Chương 17: Hành Lang Laze.
Trương Thành Công đứng một bên khịt mũi một cái thầm nghĩ: “Nếu tôi thay thế cô ở trong biệt thự thì người đã gây ra t·hảm k·ịch này chính là cô đấy! Lấy cắp T-virus thì cũng thôi đi, chả hiểu sao còn quay đầu lại ném vỡ một ống nghiệm làm cái gì? Ngại sống đã đủ lâu rồi, tìm kiếm kích thích có phải không.”
Matthew vốn là đang đi tìm kiếm chứng cứ phạm pháp của công ty Umbrella nên mọi sự tình liên quan đều rất hứng thú, vì thế mà Matthew tiến sát lại gần để nghe cho rõ.
Gã đội trưởng nhìn lại ba người Trương Thành Công, do dự một lát gã mới quyết định mở miệng: “Năm giờ trước, Red Queen đã trở thành sát thủ. Nó đóng kín Tổ Ong và g·iết toàn bộ người dưới này.”
“Oh My God!” Alice hai tay che lại miệng kinh hô.
“Khi tập đoàn Umbrella biết được sự việc. Nhóm tác chiến của tôi đã được cử đi để đóng nó lại.”
“Tại sao nó làm vậy?” Matthew buột miệng hỏi.
“Vụ đó thì chưa biết. Nhưng cũng có khả năng là bị can thiệp từ bên ngoài.” Gã đội trưởng không quay đầu nhìn Matthew đáp.
Xoạt!
Đang dựa vai lên tấm tường kính hóng hớt, bất thình lình Matthew giật thót một cái lùi lại sát vách hành lang sau lưng, ánh mắt hoảng sợ nhìn phía trước, mồ hôi lạnh rịn ra đầy mặt.
Đằng sau tấm kính là xác c·hết của một nữ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm trôi dạt tới. Gương mặt và da cô ta bị ngâm nước trở nên trắng bệnh.
Trương Thành Công thấy có động tĩnh tò mò quay đầu sang nhìn một cái.
“Ừm, chỉ là xác c·hết thôi mà.”
So sánh với tràng cảnh tận thế mà đích thân Trương Thành Công đã trải qua trước khi trọng sinh hoàn toàn kém xa. Nơi đó mới là địa ngục máu tanh thực sự, thậm chí cái xác c·hết này giống với người c·hết đ·uối mà thôi, không là gì so với n·gười c·hết bởi t·ai n·ạn giao thông.
Về phần Alice cũng không thấy phản ứng gì, trong nhận thức của cô thì mấy thứ này giống như không đáng kể chút nào cả.
“Anh có sao không?”
Alice tiến lên mấy bước quan tâm lo lắng hỏi thăm Matthew một tiếng, dù sao anh ta cũng cho cô mượn áo khoác mặc dẫn đến có có một chút thiện cảm với anh ta.
“Tôi không sao.” Matthew thở dốc đáp lại không có việc gì mặc cho trên mặt cắt không còn một giọt máu chứng minh anh ta đã rất sợ hãi.
Hai người còn đang định nói thêm cái gì thì Rain đã trở về cắt đứt họ: “Đội trưởng, cả tầng bị ngập rồi.”
Gã đội trưởng liếc nhìn đồng hồ trên tay nói: “Trễ quá rồi. Thôi đi nhanh đi.”
J.D đi ngang qua chỗ Trương Thành Công nhìn ba người hất cằm một cái ra hiệu tiếp tục di chuyển.
Trương Thành Công vẫn như thường đi theo đoàn đội, còn Matthew dưới sự giúp đỡ của Alice đứng dậy loạng choạng đi theo sau.
Cả nhóm đi dọc theo hành lang theo sự dẫn đường của Kaplan. Thế nhưng bọn họ không hề hay biết rằng, vừa mới rời khỏi không được bao lâu, t·hi t·hể nữ nhân viên nghiên cứu kia đột nhiên mở trừng hai mắt…
Kaplan theo bản đồ mang cả nhóm đi tới một căn phòng nằm ở cuối hành lang. Vừa mới mở cửa ra lập tức khiến Kaplan nghi hoặc nhìn lại bản đồ trong tay mấy lần xong mở miệng: “Đội trưởng! Đây là nhà ăn B, trên sơ đồ ghi như vậy mà.”
“Anh có thể nhìn lầm đó, nơi này đâu có giống nhà ăn.” Vừa nói J.D vừa chỉ tay vào vô số những khoang chứa được cắm mấy chục cái ống dẫn xếp kín cả một khu rộng lớn.
“Có khi tập đoàn Umbrella đang giấu vài bí mật dưới này.” Matthew ngước nhìn xung quanh, không đầu không đuôi nói, anh ta có vẻ như đã khá hơn rất nhiều rồi.
Nghe vậy gã đội trưởng quay đầu lại liếc nhìn Matthew, ánh mắt lập lòe như đang suy tính nói: “J.D, cậu và Rain giữ người này ở đây và canh gác lối ra.”
“Có thể có người còn sống. Lục soát đi, nhưng nhớ đi gần nhau.”
Cả đội lính đặc chủng chia thành các tiểu đội hai người rồi tản ra xung quanh lục soát nhà ăn B.
Rain, J.D và Matthew thì đứng ở cửa canh gác. Trương Thành Công cùng với Alice thành một nhóm, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Trái lại thì người đồng hành của hắn hết sức tò mò về những khoang chứa xung quanh, hết nhìn tây lại tới nhìn đông.
Alice không ít lần trèo lên nhòm vào bên trong khoang chứa, còn định rút mấy cái ống dẫn ra để kiểm tra. Trương Thành Công đi bên cạnh nhìn thấy vậy kém chút bị dọa cho sợ tè ra quần, hắn vội vàng can ngăn cô lại nhắc nhở: “Đừng có táy máy. Mau đi theo đội ngũ.”
Trương Thành Công chỉ chỉ tay về phía gã đội trưởng đã đi xa ra hiệu. Alice tỏ ra không quá tình nguyện nhưng vẫn là nghe lời hắn đuổi theo nhóm phía trước.
Chỗ này Trương Thành Công biết, nơi đây đúng là nhà ăn, nhưng không phải là để nuôi người, mà là nuôi quái vật, những vật thí nghiệm, v·ũ k·hí sinh hóa của tập đoàn Umbrella. Những cái khoang chứa này là tủ đông, nuôi dưỡng cũng như giam cầm bọn chúng.
Ở chỗ cửa phòng ăn B, J.D nhìn thứ kì dị trong khoang đông lạnh qua ô kính hiếu kỳ hỏi: “Họ giữ cái gì trong này?”
“Ai biết?” Rain hờ hững đáp lại, trong tay vẫn lau chùi kiểm tra khẩu súng trường tự động của mình.
Trong khi J.D cùng Rain nói chuyện phiếm g·iết thời gian thì nhóm còn lại đã đi tới được khu vực phòng máy chủ của Red Queen. Kaplan ngay lập tức ngồi vào bàn máy tính để hack hệ thống điều khiển. Mười đầu ngón tay Kaplan như khiêu vũ trên bàn phím, những tiếng lích ca lích cích từ chiếc bàn phím blue switch anh ta mang theo phát ra đều đều không ngừng.
“Sao lâu thế?” Nữ thành viên y tế chờ đợi mất kiên nhẫn bèn hỏi.
“Red Queen đang phòng vệ, nó gây khó khăn đủ kiểu.” Kaplan không ngẩng đầu đáp.
“Nhưng đối với tôi không là gì cả.” Anh ta đầy tự tin bổ sung thêm.
Vừa dứt lời, Kaplan liền gõ mạnh một cái vào phím Enter. Cánh cửa thép dẫn vào hành lang thông tới nơi đặt máy chủ của Red Queen từ từ được nâng lên. Gã đội trưởng quay sang mấy thành viên còn lại thúc giục: “Nhanh lên, hành động đi.”
Mấy người hô lên một tiếng rồi xách theo hai chiếc túi đen mang xuống từ tàu điện đi theo đội trưởng đi tới lối vào hành lang.
Trương Thành Công biết đây là cạm bẫy của Red Queen, hành lang kia chính là hành lang laze. Nhưng hắn chỉ muốn yên ổn sống sót qua ba giờ đồng hồ mà thôi, không cần phải mạo hiểm đi nhắc nhở bọn họ làm gì cả.
Thế nhưng khi nhìn gã đội trưởng chuẩn bị đi vào bên trong hành kiểm tra thì đột nhiên Trương Thành Công đứng lên quát lớn.
Trương Thành Công đứng lên quát lớn: “Khoan đã! Đừng vào bên trong!”
Hắn cuối cùng vẫn là không thể thấy c·hết mà không cứu, cho dù chỉ là người ở trong thế giới nhiệm vụ hắn cũng chẳng thể làm ngơ được.
Gã đội trưởng mở chốt an toàn trên súng trường quay đầu lại nhìn chằm chằm Trương Thành Công hỏi: “Có chuyện gì!”
Nhìn gã đội trưởng vô cùng đề phòng, đây cũng là điều tất yếu, bởi lẽ từ lúc ở biệt thự tới bây giờ Trương Thành Công vẫn luôn câm như hến, cứ im lặng đi theo tự tựa một kẻ câm điếc. Ánh mắt sắc bén của gã đầy sự nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.
“Thôi bỏ mẹ!”
Vào lúc này Trương Thành Công biết mình chơi ngu rồi.
Gã đội trưởng nhắm thẳng họng súng vào Trương Thành Công ra lệnh: “Anh! Đi cùng với tôi vào bên trong!”
Lúc này Trương Thành Công dơ hai tay lên khẩn trương nói: “Tôi nhớ ra được một vài thứ. Hành lang này có một cơ chế phòng vệ ẩn, nếu không được sự cho phép của Red Queen thì không thể đi vào được.”
Mặc cho Trương Thành Công nói gì, gã đội trưởng vẫn chĩa súng áp giải hắn đi vào trong, ba người khác bao gồm cả nữ nhân viên y tế cũng bước theo sau.