấy người đến lập tức lễ phép chào người phụ nữ trước: "Em chào chị Dung ạ. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào."

"Cái thằng quỷ này vẫn dẻo mỏ như vậy." Chị Dung cười đáp.

"Ái chà chà… Khoai Tây với Khoai Lang lớn quá rồi nhỉ. Đang ăn cái gì đấy? Cho chú miếng nào."



Trương Thành Công quay sang trêu đùa hai đứa nhóc hoàn toàn không để ý tới anh Chiến đứng ở một bên.

"Hừ!"

Thấy tiếng động Trương Thành Công quay qua nhìn anh Chiến mắng: "Tầng dưới chót trong gia đình thì chờ đến lượt đi."

Anh Chiến giận quá thành cười một tay chụp về phía thằng nhãi hỗn xược trước mặt mình định giáo huấn nó một trận. Thế nhưng Trương Thành Công dễ dàng né tránh, hơn nữa còn chuyển người khoác tay lên cổ anh nói: "Thằng em anh bây giờ khác xưa rồi."

Anh Chiến cảm nhận được lực lượng đè trên người mình kinh ngạc không thôi.

"Cái thằng ranh con này từ lúc nào mày trở nên khỏe như vậy?"

"Còn không mau buông tay ra."

Trương Thành Công cũng không tiếp tục đùa nghịch nữa, hắn cười vỗ vỗ anh Chiến hỏi: "Dạo này anh thế nào rồi, bao giờ thì được chuyển lại về thành phố?"

Anh Chiếc lắc đầu ngao ngán đáp: "Chưa có quyết định, cũng chẳng quan trọng. Bây giờ anh lại rảnh rỗi, có nhiều thời gian cho gia đình."

"Ừm, vậy cũng tốt." Trương Thành Công đáp lại một câu sau đó cũng không tiếp tục nhắc lại chuyện không vui của anh Chiến nữa.

Trương Thành Công cùng anh Chiến đi dọc bờ ruộng trò chuyện trong khi chị Dung trông hai đứa nhóc ở trên xe.



Đi được một lúc lâu bỗng nhiên Trương Thành Công nói: "Tối 24 anh đưa cả nhà sang nhà em chơi nhé. Có cả Vinh thịt lợn nữa, em có việc quan trọng cần hỏi ý kiến hai anh."

"Có việc gì thì hỏi luôn đi còn chờ với cả đợi. Mấy anh em mình có chuyện gì thì chỉ cần một cuộc điện thoại là được rồi, mày cứ rườm rà." Anh Chiến không vui nói.

Trương Thành Công mỉm cười không nói gì rồi mặc kệ anh Chiến rồi chạy về chỗ để xe liền nổ máy phóng đi.

Anh Chiến nhìn bóng dáng Trương Thành Công đi xa lắc đầu một cái xong cũng leo lên ô tô.

Chị Dung nhìn chồng mình ngồi ở ghế lái nhưng một mặt tâm sự nặng nề có chút lo lắng, chị kéo tay chồng ôn nhu lên tiếng hỏi: "Sao vậy chồng, Thành Công nó nói gì à?"

"Không có chuyện gì, sang nhà ông nội thôi, không ông lại chờ cơm." Anh Chiến lắc đầu trả lời.

Chiếc xe bán tải lại tiếp tục lăn bánh. Còn Trương Thành Công, hắn lúc này đã đến được thôn Đồng Côi.

Sau một lúc hỏi thăm địa chỉ thì Trương Thành Công cũng tìm đến được xưởng đúc tượng đồng lớn nhất Đồng Côi, nơi này cũng là xưởng tư nhân duy nhất của thôn có nồi nấu quặng nhập khẩu từ Đức.

Trương Thành Công đi vào trong xưởng nói rõ ý đồ của mình sau đó được một người trẻ tuổi dẫn đi gặp ông chủ.

Hắn đi vào trong văn phòng, lúc này ông chủ Triệu Quang Tiến đang ngồi chơi game đào vàng, ông ta thấy có người mở cửa thì vội ấn tổ hợp phím alt tab để chuyển sang phần mềm camera giá·m s·át xưởng sau đó mới tỏ ra khí định thần nhàn, vẫn nhìn màn hình giá·m s·át không quay đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

Trương Thành Công híp mắt đánh giá ông già hói đầu trước mắt một thoáng sau đó mới tiến lại gần đưa ra điện thoại di động đang hiện số dư tài khoản nói: "Có đơn đặt hàng theo yêu cầu, ông chủ có nhận chứ."

Ông chủ Tiến nhìn thấy số dư tài khoản liền sáng mắt lên đứng dậy đáp: "Nhận chứ, nhận chứ."

"Chàng trai trẻ, cậu muốn đúc tượng như thế nào?"

Trương Thành Công lắc đầu trả lời: "Không phải tượng, mà là rìu. Một cây rìu đúc từ những nguyên liệu do tôi cung cấp. Chủ yếu là phải nhờ đến nồi nấu quặng tốt nhất mà xưởng ông đang có."

Ông chủ Tiến hơi chần chừ, xưởng của ông chỉ đúc tượng chứ không đúc v·ũ k·hí, làm như thế là phạm pháp. Trừ khi khách hàng cho đủ nhiều.

Và Trương Thành Công xác thực làm được chuyện đó. Hắn bỏ ra ròng rã 69 triệu để thuyết phục được ông chủ Tiến.