Tận Thế Dẫn Đường

Chương 72: Thất vọng




Edit by Náppu

*

Cù Tầm Dương đứng ở cửa phòng bệnh, cậu tới bệnh viện nguyên bản muốn tìm Thẩm Sơ Trạch hỏi rõ ràng, thuận tiện cũng muốn để cho hắn nhận rõ sự thật.

Cậu không thích ở sau lưng đánh lén, nhưng cậu nhân lúc Thẩm Sơ Trạch nằm viện yêu cầu mấy người Liên Hạc để Thẩm Sơ Trạch rời đi cũng coi như là hành vi không minh bạch, tuy rằng Thẩm Sơ Trạch cũng ở sau lưng oan uổng cậu, nhưng cậu dám làm dám chịu, cho nên chuẩn bị giáp mặt cùng Thẩm Sơ Trạch nói rõ ràng.

Chỉ là không nghĩ tới vừa khéo như vậy, Liên Hạc tới trước cậu, mà bọn họ cũng vừa vặn đang nói chuyện này.

Cho nên Cù Tầm Dương không đi vào, hành lang bệnh viện người đến người đi, Liên Hạc cho dù cảm quan nhạy bén, hẳn là cũng không biết cậu đứng ở cửa nghe lén đi.

Liên Hạc nói: "Chờ xuất viện cậu đến nơi ở của đội ngũ mới đi, tôi đã giúp cậu xin tổng cục điều qua."

Thẩm Sơ Trạch hỏi: "Vì sao chứ? A Hạc, em hiện tại đã là cấp A, để em trở lại tiếp tục làm dẫn đường của các anh được không?"

Liên Hạc đáp lại: "Không được."

Thẩm Sơ Trạch lại hỏi: "Tại sao lại không được? Bởi vì độ xứng đôi của Tầm Dương cùng các anh so với em cao hơn sao?"

Liên Hạc nói: "Đúng vậy."

Tuy rằng đã dự kiến câu trả lời, nhưng tâm tình Cù Tầm Dương vẫn kém đi.

Thanh âm Thẩm Sơ Trạch mang theo khóc nức nở: "A Hạc, độ xứng đôi của em và các anh cũng có thể cao lên a, anh biết mà, nếu cảm tình của chúng ta tốt hơn..."

Liên Hạc ra tiếng đánh gãy: "Sơ Trạch, cậu phải rõ ràng, cậu cùng chúng tôi độ xứng đôi không có khả năng cao hơn Tầm Dương, bởi vì cậu ta là A trời sinh."

Thẩm Sơ Trạch khóc thành tiếng: "Em thích anh a, A Hạc, em chỉ là muốn ở lại bên cạnh các anh mà thôi."

"Được rồi, đừng tùy hứng." Thanh âm Liên Hạc rất bình đạm.

Thẩm Sơ Trạch khóc lóc nói: "Em mặc kệ, A Hạc, các anh lúc trước đã đáp ứng em, nói cho dù có dẫn đường mới cũng sẽ không đuổi em đi, em đáp ứng anh sẽ không tùy hứng, em sẽ ngoan ngoãn, em cũng sẽ không đoạt vị trí của Tầm Dương, em chỉ muốn ở lại bên cạnh các anh, đừng đuổi em đi được không? A Hạc, cầu xin anh."

Lần này Liên Hạc không nói gì.

Cù Tầm Dương đứng ở cửa hai phút cũng không nghe thấy Liên Hạc trả lời, cậu không biết Liên Hạc có ý gì, là cam chịu đáp ứng, hay là cam chịu cự tuyệt?

Nhưng Thẩm Sơ Trạch vẫn đang khóc, cậu nghĩ Liên Hạc hẳn là cự tuyệt đi?

Hôm nay cậu đại khái là không có cơ hội tìm Thẩm Sơ Trạch hỏi rõ ràng, cho nên không lại tiếp tục nghe lén, rời khỏi bệnh viện.

Chính là ngày hôm sau cậu thấy Thẩm Sơ Trạch xuất viện trở về, sau đó ngày thứ ba cũng không có dọn đi, thậm chí giống như bình thường bắt đầu chiếu cố cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của bọn họ.

Cù Tầm Dương bắt đầu không xác định.

Cậu muốn tới tìm Liên Hạc hỏi một câu, nhưng lại sợ bản thân như vậy sẽ có vẻ quá hùng hổ doạ người, còn có chính là cậu không muốn để Liên Hạc biết chính mình lần đó ở bên ngoài nghe lén.

Bởi vì Thẩm Sơ Trạch ở chỗ này hơn hai năm, có khả năng dọn đi cũng cần chút thời gian, cậu chỉ có thể trước cứ như vậy tự an ủi chính mình.

Thẳng đến lại qua hai ngày sau Thẩm Sơ Trạch vẫn không có dấu hiệu muốn dọn đi, Cù Tầm Dương không có biện pháp lại tiếp tục lừa mình dối người nữa.

Tuy rằng Thẩm Sơ Trạch như là cố tình tránh đi cậu, bốn ngày này bọn họ cơ hồ không có giáp mặt, nhưng Cù Tầm Dương vẫn không thể tiếp thu bọn họ lừa gạt mình.

Rõ ràng đã đáp ứng cậu không phải sao? Vì sao không làm được?

Bởi vì Thẩm Sơ Trạch đáng thương hề hề cầu xin sao? Hay là bọn họ kỳ thật luyến tiếc để Thẩm Sơ Trạch rời đi?

Mấy ngày nay bốn người bọn họ tựa như ngày thường cùng hắn ở chung, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Chẳng lẽ Thẩm Sơ Trạch cố ý tránh đi cậu, hai người bọn họ không có tiếp xúc, cho nên chuyện này liền cho qua sao?

Rõ ràng đã đáp ứng cậu, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn nuốt lời.

Cù Tầm Dương thật sự rất thất vọng.

Đứng ở cổng lớn của tổng cục quản lý người thức tỉnh siêu năng lực, cậu vẫn có chút do dự, do dự bản thân rốt cuộc có nên đi vào hay không.

Liên Hạc đã từng nói qua với cậu, nếu cậu không muốn làm dẫn đường của 'Nộ Hải', vậy thì tự mình cùng tổng cục nói chuyện.

Cậu không phải không muốn làm dẫn đường cho bọn họ, có thể nói, cậu đương nhiên hy vọng bản thân vẫn luôn làm dẫn đường của bọn họ, vẫn luôn muốn cùng bọn họ ở bên nhau.

Tuy rằng rất không biết cố gắng, nhưng cậu vẫn là thích bọn họ.

Nhưng cậu không muốn lại thương tâm, cậu không muốn bản thân cứ lặp đi lặp lại nhiều lần bị bọn họ tác động cảm xúc như vậy, bởi vì bọn họ mà ăn không ngon ngủ không yên.

Trước kia cậu không biết yêu thích sẽ làm người ta mệt tâm như vậy, có lẽ nguyên nhân bởi vì người cậu thích đều không thích cậu đi.

Nếu như vậy, còn không bằng không thích.

Cù Tầm Dương dựa vào ký ức tìm được văn phòng của Viên Hoa Quốc, cậu nguyên bản còn lo lắng có thể không có ai, nhưng cậu vận khí không tồi, gõ cửa hai cái liền được đáp lại.

Viên Hoa Quốc nói: "Tiến vào."

Lúc Cù Tầm Dương mở cửa đi vào, Viên Hoa Quốc biểu hiện ra một tia kinh ngạc: "Dẫn đường Cù Tầm Dương? Cậu tới tìm tôi có việc sao?"

"Tôi muốn xin điều khỏi 'Nộ Hải'." Cù Tầm Dương không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề biểu đạt ý đồ của bản thân.

Nhưng lại đem Viên Hoa Quốc làm cho ngẩn người, "Như thế nào đột nhiên muốn điều đi? Là bọn họ vẫn không tôn trọng cậu sao?"

Cù Tầm Dương thành thật lắc đầu: "Không phải, sau lần trước bọn họ có thay đổi."

Viên Hoa Quốc buông văn kiện trong tay, nhìn phía cậu hỏi: "Vậy tại sao cậu còn muốn xin điều đi?"

Cù Tầm Dương nhìn thẳng hai mắt Viên Hoa Quốc, nghiêm túc nói: "Tôi ở cùng bọn họ rất thống khổ."

Viên Hoa Quốc khẽ nhíu mày: "Là cùng bọn họ ở chung không thoải mái sao?"

Cù Tầm Dương nói: "Cũng không phải..."

Viên Hoa Quốc hỏi: "Vậy thì sao lại muốn điều đi? Tôi có thể biết nguyên nhân không?"

Cù Tầm Dương trả lời: "Nguyên nhân là do cá nhân tôi."

Viên Hoa Quốc nói: "Tới đây, Tầm Dương cậu ngồi xuống cùng tôi từ từ nói đi."

Cù Tầm Dương lại lắc lắc đầu: "Tôi chỉ muốn xin điều đi, chẳng lẽ nhất định phải có một lý do sao?"

Viên Hoa Quốc thoạt nhìn như có chút phiền não, "Đúng vậy, dẫn đường xin điều khỏi đội ngũ, cần phải có lý do hợp lý."

Trái tim Cù Tầm Dương có chút lạnh lẽo: "Nhưng lúc trước không phải cũng là cưỡng bách tôi đến 'Nộ Hải' sao?"

Viên Hoa Quốc thở dài, "Cậu còn vì chuyện này mà tức giận sao?"

Cù Tầm Dương nói: "Không có, tôi chỉ cảm thấy các ngài như vậy có điểm không công bằng, là phó cục trưởng ngài nói, tôi có thể tùy tiện đổi lính gác, tôi hiện tại muốn điều đến chiến đội khác, vì sao lại không thể?"

Viên Hoa Quốc xoa xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ: "Tôi là nói lấy năng lực của cậu có thể tùy tiện khai thông bất luận lính gác nào, nhưng cũng không có nói cậu có thể tùy tiện đổi lính gác a, Tầm Dương, cậu hiện tại là dẫn đường mạnh nhất, mà 'Nộ Hải' là chiến đội mạnh nhất, cậu theo lý thường hẳn là rất xứng đôi với bọn họ."

Cù Tầm Dương lại hỏi: "Cho nên tôi không thể điều đi phải không?"

Viên Hoa Quốc nói: "Tầm Dương, tôi cho rằng cậu hẳn là có thể hiểu rõ đạo lý này, tận thế giáng xuống, tôi hy vọng mọi người mọi vật đều có thể phát huy năng lực cùng giá trị lớn nhất."

"'Nộ Hải' thiếu cậu, chính là thiếu đi phụ trợ ưu tú nhất, mà cậu đi đến chiến đội khác, cũng là nhân tài không được trọng dụng."

Cho nên nói đến nói đi, đều là bởi vì 'Nộ Hải' là chiến đội quan trọng nhất, mà cậu cùng bốn người bọn họ xác suất xứng đôi cao nhất, cho nên Viên Hoa Quốc sẽ không đồng ý điều cậu đi.

"Vậy cho tôi dọn ra ngoài đi."

"Ân?"

"Dù sao tôi chỉ cần đi theo bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ giúp bọn họ khai thông là được rồi, không cần mỗi ngày ở cùng một chỗ."

"Tôi hiểu rồi, cậu là muốn cùng bọn họ phân rõ giới hạn?"

"Không phải." Cù Tầm Dương lặng im một lát, sau đó thấp giọng nói một câu: "Tôi chỉ là muốn thu hồi cảm tình của chính mình."

Nếu đổi lại là người bình thường tuyệt đối nghe không hiểu mặt sau lời nói của cậu, nhưng Viên Hoa Quốc là lính gác, cho nên hiểu được rất rõ ràng, ông đại khái biết nguyên nhân vì sao Cù Tầm Dương ở bên bọn họ lại thống khổ.

"Được rồi, chuyện này tôi có thể đáp ứng cậu, nhưng không có biện pháp lập tức giúp cậu an bài, cho nên cậu trước tiên ở bên kia một đoạn thời gian, có thể chứ?"

"Cảm ơn."

Viên Hoa Quốc lại thở dài: "Tầm Dương, cảm tình thường thường đều là thân bất do kỷ, nhưng cậu còn nhỏ, không cần đem bản thân bức cho căng thẳng như vậy, có lẽ có chút chuyện không phải như cậu nghĩ cũng không chừng."

"Ân." Cù Tầm Dương đi phía trước quay đầu lại nói: "Đúng rồi phó cục trưởng, hy vọng ngài đừng đem chuyện này nói cho bọn họ, bằng không tôi sợ bản thân không thể thuận lợi dọn đi."

Viên Hoa Quốc gật đầu: "Được, tôi đáp ứng cậu."

Thời điểm từ tổng cục đi ra, trong không khí tràn ngập hơi ẩm.

Cậu ngẩng đầu nhìn không trung xám xịt, mây đen đọng lại, như là lập tức trời sẽ mưa, làm cho tâm tình của cậu cũng áp lực.

Làm cậu cảm thấy thống khổ chính là, tuy rằng bọn họ làm cậu thất vọng cùng thương tâm, nhưng cậu vẫn không thể dứt khoát lưu loát buông xuống cảm tình với bọn họ, vẫn là đối với bọn họ ôm một tia kỳ vọng.

Tuy rằng cậu đi vào tổng cục nói bản thân muốn điều đi, nhưng nội tâm kỳ thật phi thường do dự.

Viên Hoa Quốc cự tuyệt ngược lại là cái cớ để cho cậu cùng bọn họ tiếp tục dây dưa.

Nói muốn dọn ra, cũng chỉ là bởi vì cậu biết nếu bản thân cứ giống như bây giờ lưu lại bên cạnh bọn họ, cùng bọn họ tiếp tục sớm chiều ở chung, vậy cậu chỉ có thể càng lún càng sâu.

Cậu sợ bản thân về sau cũng giống Thẩm Sơ Trạch đối với bọn họ mặt dày mày dạn, sau đó cứ luôn tự lừa mình dối người.

Hiện tại cậu vẫn còn một tia lý trí, cậu muốn cùng bọn họ bảo trì khoảng cách, sau đó chậm rãi thu hồi cảm tình.

Một trận sấm rền vang lên, làm Cù Tầm Dương thu hồi suy nghĩ.

Không trung trở nên càng ngày càng âm trầm, thoạt nhìn còn có chút dọa người, nhìn dáng vẻ như là tiếp theo sẽ đổ mưa to.

Cù Tầm Dương không lưu lại lâu, nhanh chóng đi đến hướng trạm giao thông công cộng.

Rất nhanh đã về đến tòa nhà, bầu trời xẹt qua tiếng sấm lớn, giọt mưa thật lớn bắt đầu từng giọt từng giọt nện trên mặt đất.

Gió còn chưa có hoàn toàn thổi tới, Cù Tầm Dương nhanh chóng chạy vào toà nhà, lúc kéo ra cửa lớn nháy mắt một đạo tia chớp thật lớn bổ ra giữa không trung.

Nguyên bản phòng khách đang tối tăm được hoàn toàn chiếu sáng, vừa lúc để cho Cù Tầm Dương thấy hình ảnh hai người bên trong răng môi tương dán.

Ngoài phòng mưa to tầm tã, tiếng sấm ầm vang không ngừng, từng đạo tia chớp liên tiếp đánh xuống, Cù Tầm Dương cứ như vậy đứng ở cửa, giống như bóng đen nhìn bọn họ chằm chằm.

Tuy rằng lúc cậu mở cửa, Dịch Dữ Kiệt lập tức đã đẩy ra Thẩm Sơ Trạch.

Nhưng vì sao cố tình lại là Dịch Dữ Kiệt.

Cho dù là Sở Tri Nam, có khả năng cũng không có đả kích lớn đến cậu giống như Dịch Dữ Kiệt hiện tại.

Người này đã từng đem cậu trở thành bảo bối trong tâm khảm a, cho dù lúc thanh tỉnh cùng cậu bảo trì khoảng cách, nhưng chỉ cần nghĩ đến sủng ái trong hơn một tháng kia, cậu vẫn sẽ cảm thấy ngọt ngào, cho nên mới lần nữa mềm lòng với hắn.

Nhưng cố tình ông trời muốn cho cậu thấy hình ảnh Dịch Dữ Kiệt cùng Thẩm Sơ Trạch hôn môi.

Mặc dù tư thế kia của bọn họ thoạt nhìn là Thẩm Sơ Trạch chủ động hôn lên, nhưng Dịch Dữ Kiệt tránh không thoát được sao?

Bằng thực lực của Dịch Dữ Kiệt mà tránh không được sao?

Vì sao lại không né tránh?

Cù Tầm Dương cảm thấy trái tim đã đau đến mức làm cậu hít thở không thông, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, lỗ tai cũng bắt đầu ong ong.

Cậu đỡ khung cửa, đè nặng ngực bắt đầu thở hổn hển.

Cậu không biết Dịch Dữ Kiệt từ khi nào đã đi đến bên cạnh, đỡ thân thể cậu vẫn luôn nói với cậu cái gì đó.

Thanh âm của hắn giống như là ở nơi chân trời truyền tới, Cù Tầm Dương cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm, cậu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Cậu ngẩng đầu muốn nhìn Dịch Dữ Kiệt, nhưng tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, biểu tình của Dịch Dữ Kiệt cũng trở nên vặn vẹo.

Cuối cùng trước mắt Cù Tầm Dương tối sầm, té xỉu trong lòng ngực Dịch Dữ Kiệt.

**********************

**********************

Cung hỉ phát tài!

An khang thịnh vượng!

Vạn sự như ý!

Chúc mọi người một năm mới tràn đầy hạnh phúc, bình an, may mắn, đủ đầy!!

Nhân dịp đầu năm lì xì mn 3 chương truyện đây 😚😚