Tận Thế Dẫn Đường

Chương 52: Cầm tù




Edit by Náppu

*

Lý Lâm ngồi cách đó không xa, phát hiện cậu tỉnh liền tới bên cạnh đỡ cậu ngồi dậy, sau đó hỏi thân thể cậu cảm giác thế nào.

Sắc mặt Cù Tầm Dương vẫn có chút tái nhợt, thấp giọng đáp một câu còn tốt.

“Nơi này là chỗ nào? Chúng ta là bị bắt sao?”

Sắc mặt Lý Lâm có chút trầm trọng gật gật đầu: “Chúng ta hiện tại bị cầm tù, nơi này đại khái là căn cứ của những gia hỏa đó.”

Tâm Cù Tầm Dương lập tức chìm xuống đáy cốc: “Bọn họ... Thua sao?”

Lý Lâm nói: “Tôi không biết... Có lẽ đi.”

Kỳ thật bọn họ chỉ là không muốn tin tưởng cái khả năng này, nhưng trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nếu mấy người Liên Hạc không thua, vậy bọn người kia sẽ không có khả năng tấn công khu an toàn, bọn họ cũng không có khả năng sẽ bị bắt đi.

Tưởng tượng đến mấy người Liên Hạc có khả năng đã lành ít dữ nhiều, Cù Tầm Dương liền cảm thấy ngực khó chịu, hô hấp cũng trở nên trì độn.

Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm đều trầm mặc.

Hai tay Cù Tầm Dương ôm đầu gối đem mặt chôn ở bên trong, đôi mắt nhìn loạn khắp nơi, trong đầu miên man suy nghĩ rất nhiều thứ, nhưng lúc nghiêm túc bắt giữ những ý tưởng kia, lại phát hiện tất cả đều là tư duy hỗn loạn, cậu cũng không biết bản thân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Cậu chỉ là rất bất an, phi thường bất an.

Lý Lâm thở dài, vỗ bờ vai của cậu trấn an cảm xúc.

Có vài người nơi này cũng giống Cù Tầm Dương cuộn tròn một chỗ đầy mặt sợ hãi, một số còn mang dáng vẻ đờ đẫn.

Cù Tầm Dương phát hiện, trên mặt rất nhiều người ở nơi này hoặc nhiều hoặc ít đều có vết máu cùng vết bầm sưng đỏ, đặc biệt là những người nằm trên mặt đất, dơ loạn bất kham không nói, trên người còn có không ít miệng vết thương, tình huống của bọn họ thoạt nhìn rất không tốt.

Bọn họ có một điểm giống nhau, chính là dáng người đều rất gầy ốm, gương mặt hốc hác, như là bị bệnh tật tra tấn một thời gian dài.

Chuyện này làm cho Cù Tầm Dương càng thêm bất an, cậu suy đoán này đại khái chính là nhưng dẫn đường lúc trước bị bắt, không biết bọn họ đã gặp đối đãi như thế nào, mới có thể bị tra tấn thành bộ dáng hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ này.

Tưởng tượng đến khả năng cậu cũng sẽ gặp những chuyện đó, Cù Tầm Dương liền sợ hãi đến không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cù Tầm Dương vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng sợ, Lý Lâm cũng không so với cậu tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt vẫn luôn rất khó xem.

Nơi này trừ bỏ hai người bọn họ, còn có một người nằm trên mặt đất không biết đã ngủ rồi hay là ngất xỉu là người Châu Á, thì những người khác toàn bộ đều là người nước ngoài, Cù Tầm Dương cái gì cũng làm không được, cậu muốn cùng những người đó câu thông dò hỏi tình huống cũng làm không được.

Cậu chỉ có thể rúc ở một chỗ hoảng loạn.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, hai đùi Cù Tầm Dương đều đã co đến tê rần, mọi sợ hãi của cậu giống như đều chết lặng.

Cậu tới gần Lý Lâm, nhẹ giọng nói: “Anh có thể đi hỏi một chút những người đó không, chúng ta sao lại bị nhốt ở nơi này, chúng ta kế tiếp sẽ gặp phải cái gì sao?”

Lý Lâm gật gật đầu, sau đó đứng dậy hướng những người đó đi đến.

Ban đầu cũng không thuận lợi, bên trong có vài người trạng thái tinh thần phi thường không tốt, Lý Lâm vừa tới gần bọn họ liền phát run thậm chí thét chói tai kêu cái gì đó.

Dẫn tới Lý Lâm cũng có chút không dám tới gần, đứng tại chỗ do dự một hồi lâu.

Thấy phản ứng của những người đó, Cù Tầm Dương lại thấy sợ hãi.

Rốt cuộc Lý Lâm vẫn là tìm được mấy người nguyện ý nói chuyện, tuy rằng Cù Tầm Dương nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng xem thần sắc Lý Lâm ngày càng trầm trọng, cậu biết tình huống nhất định phi thường không tốt.

William vẻ mặt đưa đám ngồi xuống bên cạnh cậu, hô một tiếng ‘Dương’ lại nói một câu tiếng Anh, Cù Tầm Dương nghe không hiểu, William cũng biết cậu nghe không hiểu, cũng không nói nữa, chỉ ở bên cạnh cậu không rời đi.

Bởi vì không biết kế tiếp sẽ gặp phải cái gì, cho nên nội tâm bọn họ đều phi thường thấp thỏm lo âu, chỉ là ở sát bên nhau miễn cưỡng có thể tìm được một tia an ủi.

Tuy nói như thế, nhưng kỳ thật Cù Tầm Dương đã bắt đầu tuyệt vọng.

Nếu mấy người Liên Hạc đều chiến bại, vậy bọn họ chỉ là dẫn đường lại có thể có đường sống sao?

Bọn họ không có hy vọng.

Cậu sẽ chết sao?

Liên Hạc, Hứa Uyên, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam, bọn họ còn sống sao?

Móng tay Cù Tầm Dương bấu thật sâu vào cánh tay, trầy da đau đớn làm đại não hỗn độn của cậu thanh tỉnh một chút, nhưng sợ hãi lại làm thân thể cậu bắt đầu ngăn không được hơi hơi phát run.

Lý Lâm đã trở lại, sắc mặt càng kém, biểu tình phi thường ngưng trọng.

“... Tình huống hiện tại như thế nào?”

Vừa mở miệng, Cù Tầm Dương mới phát hiện thanh âm của cậu chẳng những khàn khàn mà còn đang run rẩy.

Lý Lâm ngồi vào bên cạnh, lắc đầu thấp giọng trả lời: “Tình huống rất không tốt.”

Nguyên lai lính gác cùng dẫn đường lúc trước bị bắt cần bọn họ phải tới cứu viện cũng không có hoàn toàn bị giết, Tầm Dương đoán cũng không sai, bị nhốt ở nơi này toàn bộ đều là dẫn đường, mà lính gác bị nhốt ở địa phương khác.

Cù Tầm Dương giống như thấy hy vọng: “Vậy, nhóm lính gác của tôi có phải cũng bị nhốt ở nơi đó không?”

Lý Lâm trầm mặt lắc đầu: “Lính gác cấp S là một tồn tại không cách nào khống chế đối với bọn họ, cho nên cơ bản đều sẽ bị hành hạ đến chết.”

Cả người Cù Tầm Dương lại suy sụp xuống.

Hành hạ đến chết...

Mấy người Liên Hạc bị ngược đãi đến chết sao?

Cù Tầm Dương cảm thấy ngực rất đau.

“Vậy Lai Đức có phải có khả năng còn sống hay không?”

Ba lính gác của Lý Lâm, chỉ có Địch Tư cùng một nam nhân khác phi thường nam tính tên Hách Bá là cấp S, người luôn cà lơ phất phơ Lai Đức là cấp A.

Lý Lâm rũ xuống mắt: “Có lẽ đi.”

Lý Lâm nói những gia hỏa đó sở dĩ bắt đi lính gác chính là vì làm thí nghiệm, nhưng lính gác dưới cấp B vô dụng với bọn họ, lính gác cấp A trở lên bọn họ không thể khống chế, cho nên chỉ cần bọn họ bắt được lính gác dưới cấp B trên cấp A đều sẽ bị giết chết.

“Bọn họ, muốn làm thí nghiệm gì?”

“Bọn họ muốn tiêu trừ di chứng của lần thức tỉnh thứ hai, cho nên dùng những lính gác đó thử dược.”

Trước không nói những gia hỏa đó lạm sát kẻ vô tội, chỉ cần thấy nhóm dẫn đường trước mắt này bị tra tấn đến không ra hình người, là có thể nghĩ đến thủ đoạn của những gia hỏa đó có bao nhiêu tàn nhẫn, bị những gia hỏa táng tận lương tâm này lấy ra thử dược, lại còn bị tra tấn có bao nhiêu đáng sợ?

“... Vậy, chúng ta thì sao?”

Nghe thấy cậu dò hỏi, sắc mặt Lý Lâm trắng nhợt, một lát sau mới trả lời: “Cậu còn nhớ rõ nam nhân làm chúng ta hôn mê kia không?”

Cù Tầm Dương gật đầu.

“Người kia hẳn là một trong hai lính gác có siêu năng lực niệm lực cường đại.”

Cù Tầm Dương không quá kinh ngạc, cảm giác thống khổ lúc ý thức bị thao túng cậu vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm, thời điểm tỉnh lại cậu liền suy đoán gia hỏa kia có phải chính là lính gác niệm lực hay không.

Lý Lâm nói: “Cậu còn nhớ rõ trên người hắn có hoa văn màu đen không, vừa nãy bọn họ nói cho tôi đó là biểu hiện của trúng độc.”

“Trúng độc gì?”

“Quá độ tiêm vào dược tề.”

Lý Lâm nói những lính gác lần thứ hai thức tỉnh, bởi vì dựa vào dược vật hỗ trợ tăng lên năng lực, cho nên siêu năng lực của bọn họ thường thường sẽ xuất hiện tình huống không ổn định, thực lực trở nên càng cường đại, tình huống không ổn định cũng sẽ càng thường xuyên, cho nên bọn họ cần phải thường xuyên tiêm vào dược tề duy trì năng lực ổn định, quá độ tiêm vào dược tề sẽ làm cho thân thể của bọn họ xuất hiện loại hoa văn màu đen này, từ nhạt đến đậm, tiêm vào càng nhiều, màu sắc càng rõ, hơn nữa dược tề tiêm vào càng nhiều, mang cho bọn họ tác dụng phụ cũng sẽ càng lớn, tựa như ma túy làm cho bọn họ không thể rời khỏi, nhưng theo đó thống khổ cũng sẽ vẫn luôn tra tấn thân thể bọn họ.

“Tuy rằng không có dẫn đường có thể hoàn mỹ khai thông tinh thần lực cho bọn họ, nhưng có thể giảm bớt thống khổ, cho nên... Chúng ta chính là công cụ giảm bớt thống khổ của bọn họ.”

Cù Tầm Dương kỳ thật cũng không sai biệt lắm đoán được kết quả này.

Những gia hỏa đó không giết bọn họ khẳng định chính là bởi vì bọn họ còn có giá trị lợi dụng, bởi vì dẫn đường đối với lính gác mà nói cũng chỉ có một cách sử dụng này.

Chỉ là nhìn những dẫn đường bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp kia, cậu có thể tưởng tượng được những gia hỏa không có nhân tính đó kế tiếp sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào, dù sao tuyệt đối sẽ không xem bọn họ là người mà đối đãi.

Tưởng tượng đến sẽ bị những gia hỏa ghê tởm đó cường bạo, Cù Tầm Dương liền cảm thấy sởn tóc gáy.

Nhưng mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, từ xa tới gần, nghe ra chính là ở hướng bọn họ bên này đi tới.

Trong nháy mắt, kho hàng trừ bỏ mười mấy người bọn họ mới vừa bị bắt lại đây, những người khác giống như là chim sợ cành cong tất cả đều rúc lại một chỗ, run bần bật đồng thời có mấy nữ nhân đã khống chế không được thấp giọng nức nở.

Phản ứng của bọn họ làm Cù Tầm Dương cũng càng thêm sợ hãi, phản ứng sợ hãi theo bản năng như thế đủ để chứng minh trước đó bọn họ khẳng định đã gặp phải loại đối đãi phi thường đáng sợ.

Bên ngoài truyền đến tiếng xích sắt, Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm còn có William đều tránh ở trong góc tối.

Nháy mắt cửa sắt bị mở ra, kho hàng vang lên rất nhiều tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó Cù Tầm Dương liền nghe thấy nam nhân đi đầu tiến vào rống lên một câu gì đó, người đang kêu lập tức câm miệng, biến thành không ngừng run rẩy.

Tổng cộng đi vào là bốn nam nhân, toàn bộ đều là gia hỏa dáng người cao lớn.

Làn da lỏa lồ bên ngoài cũng bò đầy hoa văn màu đen, chỉ là không có đậm như lính gác niệm lực lúc trước bọn họ từng thấy, nhưng cũng không nhạt màu.

Bốn nam nhân kia trực tiếp xem nhẹ những người đã bị bắt ban đầu, đi tới chỗ bọn họ bên này.

Mười mấy người bọn họ bên này đều ở gần một khu vực, Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm còn có William kề sát cùng nhau, Louis cùng vài người khác ngồi cùng nhau.

Nam nhân đi đầu mặt mang sát khí, ánh mắt ở trên người bọn họ dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở Louis xinh đẹp nhất, trực tiếp duỗi tay đem Louis từ trên mặt đất túm lên.

Louis lập tức sắc mặt trắng bệch bắt đầu giãy giụa.

Nhưng đối phương đều là lính gác cường tráng có siêu năng lực, Louis mặc kệ giãy giụa kịch liệt bao nhiêu cũng không thể tránh thoát được bọn họ kéo đi.

Ngay lúc sắp sửa bị kéo ra ngoài, Louis đột nhiên chỉ vào bọn họ bên này hô to vài câu.

Nam nhân đang túm hắn liền dừng bước chân, sau đó quay đầu lại nhìn qua hướng bọn họ bên này.

Cù Tầm Dương lập tức có dự cảm không tốt.

Quả nhiên nam nhân đi đầu buông ra Louis, đi nhanh tới chỗ bọn họ.

Đại não Cù Tầm Dương trống rỗng, cậu đã phát ngốc.

Ngay lúc nam nhân kia vươn tay về phía cậu, Cù Tầm Dương chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cảm thấy thật sâu tuyệt vọng.

Nhưng giây tiếp theo, cậu còn ngồi dưới đất, mà Lý Lâm bị nam nhân kia phi thường thô lỗ túm lên.

“Lý Lâm!!”

Cù Tầm Dương cơ hồ là theo bản năng vươn tay muốn bắt lấy Lý Lâm, nhưng lại bị Lý Lâm né tránh, cậu không rõ vì sao Lý Lâm đến phản kháng cũng không có, cứ như vậy bị túm ra ngoài.

Bởi vì cậu nghe không hiểu lời Louis nói, cho nên không biết Louis chỉ vào Lý Lâm nói chính là: Lý Lâm là dẫn đường cấp A, xác suất xứng đôi cùng lính gác đều rất cao, nếu bọn họ muốn khai thông, mang đi Lý Lâm mới là lựa chọn tốt nhất.

Cù Tầm Dương nghe không hiểu, nhưng mà Lý Lâm nghe hiểu được.

Lý Lâm biết phản kháng không có bất luận tác dụng gì, mà hành động của Cù Tầm Dương muốn bắt lấy hắn có khả năng sẽ khiến cho những người đó bất mãn, làm cậu cũng sẽ chịu thương tổn, cho nên hắn né tránh tay Cù Tầm Dương, cũng không có giãy giụa quá nhiều.

Dù sao bọn họ cũng không có hy vọng, không phải sao...