Tận Thế Dẫn Đường

Chương 26: Tự mình hại mình




Edit by Náppu

*

Cù Tầm Dương đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện bản thân cư nhiên đã trở về trong phòng, lại còn đang nằm trên giường.

Cậu cư nhiên không chết!

Giây tiếp theo cậu vừa cảm thấy kinh ngạc, cậu nhận thấy ý thức của chính mình một lần nữa bắt đầu chậm rãi trở nên mơ hồ.

Không tốt!

Nếu lại không làm bị thương chính mình, ý thức của cậu sẽ lại biến mất.

Cậu từ trên giường nhảy lên, chạy đến bàn học cầm lấy cây bút bi, cơ hồ không có bất luận do dự nào đem đầu bút hung hăng đâm vào cánh tay chính mình.

Đau đớn làm cậu một lần nữa thanh tỉnh.

Cậu đột nhiên có chút cảm kích mấy ngày nay sinh hoạt lặp lại, mới làm ký ức của cậu đối với vật phẩm bài trí của căn phòng này quen thuộc.

Lúc này cậu cũng phát hiện miệng vết thương trên mắt cá chân đã sắp khôi phục không sai biệt lắm, nhưng bởi vì cậu lúc trước moi đào thật sự quá nghiêm trọng, cho nên vẫn còn vài đạo vết máu nhàn nhạt, trách không được cậu lúc nãy tỉnh lại vẫn còn có thể có được ý thức, bất quá này cũng coi như chứng minh cậu hẳn là cũng chưa có hôn mê bao lâu đi.

Miệng vết thương bị đâm bởi bút bi quá nhỏ, tốc độ khép lại rất nhanh.

Cậu nhìn thấy bên trong ống đựng bút cắm một con dao rọc giấy, hiện tại nhìn thấy loại công cụ này cư nhiên lại làm cậu có loại cảm giác cám ơn trời đất.

Lúc Cù Tầm Dương đem lưỡi dao nhắm vào tay do dự một chút, cậu có chút sợ hãi, cắt cổ tay cũng không phải rất tốt, nếu không vẫn là cắt cánh tay đi.

Cậu nhắm mắt lại, dùng dao rọc giấy rạch một đường ở cánh tay, lưỡi dao quá mức sắc bén trực tiếp đem cánh tay cậu vẽ ra một miệng vết thương thật sâu, máu tươi cơ hồ là tràn ra, tích táp nhỏ giọt trên sàn nhà.

Đau!

Thật sự là quá đau!

Cậu trước nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân sẽ tự mình hại mình nhiều như vậy, cậu cảm thấy vô luận tới bao nhiêu lần cậu đều không thể quen được đau đớn như vậy, cậu thật sự hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc thống khổ này.

Cậu nắm chặt dao rọc giấy chạy ra khỏi phòng, trừ bỏ thang lầu phía trước, hai bên vẫn là mặt tường trống không.

Nếu quái vật kia ngăn cản cậu đánh thức Hứa Uyên, vậy đại biểu Hứa Uyên dưới lầu chính là thật.

Cũng bởi vì xác nhận điểm này, cậu mới có dũng khí, chỉ cần có thể đánh thức Hứa Uyên, chỉ cần Hứa Uyên tỉnh lại, cậu sẽ có hy vọng.

Chỉ là thời điểm xuống lầu cậu vẫn là có chút thấp thỏm, cậu sợ con quái vật kia đang ở phòng khách chờ cậu, cũng sợ Hứa Uyên không còn ở nơi đó.

May mắn chính là Hứa Uyên còn ghé vào trên bàn cơm, quái vật cũng không có chờ ở phòng khách.

Cậu cơ hồ nghiêng ngả lảo đảo lao xuống cầu thang, dùng hết toàn lực chạy tới chỗ Hứa Uyên.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất bản thân có thể đạt được chạy đến, chỉ cần... Chỉ cần dùng dao rọc giấy làm bị thương Hứa Uyên...

Trong mắt cậu chỉ còn có Hứa Uyên, chỉ kém một chút nữa, là lập tức có thể đâm đến...

Ngay lúc cậu cho rằng đã sắp thành công, tiếng kêu đáng sợ kia lại lần nữa từ phòng bếp vang lên, điên cuồng kích thích trái tim cậu, cậu thấy con quái vật kia lại lần nữa dùng tốc độ phi thường nhanh nhào tới, trong đầu cậu thậm chí còn tưởng tượng qua hình ảnh bản thân có thể nghiêng người tránh thoát đi hay không, nhưng hiện thực thì cậu đến cơ hội động cũng không có đã bị một cỗ lực mạnh mẽ hung hăng đánh ngã trên mặt đất, thân thể văng ra ngoài, đầu đập vào vách tường phía trước, cậu lại ngất đi...

Chờ cậu lần nữa tỉnh lại, cậu lại trở về trên giường ở trong phòng.

Cậu cơ hồ không hề do dự lập tức từ trên giường nhảy xuống, chạy đến bàn học cầm lấy dao rọc giấy rạch cánh tay.

Không có ngoài ý muốn, cậu vẫn là bị đau đến ứa nước mắt.

Nhìn máu tươi từ miệng vết thương điên cuồng trào ra nhỏ giọt trên bàn, cậu có phải nên cảm thấy may mắn vì nơi quỷ quái có thể giúp cậu chữa trị miệng vết thương không đây, nếu không cậu cứ tự mình hại mình như vậy có khả năng sẽ mất máu rất nhiều đi.

Bất quá nếu nơi này không chữa trị miệng vết thương của cậu, cậu cũng không cần vẫn luôn tự mình hại mình...

Chỉ là tại sao cậu mỗi lần ngất xỉu đều sẽ từ trên giường tỉnh lại? Là quái vật đem cậu kéo lên? Hay là nói chỉ cần cậu ngất xỉu thì sẽ tự động trở lại trên giường?

Tưởng tượng có thể là con quái vật kia đem cậu kéo lên giường, cậu liền nổi da gà, cả người phát lạnh.

Bất quá cậu có thể xác định chính là con quái vật này hình như sẽ không giết cậu, tuy rằng cậu không biết nguyên nhân, nhưng biết được điểm này làm cậu an tâm rất nhiều.

Cù Tầm Dương nắm dao rọc giấy, lần này cậu lựa chọn tay chân nhẹ nhàng xuống lầu.

Lúc trước cậu quá khủng hoảng, chỉ muốn nhanh đánh thức Hứa Uyên, cho nên đều làm ra động tĩnh rất lớn, cậu nghĩ có thể bởi vì như vậy nên làm kinh động đến quái vật, nếu cậu im ắng tới gần, con quái vật kia có thể sẽ không phát hiện được...

Nhưng mà sự thật chứng minh là cậu quá ngây thơ rồi, chờ lúc cậu lặng lẽ nhón chân sắp đi đến trước người Hứa Uyên, con quái vật kia đã lao tới đem cậu đánh hôn mê.

Chờ cậu lại lần nữa từ trên giường tỉnh lại, đã có chút tuyệt vọng.

Cậu thật sự có thể đánh thức Hứa Uyên sao?

Dựa theo cái loại tình huống này, cậu giống như chỉ tới gần Hứa Uyên thôi cũng làm không được.

Con quái vật kia động tác thật sự quá nhanh nhẹn, nó nhất định biết mục đích của cậu, cho nên hiện tại giống như là đang chờ cậu, mỗi lần cậu đều đến cơ hội phản kháng cũng đều không có đã trực tiếp bị đánh hôn mê.

Có lẽ chỉ có thể đem con quái vật kia giết chết cậu mới có cơ hội đánh thức Hứa Uyên.

Chính là cậu có thể giết chết con quái vật kia sao?

Chỉ có một giây để cậu hành động, hiển nhiên là không có khả năng.

Vô luận là tốc độ hay là sức lực, cậu đều so với con quái vật kia yếu thế hơn, nếu không phải con quái vật kia không giết cậu, cậu đại khái đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Lúc lại lần nữa dùng dao rọc giấy rạch cánh tay, Cù Tầm Dương một bên chảy nước mắt, một bên cảm thấy chính mình thật là quá vô dụng.

Cậu ngồi xổm trước cửa thang lầu, nhìn Hứa Uyên cách đó không xa, rõ ràng là khoảng cách gần như vậy, cậu lại có một loại cảm giác vô năng vô lực.

“Hứa Uyên... Anh vì sao không thể tự mình tỉnh lại a...”

Mèo mướp kia rốt cuộc sao lại xuất hiện? Tại sao lại đột nhiên nhảy ra cắn cậu? Cậu cảm thấy mèo mướp kia là tới cứu cậu, nhưng sao nó không thể cũng tới cho Hứa Uyên một ngụm a.

Ở lần thứ ba dùng dao rọc giấy cắt cánh tay, Cù Tầm Dương thật sự là đau chịu không nổi.

Cậu tùy tay cầm lấy vật trang trí bên cạnh kệ gỗ hướng vị trí Hứa Uyên ném qua.

Đồ vật chuẩn xác nện trên người Hứa Uyên, nhưng Hứa Uyên không có phản ứng gì.

Cậu khẩn trương nuốt nước miếng, chờ đợi quái vật xuất hiện, nhưng đợi một hồi lâu, trong phòng bếp cũng không có động tĩnh.

Cho nên quái vật đối với việc cậu lấy đồ ném Hứa Uyên không có phản ứng?

Cậu lại cầm lấy một đồ vật nhỏ ném lên người Hứa Uyên, quái vật vẫn là không có xuất hiện.

Vậy... Vậy cậu có phải có thể dùng biện pháp này đem Hứa Uyên ném tỉnh?

Nếu cậu dùng sức ném một chút, có thể làm Hứa Uyên bị thương, có lẽ sẽ có cơ hội?

Cậu muốn thử một lần...

Cù Tầm Dương lặng lẽ tới gần phòng khách, trên bàn trà có một cái gạt tàn bằng pha lê.

Nếu cậu có thể sử dụng chút lực đem thứ này chuẩn xác nện lên đầu Hứa Uyên, hẳn là có thể ném bể đầu hắn đi?

Tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng chỉ cần có thể làm Hứa Uyên tỉnh lại, hắn khẳng định sẽ cảm kích chính mình, hơn nữa cậu thật sự cũng chịu không ít khổ.

Chỉ tiếc chuyện lần này không có thuận lợi như cậu tưởng, cậu không phải xạ thủ bách phát bách trúng, gạt tàn thuốc cũng không có theo cậu dự đoán nện trên đầu Hứa Uyên, mà là lướt qua bên cạnh Hứa Uyên rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Cù Tầm Dương theo bản năng muốn chạy qua đem gạt tàn thuốc nhặt lên một lần nữa ném tới, lúc đã có thể tới gần Hứa Uyên, con quái vật kia liền thét chói tai lao tới đem cậu đánh bay.

Chờ cậu lại lần nữa từ trên giường tỉnh lại, loại cảm giác từ trên cao rơi xuống đất đầu váng mắt hoa phảng phất còn chưa có hoàn toàn rút đi.

Cậu đỡ đầu nhanh chóng bò xuống giường, chờ cậu một lần nữa rạch cánh tay, chảy máu tươi cùng nước mắt, mới có thời gian đứng ở nơi đó tự hỏi.

Khi đó trong đầu cậu chỉ nghĩ nhặt gạt tàn thuốc, nhưng kỳ thật khi đó cậu là tới gần Hứa Uyên, cho nên chỉ cần cậu tới gần Hứa Uyên, con quái vật kia lập tức sẽ xuất hiện ngăn cản cậu.

Như vậy có phải chỉ cần cậu không tới gần Hứa Uyên, quái vật kia sẽ không xuất hiện?

Vậy cậu cũng chỉ có phương pháp ném đồ vào Hứa Uyên sao?

Lúc cậu xuống lầu phát hiện đồ vật dưới lầu đều đã phục hồi như cũ, những đồ vật cậu ném trước đó đều trở lại vị trí ban đầu.

Nói cách khác chỉ cần cậu hôn mê hết thảy đều phục hồi như cũ?

Vậy có lẽ, có lẽ cậu có thể đổi một đối tượng khác?

Dựa theo trước đây mỗi ngày lặp lại, Liên Hạc không phải mỗi ngày đều sẽ ở dưới lầu chờ cậu sao?

Nếu đồ trong phòng khách đều tự động phục hồi như cũ, có phải hay không nói rõ cậu hôn mê là đại biểu một ngày qua đi? Vậy có lẽ hiện tại Liên Hạc sẽ chờ ở dưới lầu đi? Tuy rằng Liên Hạc trước mắt cũng có thể đang trong trạng thái hôn mê, nhưng cậu cảm thấy cũng không phải không có khả năng này.

Con quái vật trong phòng bếp giả làm ‘mẹ’ cậu, nhưng cậu nhớ rõ dưới lầu cái gì cũng không có, cho nên có lẽ đánh thức Liên Hạc sẽ so Hứa Uyên đơn giản hơn một chút...

Nghĩ như vậy, Cù Tầm Dương lặng lẽ sờ vào cửa lớn, sau đó một phen kéo ra cửa muốn lao ra ngoài.

Còn tốt, còn tốt cậu không có bị mù đường.

Bên ngoài là hắc ám vô cùng vô tận, không có hành lang, không có thang máy, cái gì cũng không có, chỉ còn lại hắc ám phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy.

Mà dưới chân cậu giống như là vực sâu vạn trượng, cậu cảm thấy nếu cậu vừa rồi lao ra, thì sẽ thật sự không còn đường lui.

Cậu lùi trở về, đến cửa cũng không đóng lại, ngã ngồi trên mặt đất, nhìn hắc ám đáng sợ kia cảm thấy thật sự tuyệt vọng.

Cậu nên làm cái gì bây giờ?

Cậu rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Cậu thật sự còn có thể rời khỏi nơi này sao?

Cậu đã bắt đầu nghi ngờ cái khả năng này.

Cậu chỉ là một người bình thường, cho dù trở thành dẫn đường cấp A, nhưng trừ bỏ có thể giúp lính gác khai thông, cậu không có bất luận siêu năng lực gì khác.

Cậu đã thử giãy giụa qua, nhưng cậu bất lực.

Quái vật này sao lại muốn vây khốn cậu? Hay là nói những người tiến vào hố đen đều như thế này, ở trong ảo giác vô cùng vô tận này thẳng đến khi tử vong?

Vậy đừng để cậu khôi phục ý thức a...

Cứ khiến cho cậu biến thành rối gỗ bị giật dây là tốt rồi...

Cù Tầm Dương nhìn miệng vết thương trên cánh tay đang khép lại, chỉ cần miệng vết thương này khép lại, cậu liền sẽ mất đi ý thức, cậu sẽ không cần thống khổ, có lẽ đến lúc đó cậu sẽ đến chính mình chết như thế nào cũng không biết...

Dao rọc giấy vẫn luôn nắm gắt gao trong tay rơi xuống mặt đất, thanh âm thanh thúy kia bỗng nhiên làm cậu bừng tỉnh.

Cậu đều đã nỗ lực như vậy, đến tự mình hại mình cũng không do dự quá nhiều, không thể cứ như vậy từ bỏ...

Thử lại một lần.

Thử lại một lần là được.

Cù Tầm Dương nhặt về dao rọc giấy, cắn răng một lần nữa rạch một đường nơi tay cánh tay, sau đó cậu đứng dậy đi đến cạnh bàn trà, dùng tay phải không bị thương cầm lấy gạt tàn thuốc, nhắm chuẩn Hứa Uyên dùng sức ném qua.

Lần này thật ra ném trúng bả vai Hứa Uyên, cậu cảm giác thân thể Hứa Uyên giống như hơi động một cái, phát hiện này làm cậu kích động, nhưng cậu đợi một lát, phát hiện Hứa Uyên vẫn là không có dấu hiệu tỉnh lại.

Cậu đành phải đi lên cầu thang lấy đồ trang trí ở kệ gỗ.

Đáng tiếc mấy thứ kia thật sự quá nhỏ, không có lực sát thương gì hết.

Sáu vật trang trí cậu ném trật hết ba cái, ba cái tuy khác tuy rằng ném trúng Hứa Uyên, đáng tiếc Hứa Uyên một chút vết thương cũng không có bị ném ra.

Lúc này cậu có chút thống hận bọn người kia thân thể quá mức kiên cường dẻo dai.

Đã không còn đồ vật nào để cho cậu ném, đồ trong căn phòng có thể ném được thật sự ít đến đáng thương.

Nếu không lại tới một lần?

Cù Tầm Dương tiến lên hướng của Hứa Uyên, quả nhiên ngay lúc cậu sắp tới gần Hứa Uyên, quái vật kia xuất hiện.

Đoán trước đau đớn sẽ ập tới, cậu lại lần nữa lâm vào hắc ám...

Lần này tỉnh lại, Cù Tầm Dương có chút mệt tâm.

Nói thật, cậu không thể bảo đảm ném bể đầu Hứa Uyên là có thể lắm hắn tỉnh lại, nếu ném bể đầu Hứa Uyên cũng không thể làm hắn tỉnh lại thì sao?

Vậy cậu liền thật sự tuyệt vọng.

Đáng tiếc lần này gạt tàn thuốc lại ném trượt...

Sau đó chính là lần thứ tám tỉnh lại, thứ chín, thứ mười, thứ mười một... Ở lần thứ mười sáu tỉnh lại, Cù Tầm Dương có chút chết lặng từ trên giường bò xuống, cầm lấy dao rọc giấy vừa muốn cắt cánh tay, phát hiện trên cánh tay còn có ba miệng vết thương chưa có hoàn toàn khép lại, chỉ là không có chảy máu.

Bởi vì cậu chỉ cần đem gạt tàn thuốc ném trượt sẽ bị quái vật đánh xỉu làm lại từ đầu, cho nên tốc độ khép lại miệng vết thương còn không nhanh bằng tốc độ cậu khởi động lại đi.

Kỳ thật lúc trước có vài lần cũng có ném trúng, nhưng có lẽ là lực đạo không đủ, không ném bể được đầu Hứa Uyên.

Cậu vẫn ở cánh tay cắt ra hai miệng vết thương mới, hiện tại chỉ còn lại đau đớn mới làm cậu có một ít cảm giác an toàn.

Cậu thật sự sắp hỏng mất...

Ngay lúc này đây gạt tàn thuốc pha lê rốt cuộc đem đầu Hứa Uyên ném bể, nhìn máu đỏ tươi từ trên đầu Hứa Uyên chảy ra, Cù Tầm Dương thậm chí cũng không có cảm giác kích động, mà là hô hấp đều đình chỉ.

Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm Hứa Uyên, cả người cứng đờ.

Xin anh, nhất định phải tỉnh lại.

Cầu xin anh, Hứa Uyên!

Sau đó cậu thấy Hứa Uyên vẫn luôn không nhúc nhích rốt cuộc giật giật đầu, ngay sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu rốt cuộc nhịn không được khóc lóc thảm thiết, cảm xúc sắp hỏng mất, vừa gọi to tên Hứa Uyên vừa chạy tới chỗ hắn.

Vào ngay lúc này, quái vật kia lại thét chói tai từ trong phòng bếp vọt ra, hơn nữa lại là dùng tốc độ đáng sợ thoáng hiện đến trước mặt cậu sau đó hung hăng đem cậu đánh ngã trên mặt đất.

“Đừng!!!”

Trước khi rơi xuống cậu hét lên một tiếng tuyệt vọng.

Cậu sợ hãi nếu ngất xỉu về sau hết thảy sẽ lại một lần nữa lặp lại.

Nhưng đầu va chạm vào mặt đất vẫn làm trước mắt cậu tối sầm, lâm vào hôn mê...