Tận Thế Dẫn Đường

Chương 116: Ánh Rạng Đông




Edit by Náppu

*

Những thạch trái cây trong cơ thể ‘Sứa’ giống như vật chất, sau khi bị ánh sáng quanh thân Cù Tầm Dương chạm tới liền trực tiếp bị hòa tan.

Hiện tại Cù Tầm Dương đối với ‘Sứa’ mà nói tựa như độc dược, bên trong nó đang nhanh chóng bị ăn mòn.

‘Sứa’ muốn tiến vào ý thức của Cù Tầm Dương ngăn cản cậu, lại phát hiện ý thức của cậu được một tầng bảo hộ ngăn chặn lại, làm nó không cách nào xâm lấn.

Chuyện này làm cho ‘Sứa’ trở nên nôn nóng, dao động năng lượng cũng trở nên cuồng bạo.

Liên Hạc ở trên đỉnh đầu cảm nhận được dao động năng lượng mãnh liệt đánh úp lại, hắn phản ứng nhanh nhảy xuống nơi xa.

Nhưng Hứa Uyên ở dưới bị mấy trăm căn xúc tua công kích lại không may mắn như vậy, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị sóng năng lượng đánh bay ra ngoài, thân thể tàn nhẫn nện trên mặt đất trực tiếp phun một ngụm máu.

“Thao!”

Tuy rằng lấy tình huống hiện tại cũng không phải lúc mắng đồng đội, nhưng Hứa Uyên vẫn nhịn không được hướng Liên Hạc dựng ngón giữa: “Ngươi mẹ nó tốt xấu gì cũng nhắc nhở ta một câu a!”

“Không có thời gian!”

Liên Hạc nói xong một lần nữa nhảy trở lại trên đỉnh đầu cơ thể mẹ, bàn tay hóa ra một cây gậy màu lam quang, trực tiếp đâm xuống.

Hắn muốn tiến vào trong cơ thể quái vật đi cứu Cù Tầm Dương.

Nhưng mà mặt ngoài cơ thể mẹ cũng không mềm mại giống như lúc nhìn thấy, ngược lại phi thường cứng rắn, hơn nữa tốc độ khép lại của nó giống với xúc tua nhanh đến kinh người.

Nếu không phải sợ Cù Tầm Dương tiến công quá mức kịch liệt sẽ bị thương, Liên Hạc căn bản sẽ không lựa chọn loại phương thức ngu dốt này.

Hiện tại xem ra cơ bản không có khả năng cắt ra thân thể để hắn tiến vào.

Có lẽ chỉ có biện pháp để cơ thể mẹ chủ động cắn nuốt..

Chỉ là trước mắt hắn không thể xác định xúc tua của cơ thể mẹ sẽ trực tiếp công kích hắn, hay là sẽ đem hắn kéo vào trong cơ thể.

Mấy chục căn xúc tua hướng tới chỗ hắn nhanh chóng đánh úp lại, ngay lúc Liên Hạc tính toán đánh cuộc một phen, trước mắt hiện lên ánh sáng tím, xúc tua công kích hắn đều bị chém đứt.

“...”

Hứa Uyên túm hắn trực tiếp rời đi tại chỗ.

Liên Hạc có chút bất đắc dĩ, huynh đệ quá mạnh cũng dễ dàng đánh gãy kế hoạch.

“Phát ngốc cái gì thế?”

“Ta muốn cho cơ thể mẹ cắn nuốt ta.”

Vừa dứt lời, hai người bọn họ nhạy bén nhảy sang hai bên, giây tiếp theo vài đạo ánh sáng năng lượng xẹt qua bên cạnh bọn họ bổ về phía cơ thể mẹ.

“Nguy hiểm thật.” Hứa Uyên dùng ngón tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thuận tiện chém chết mấy căn xúc tua cùng quái vật đang nhào tới, “Mọi người đều chiến đấu đến địch ta không phân biệt được nữa rồi hả?”

Lính gác phía sau liên tiếp đột phá đàn quái vật, sóng năng lượng một đợt tiếp một đợt bổ về phía cơ thể mẹ.

Lính gác khác sẽ không để ý sống chết của Cù Tầm Dương bên trong cơ thể ‘Sứa’, chuyện này làm cho Liên Hạc có chút bực bội.

Nhưng hành vi của bọn họ không có bất luận vấn đề gì, nhiệm vụ chủ yếu của lính gác chính là giết chết cơ thể mẹ, cho nên Liên Hạc cũng không có bất luận lý do gì để ngăn cản bọn họ.

Trên thân thể ‘Sứa’ xuất hiện rất nhiều miệng nứt vỡ, nhưng mà tốc độ công kích của bọn họ so ra vẫn kém hơn tốc độ tự khép lại của cơ thể mẹ.

Kết quả chính là lính gác ra sức công kích nửa ngày, cũng không có đối với cơ thể mẹ tạo ra bao nhiêu thương tổn có tác dụng.

“Thứ này thật sự có thể giết chết sao?”

Một lính gác nói ra nghi ngờ, ý chí rõ ràng có chút dao động.

Kỳ thật không chỉ lính gác này dao động, rất nhiều lính gác chỉ là không đem sợ hãi nói ra mà thôi.

Tốc độ tái sinh đáng sợ như vậy, làm trọng thương nó giống như là một chuyện không có khả năng, huống chi là giết chết?

Hách Bá chỉ vào nơi nào đó đột nhiên mở miệng nói: “Chỗ nứt ra bên kia là ai làm?!”

Mọi người lúc này mới phát hiện vị trí bên trong cơ thể mẹ, có một miệng vết thương không có bất luận dấu hiệu gì sẽ khép lại, bởi vì bị rất nhiều xúc tua ngăn chặn tầm nhìn, cho nên trước đó bọn họ không phát hiện ra.

“Là vết thương do xỏ xuyên qua!”

Xỏ xuyên qua?

Liên Hạc cùng Hứa Uyên liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng nghĩ tới hình ảnh Cù Tầm Dương lúc trước đâm thủng cơ thể mẹ.

“Là Cừu con tạo thành sao?”

“Trước mắt còn chưa thể xác định.”

......

‘Ta chết, ngươi cũng sẽ chết.’.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân |||||

Sau khi ý thức của Cù Tầm Dương kịch liệt đau nhức liền lâm vào trạng thái hôn mê, cậu chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, nhưng không có cảm giác bỏng cháy, chỉ giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, trước mắt một mảnh trắng xoá, tựa như một giấc mộng.

Thẳng đến khi thanh âm của ‘Sứa’ lại lần nữa tiến vào ý thức của cậu, Cù Tầm Dương mới có một loại cảm giác tỉnh mộng.

‘Ta vốn dĩ chính là muốn cùng ngươi đồng quy vu tận.’

‘Ngươi giết không được ta.’

Nơi xa có ánh sáng dần sáng lên, Cù Tầm Dương nhớ lại bản thân vì sao lại muốn một lần nữa trở lại trong thân thể ‘Sứa’.

‘Ta ở trong trí nhớ của ngươi thấy một thứ...’

Nói xong cậu đột nhiên hướng trung tâm thân thể ‘Sứa’ bơi qua, sau đó vươn tay một cái bắt được vật nhỏ bé phát sáng đã nhìn thấy bên trong trí nhớ.

Cù Tầm Dương nguyên bản muốn đem thứ này trực tiếp bóp nát, kết quả mới vừa bắt lấy, đồ vật kia lập tức biến mất trong tay cậu.

Cậu không biết vật phát sáng kia là biến mất hay là tiến vào trong thân thể cậu, nhưng vật phát sáng sau khi bị cậu bắt lấy, ‘Sứa’ liền bạo tẩu.

‘Nhân loại đáng chết!!!’

Thanh âm ‘Sứa’ phẫn nộ giống như mấy ngàn cây châm chui vào thức hải của cậu, làm đầu cậu lại lần nữa đau muốn nứt ra.

Sau đó cậu liền cảm nhận được chấn động mãnh liệt, sóng năng lượng mãnh liệt vờn quanh, làm thân thể cậu theo đó quay cuồng.

Trong thân thể ‘Sứa’ nháy mắt kéo dài ra mấy chục căn xúc tua biến thành gai nhọn, đột nhiên đâm tới chỗ Cù Tầm Dương...

......

Ngay lúc tất cả mọi người đang suy đoán miệng vết thương là ai tạo ra, thân thể ‘Sứa’ đột nhiên như là bị bơm khí vào, bành trướng lên gấp mấy lần, nguyên bản xúc tua thon dài cũng to lên vài lần.

Xúc tua tập kích bọn họ cũng không hề mềm mại giống lúc trước, mà giống như ống thép nện xuống, có thể đem mặt đất đập ra một cái hố sâu.

Bọn quái vật cũng như lại lần nữa được bổ sung năng lượng, thân thể sôi nổi biến lớn, hướng tới chỗ nhóm lính gác hung mãnh tiến công.

Mà quanh thân những thực vật phát sáng lại bắt đầu chậm rãi khô héo, ánh huỳnh quang màu tím lam sôi nổi chảy về bên trong cơ thể mẹ.

Này giống như cơ thể mẹ đang hấp thụ năng lượng của thực vật...

“Đây là tình huống gì thế?”

“Là bị chúng ta công kích đến bạo tẩu sao?”

Lính gác một bên ngăn cản hàng ngàn hàng vạn đàn quái vật công kích, một bên còn phải phòng ngự những xúc tua biến lớn không đếm hết được công kích, lập tức lại bị bức lui mấy chục mét.

Hứa Uyên cùng Liên Hạc xuyên qua đám móng vuốt, xúc tua, ánh sáng năng lượng như hoa rơi đầy trời, nhanh chóng tới gần chỗ cơ thể mẹ.

Bọn họ phối hợp ăn ý, đem tất cả trở ngại phía trước đều chém giết không còn thứ gì.

Hứa Uyên dẫm lên một căn xúc tua nhảy dựng lên, xỏ xuyên qua đám xúc tua đang bảo vệ khe hở của cơ thể mẹ kia toàn bộ chặt đứt, mà Liên Hạc lại bắt lấy xúc tua chui vào khe hở tiến vào trong cơ thể ‘Sứa’.

Hứa Uyên cũng theo sát sau đó chui vào.

Hai người bọn họ cũng chưa phát hiện, tốc độ tái sinh của xúc tua bị chặt đứt lần này trở nên cực kỳ chậm chạp.

......

Quay cuồng kịch liệt làm Cù Tầm Dương đầu váng mắt hoa, cậu biết bản thân trốn không thoát công kích của những xúc tua đó.

Việc cậu có thể làm được, có lẽ cũng chỉ có như vậy.

Cho nên Cù Tầm Dương từ bỏ giãy giụa...

Ngay lúc những xúc tua đó sắp đâm thủng thân thể cậu đem cậu thọc thành cái sàng, một bàn tay đột nhiên túm chặt cậu kéo ra sau, sau đó cậu đã bị cuốn vào một cái ôm quen thuộc, đối phương ôm cậu nhanh chóng lui về phía sau.

Trước khi được Hứa Uyên ôm rời khỏi cơ thể ‘Sứa’, trước mắt lam quang đại thịnh, Cù Tầm Dương thấy ngọn lửa màu lam quanh thân Liên Hạc giống như gió lốc nháy mắt phóng đại, cơ hồ quét sạch toàn bộ không gian bên trong nơi bọn họ đang đứng.

Chiến cuộc sau khi Cù Tầm Dương được cứu ra bắt đầu nghịch chuyển, bởi vì nhóm lính gác phát hiện tốc độ khép lại miệng vết thương của cơ thể mẹ đã chậm lại.

Liên Hạc để Hứa Uyên mang Cù Tầm Dương về phía sau tìm Dịch Dữ Kiệt, sau đó lập tức gia nhập chiến đấu.

Dưới công kích mãnh liệt của lính gác, trên thân thể ‘Sứa’ xuất hiện càng nhiều miệng nứt vỡ không thể khép lại, nó bắt đầu càng thêm điên cuồng hấp thụ năng lượng ánh huỳnh quang của thực vật chung quanh.

Thực vật có ánh huỳnh quang khô héo thành từng phiến, chuyện này làm cho bọn quái vật trở nên hoảng loạn, công kích cũng mất đi hung ác cùng tiết tấu như lúc trước.

Nhóm lính gác thừa thắng xông lên dũng mãnh tiến công, đàn quái vật bắt đầu liên tiếp bại lui.

Bên kia, Hứa Uyên ôm Cù Tầm Dương tìm được Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam.

Sở Tri Nam còn đang hôn mê, lúc trước Dịch Dữ Kiệt đem hắn mang tới một khu vực hoang vu.

Tuy rằng cũng có quái vật lại đây công kích, nhưng số lượng không nhiều lắm, Dịch Dữ Kiệt giải quyết rất nhẹ nhàng.

Kỳ thật hắn rất muốn bỏ xuống Sở Tri Nam trở về chiến đấu, bởi vì trong lòng tràn đầy an nguy của Cù Tầm Dương.

Chỉ là Sở Tri Nam chậm chạp không tỉnh lại, hắn cũng không thể làm ra việc không màng sinh tử của huynh đệ.

Bởi vì hắn một khi rời đi, Sở Tri Nam sẽ thật sự mặc cho quái vật làm thịt.

Nhưng hắn thật sự rất lo lắng cho Cù Tầm Dương, cho nên trong lúc này cũng sinh ra rất nhiều lần suy nghĩ để cho Sở Tri Nam tự sinh tự diệt, đương nhiên cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Hắn sợ cứ mặc kệ Sở Tri Nam như vậy chết đi, Cù Tầm Dương sẽ trách hắn.