Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 125




Edit by Náppu
*
Biết Lý Lâm muốn tới tìm cậu, Cù Tầm Dương quá mức hưng phấn dẫn tới cậu như thế nào cũng ngủ không được.
Sau khi ở lần đại chiến đó cáo biệt, cậu cùng Lý Lâm đã hơn một năm chưa gặp mặt.
Khi đó thật sự nghĩ sẽ phải vĩnh biệt, Cù Tầm Dương đến bây giờ cũng còn nhớ rõ lần đó tạm biệt Lý Lâm có bao nhiêu khổ sở.
Lần đó đi một trăm lính gác tổng cộng hy sinh bốn mươi hai người, những người đó vĩnh viễn lưu tại trên viên tinh cầu kia, cho nên bọn họ có thể sống sót chính là may mắn.
Cù Tầm Dương ngủ không được, bốn người kia đương nhiên cũng sẽ không ngủ.
Nguyên bản là cùng cậu ở phòng khách xem phim, kết quả bên trong diễn đến cảnh thân thiết, tuy rằng ý nghĩa rất sâu sắc, nhưng bốn gia hỏa kia một chút cũng không quan tâm, mượn cơ hội ở trên người cậu sờ tới sờ lui.
Sờ đến cậu dục hỏa đốt người, bị bọn họ thuận lý thành chương đè trên sô pha làm.
Bởi vì không có chiến đấu, tinh lực của bọn họ tràn đầy, dẫn tới tính dục của bọn họ trở nên càng mạnh, bởi vì làm tình cũng là một loại phương thức phóng thích tinh lực.
Hiện tại Cù Tầm Dương cơ hồ là mỗi ngày đều bị bọn họ quấn lấy làm tình, tuy rằng trước kia bọn họ làm cũng rất thường xuyên, nhưng không có mỗi ngày đều làm.
Hiện tại mỗi ngày đều phải làm tình còn chưa tính, còn phải thường thường hai người ba người bốn người cùng nhau tới...
Bất quá biến thành như vậy có khả năng cùng lúc trước cậu vắng vẻ bọn họ có quan hệ, làm cho bọn họ dục cầu bất mãn nghiêm trọng, còn hoảng loạn thật lâu, cho nên cậu cũng chỉ có thể nhận.
Làm tình cũng là vận động giúp ngủ ngon tốt nhất.
Vốn dĩ Cù Tầm Dương hưng phấn không muốn ngủ, bị bốn người bọn họ thay phiên thao vài lần, liền trực tiếp mệt đến ngủ mất.
Ngày hôm sau mở mắt ra phát hiện đã là buổi chiều.
Lý Lâm nói hắn buổi chiều đến, cậu cũng nói sẽ đi sân bay đón hắn.
Cù Tầm Dương vội vàng mặc quần áo rửa mặt, sau đó vội vàng chạy ra phòng ngủ, vừa lúc đâm vào trong lòng ngực Hứa Uyên muốn đến đánh thức cậu.
Hứa Uyên thuận thế ôm lấy cậu, cười hì hì nói cậu không cần hoảng loạn như vậy.
“Tới kịp, Cừu con, anh ôm em lập tức liền đến.”
Hiện tại khu an toàn có thể cho phép lính gác sử dụng một ít siêu năng lực, tỷ như tốc biến, đều ở trong phạm vi được cho phép.
Tuy rằng tựa như Hứa Uyên nói, chỉ cần hắn dùng siêu năng lực dẫn cậu đến sân bay, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, chỉ là bọn họ tối hôm qua nếu không lăn lộn cậu như vậy, cậu cũng sẽ không ngủ mệt đến trễ thế này.
Cho nên Cù Tầm Dương vẫn là giận dỗi, nhéo da mặt Hứa Uyên phát tiết một chút tức giận.
Cho dù gương mặt bị niết đỏ bừng, Hứa Uyên cũng tùy ý cậu xả giận, dù sao hiện tại đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Cù Tầm Dương cao hứng, muốn làm như thế nào cũng được.
Chỉ là bởi vì bọn họ quá mức dung túng, Cù Tầm Dương có cảm giác tính tình của bản thân có chút biến hư...
Bọn họ vừa đến sân bay không bao lâu, phi cơ của mấy người Lý Lâm đã đến.
Phi cơ vừa ổn định trên sân bay, cửa khoang mới mở ra được một nửa, nửa thân thể của Lý Lâm cũng đã hiện ra.
Nếu không phải Lai Đức giữ chặt hắn, hắn đại khái đã sớm nhảy xuống.
“Lý Lâm!!”
Cù Tầm Dương chạy thẳng đến chỗ phi cơ bên kia, Lý Lâm cũng lao xuống phi cơ chạy tới chỗ cậu.
Hai người bọn họ ở nửa đường ôm lấy nhau.
Lý Lâm kích động nói: “Tôi thật sự nhớ cậu muốn chết, Tầm Dương.”
Cù Tầm Dương cũng có chút kích động, hai má phiếm ra đỏ ửng, “Tôi cũng vậy, tôi cũng rất nhớ anh.”
Lý Lâm với cậu mà nói, đã là tồn tại giống như thân nhân, trừ bỏ mấy người Liên Hạc, hắn là người quan tâm đến cậu nhất.
Hứa Uyên từ phía sau chậm rì rì đi tới, nhìn Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm còn một bộ dáng ôm nhau không muốn tách rời, hắn hơi hơi nhướng mày, nhìn về phía ba người phía sau Lý Lâm cười một cái, “Nói thật, còn tốt quan hệ của các em là thật sự đơn thuần, nếu không anh sẽ không cho các em gặp mặt đâu.”
Lý Lâm ôm mặt Cù Tầm Dương hôn một cái, nhìn Hứa Uyên cười nói: “Nếu giữa tôi cùng Tầm Dương có tình yêu, tôi cảm thấy các anh sẽ không có cơ hội.”
Hứa Uyên cũng dùng ngữ khí nói giỡn dỗi lại: “Bảo bối nhà tôi sao có thể coi trọng nhược kê như cậu?”
“Nhược kê?” Địch Tư đi đến bên cạnh Lý Lâm, “Hắn đang mắng em?”
Lý Lâm cùng Hứa Uyên nói chuyện đều dùng Tiếng Trung, tiếng Trung của mấy người Địch Tư vẫn rất kém, cho nên cơ bản nghe không hiểu, hắn chỉ bằng cảm giác cho rằng câu nói kia của Hứa Uyên hẳn là không phải lời hay.
Lý Lâm cười lắc đầu: “Không có, chúng em nói giỡn thôi.”
Cù Tầm Dương nói: “Bảo vệ vợ như vậy, xem ra bọn họ rất sủng anh.”
Lý Lâm chớp chớp mắt: “Là tôi có cách huấn luyện chồng.”
Tuy rằng Lý Lâm muốn ở cùng Cù Tầm Dương, nhưng phòng trọ hiện tại của bọn họ không có phòng trống, hơn nữa cậu cũng không có phòng của chính mình, cho nên vẫn là mang theo Lý Lâm đi thuê khách sạn.
Liên Hạc lái xe chở bọn họ đi, bởi vì người quá nhiều nên phân ra hai chiếc xe.
Một chiếc xe chỉ có thể ngồi năm người, cho nên Lý Lâm liền đem mấy người Địch Tư đẩy đến trên xe của Hứa Uyên, chính mình đơn độc cùng Cù Tầm Dương ngồi trên xe của Liên Hạc.
Hành động này không chỉ làm cho mấy người Địch Tư bất mãn, cũng khiến cho Hứa Uyên bất mãn.
Hứa Uyên nói: “Dựa vào cái gì là anh chở ba gia hỏa này? Sao không thể là Liên Hạc?”
Nhưng mà Cù Tầm Dương hôn hắn một cái, hướng hắn nói một câu: “Nghe lời.”
Hứa Uyên liền cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn lái xe đi.
Lý Lâm tới gần bên tai Cù Tầm Dương nói nhỏ: “Xem ra cậu cũng có cách huấn luyện chồng.”
Cù Tầm Dương chỉ cười mà không nói.
Sau khi lên xe, Cù Tầm Dương cùng Lý Lâm ngồi vào ghế sau.
Liên Hạc một bên khởi động xe, một bên quay đầu lại hỏi: “Muốn trước mang các cậu đến nơi ở không?”
Lý Lâm lập tức gật đầu nói được.
Cù Tầm Dương tiếp một câu: “Đêm nay chúng ta ra bên ngoài ăn được không?”
Liên Hạc nói: “Dương Dương, em không cần nhọc lòng mấy chuyện này, anh đều đã an bài xong.”
Cù Tầm Dương trả lời: “Được.”
Lý Lâm lẳng lặng mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, hắn tuy rằng là lần đầu tiên đi đến mảnh đất này, lại có một loại lòng trung thành mãnh liệt, “Nơi này cùng nơi đó của chúng tôi thật sự hoàn toàn bất đồng, cảm giác náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa làm tôi có cảm giác rất thân thiết.”
Cù Tầm Dương nói: “Vậy anh có muốn trở lại nơi này không? Trở về sống cùng tôi thế nào?”
Lý Lâm nói: “Tôi có thể suy xét một chút.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Thật sự?”
Lý Lâm nói: “Dù sao mấy người Địch Tư được nghỉ dài hạn, chúng tôi đều rất nhàn rỗi, tôi lần này tới nơi này cũng muốn ngốc lâu một chút, nếu ngốc đến vui vẻ, tôi sẽ cùng bọn họ thương lượng chuyện này.”
Cù Tầm Dương nói: “Có tôi ở đây, anh sao có thể không vui chứ.”
Lý Lâm cười tủm tỉm nói: “Tôi là sợ mấy người Địch Tư có khả năng sẽ không vui, bởi vì tiếng Trung cũng không dễ học như vậy.”
Buổi tối bọn họ ở khách sạn Liên Hạc đặt trước ăn cơm, Dịch Dữ Kiệt cùng Sở Tri Nam cũng đều tới.
Vì chiếu cố mấy người Địch Tư, cho nên bọn họ toàn bộ quá trình đều dùng tiếng Anh để nói chuyện.
Bởi vì quan hệ của cậu cùng Lý Lâm, làm cho quan hệ của bốn người Liên Hạc cùng ba người Địch Tư cũng trở nên thân thiết.
Đoàn tụ ở bên nhau như vậy, làm Cù Tầm Dương có một loại cảm giác bọn họ là người một nhà.
Lý Lâm muốn Cù Tầm Dương đêm nay ngủ cùng hắn.
Cù Tầm Dương đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Hứa Uyên tỏ vẻ chỉ có thể một đêm, bằng không Cù Tầm Dương ngủ nơi nào bọn họ sẽ ngủ nơi đó.
Lý Lâm cố ý trêu chọc: “Các anh cũng thật dính người, hẹp hòi như vậy sẽ làm Tầm Dương phiền chán các anh nga.”
Dịch Dữ Kiệt vẻ mặt cảnh giác: “Tiểu tử cậu không cần châm ngòi ly gián.”
Hứa Uyên lại nói: “Ba gia hỏa phía sau kia cũng không có so với chúng tôi tốt hơn bao nhiêu đi?”
Lý Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy người Địch Tư một cái, cười nói: “Cho nên tôi có chút phiền.”
Không nghĩ tới những lời này bị Lai Đức nghe hiểu, hắn hoảng sợ nói: “Lâm, em phiền chán chúng ta sao?”