Edit by Náppu
*
Tính cách Sở Tri Nam thuộc về loại trời sinh lãnh đạm, cho nên từ nhỏ đã không thích nói chuyện.
Bởi vì quá mức trầm mặc, dẫn tới thời điểm hắn còn nhỏ, mẹ hắn có một lần hoài nghi hắn có phải bị bệnh tự kỷ nhi đồng hay không.
Mẹ hắn vì chuyện này lo lắng rất nhiều năm, thẳng đến sau khi xác nhận Sở Tri Nam chỉ là đơn thuần không thích nói chuyện, lúc này mới yên tâm.
Sở Tri Nam sinh ra ở một gia đình bình thường.
Gia cảnh bình thường, cha mẹ hắn cũng đều không có siêu năng lực.
Ở thời đại mỗi người đều muốn trở thành người có siêu năng lực này, dục niệm của Sở Tri Nam lại rất thấp, hắn đối với cứu vớt thế giới cùng làm anh hùng đều không có hứng thú, hắn cho rằng bản thân chỉ là một người bình thường, không cần có lý tưởng cao cả như vậy.
Sở Tri Nam từ năm ba sơ trung đã bắt đầu phát triển vóc dáng, đến năm một cao trung cũng đã 1m79, đến năm ba cao trung trực tiếp nhảy tới 1m86.
Nhưng trước năm ba sơ trung, hắn chính là vóc dáng nhỏ con vừa lùn vừa gầy, là loại hình thoạt nhìn đặc biệt dễ bắt nạt.
Sở Tri Nam từ nhỏ đã lớn lên rất đẹp, từ khi còn học tiểu học chưa nẩy nở, đã có một loại hương vị có chút không thể phân biệt nam nữ.
Tiểu hài tử cũng là có thị giác giống động vật, thích tìm người đẹp để cùng nhau chơi.
Nhưng mà Sở Tri Nam trời sinh lãnh đạm, đối với bọn họ cực kỳ hờ hững, chuyện này liền chọc cho bọn họ rất không vui.
Cảm xúc của tiểu hài tử biểu đạt ra cũng rất trực quan, thích của bọn họ rất trực tiếp, mà ác ý của bọn họ càng trực tiếp.
Bởi vì Sở Tri Nam không phản ứng lại bọn họ, bọn họ liền bắt đầu bắt nạt hắn, tiến hành bạo lực học đường với hắn.
Ác ý của tiểu hài tử là cái ác thuần túy, nguyên nhân chính là vì bọn họ không hiểu, cho nên bọn họ càng thêm không kiêng nể gì.
Mà khi đó Sở Tri Nam cũng không phản kháng.
Một phần là khi đó hắn đích xác phi thường gầy yếu, một mình cũng không thể chống cự nhiều tiểu hài tử bắt nạt như vậy.
Còn có chính là khi đó hắn cảm thấy chính mình cho dù phản kháng, mấy tiểu hài tử kia hẳn là cũng sẽ không dừng lại việc bắt nạt hắn.
Kỳ thật bị cô lập, bị lấy tên hiệu khó nghe, bị nhục mạ, vân vân, hắn đều không quá để ý.
Bởi vì Sở Tri Nam nguyên bản là thích ở một mình, với hắn mà nói như thế càng tự tại.
Duy nhất chỉ có lúc bị đánh sẽ làm hắn có chút khó chịu, bởi vì sẽ đau...
Sở Tri Nam bị bắt nạt rất lâu, thấy hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, những tiểu hài tử đó càng làm trầm trọng thêm.
Thẳng đến một lần trên mặt Sở Tri Nam bị đánh ra vết máu bầm rõ ràng, bị Loan Di phát hiện chuyện hắn vẫn luôn bị bắt nạt.
Loan Di là hàng xóm của hắn, tính cách hoạt bát, từ nhỏ đã thích tới tìm hắn chơi.
Sở Tri Nam là người đối với cha mẹ cũng rất lãnh đạm, đối với Loan Di tự nhiên cũng không có bao nhiêu nhiệt tình.
Chỉ là bởi vì từ nhỏ đã ở cạnh nhau, cho nên cũng sẽ không hoàn toàn không để ý tới cô.
Loan Di so với hắn lớn hơn ba tuổi, cho nên cũng so với hắn cao hơn ba lớp, vì thế sau khi cô ra mặt đe dọa vài lần những tiểu hài tử đó, mấy tiểu hài tử kia cũng chậm rãi không dám bắt nạt hắn nữa.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Loan Di liền đối hắn càng thêm chiếu cố.
Mà Sở Tri Nam cũng là bắt đầu từ khi đó, không thích bị người khác đụng vào.
Sở Tri Nam không đơn giản chỉ đối với sự vật dục vọng thấp, hắn đối với tình cảm dục vọng lại càng thấp.
Cố tình hắn lại có một gương mặt tuấn tú mê người, theo thời gian hắn chậm rãi lớn lên, ngũ quan cũng trở nên càng sâu sắc, rút đi non nớt cùng ngây ngô, trở nên càng thêm tuấn mỹ.
Lúc học sơ trung, có khả năng còn có một chút nhu hòa, sau khi lên tới cao trung, dáng người trở nên cao lớn, diện mạo của hắn cũng hoàn toàn không làm cho người ta có cảm giác giống nữ nữa.
Tuy rằng như thế, nam sinh thích Sở Tri Nam vẫn nhiều hơn so với nữ sinh...
Cũng bởi vì đào hoa, dẫn tới Sở Tri Nam luôn gặp phiền toái không ngừng, kỳ thật làm hắn rất phiền.
Sở Tri Nam vẫn luôn cho rằng chính mình sẽ chỉ là một người bình thường, cho nên lúc đột nhiên thức tỉnh trở thành lính gác cấp S, hắn thật sự có chút thích ứng không được.
Trong thân thể tràn ngập tinh thần lực mãnh liệt, hắn căn bản không biết nên khống chế như thế nào, huống chi khi đó cảm xúc áy náy đều đã đem hắn áp cho suy sụp, tinh thần của hắn yếu đi, cho nên bị trạng thái bạo tẩu trực tiếp đánh sâu vào.
Hắn có mấy ngày thật sự là mất đi lý trí, chỉ nhớ rõ vẫn luôn cùng người khác đánh lộn, điên cuồng phóng thích sóng tinh thần.
Hắn thậm chí cũng không biết hắn kỳ thật là phân biệt cùng ba người Liên Hạc, Hứa Uyên còn có Dịch Dữ Kiệt đánh nhau, hắn vẫn luôn tưởng là một người...
Nguyên bản Viên Hoa Quốc cũng không muốn đem hắn an bài vào ‘Nộ Hải’, mà muốn đem hắn phân phối đến một chiến đội khác.
Bởi vì Liên Hạc là một gia hỏa bên ngoài quy củ, kỳ thật giết chóc thành tánh, mà Dịch Dữ Kiệt tính cách ác liệt rất khó ở chung, Hứa Uyên cái tên hổ mặt cười này chỉ cần lên chiến trường liền biến thành kẻ điên, Viên Hoa Quốc cảm thấy ba gia hỏa của ‘Nộ Hải’ này đều là bệnh tâm thần, không muốn để Sở Tri Nam đi chịu tội.
Kết quả ông phát hiện Sở Tri Nam cũng là người điên...
Hơn nữa mấy ngày đánh nhau làm Sở Tri Nam cùng ba người ‘Nộ Hải’ cũng hòa hợp một chút, đơn giản liền đem hắn một lần nữa an bài vào ‘Nộ Hải’.
Thời điểm Sở Tri Nam mới vừa gia nhập ‘Nộ Hải’, quan hệ cùng ba người khác đều rất lãnh đạm.
Liên Hạc sinh ra chính là cấp S, mà Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên cũng đều là bảy tuổi đã thức tỉnh thành cấp S, bọn họ là lính gác quốc gia đào tạo từ nhỏ, hơn nữa bọn họ mười sáu tuổi đã lên chiến trường, đến bây giờ đã chiến đấu bốn năm năm.
Mà hắn hai mươi tuổi mới thức tỉnh, cùng bọn họ vô luận là tâm thái hay là suy nghĩ đều hoàn toàn bất đồng.
Sở Tri Nam cũng không có tâm mang trách nhiệm mãnh liệt như ba người bọn họ, khi đó hắn thậm chí có chút bài xích thân phận lính gác của chính mình.
Bởi vì hắn cho rằng bản thân thức tỉnh, là bị yếu đuối cùng sợ hãi kích phát ra.
Tuy nói rất nhiều người thức tỉnh đều là bởi vì sợ hãi, dục vọng cầu sinh... Loại ý niệm mãnh liệt này, Sở Tri Nam lại không cách nào tiếp thu.
Nếu hắn không bị dọa sững sờ ở nơi đó, có lẽ Loan Di sẽ không bởi vì cứu hắn mà chết ở trong miệng quái vật.
Sở Tri Nam thống hận chính mình khi đó yếu đuối, cho nên càng thêm chán ghét bởi vì như vậy mà chính mình mạnh lên.
Hắn có một đoạn thời gian rất dài lâm vào tự trách cùng áy náy vô tận...
Bị cảm xúc ảnh hưởng, liền dẫn tới hắn ở trên chiến trường biểu hiện rất kém cỏi, cố tình thực lực lại mạnh mẽ, cho nên thường thường ngộ thương đồng đội.
Một lần này làm Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cảm thấy khó chịu, Liên Hạc tuy rằng không giống bọn họ trực tiếp biểu đạt, nhưng đại khái cũng có ý kiến.
Lời đồn hắn vì mối tình đầu nổi điên, hẳn là cũng là từ trong miệng Hứa Uyên hoặc Dịch Dữ Kiệt tản ra bên ngoài.
Có khả năng không phải cố ý bịa đặt hắn, cũng có thể có một phần cố ý, bởi vì khi đó bọn họ bất mãn với hắn, bất quá cũng là vì trạng thái của hắn làm cho bọn họ hiểu lầm, bọn họ cảm thấy hắn là vì đau đớn mất đi người yêu mới trở nên suy sút...
Hắn lười giải thích, bọn họ cũng lười tìm hiểu, cho nên lời đồn truyền miệng, liền trở thành như là sự thật.
Trong một lần chiến đấu kết thúc, bọn họ đều bị không ít thương, tinh thần lực sắp bạo tẩu.
Hắn có chút không thoải mái, đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe thấy Liên Hạc đột nhiên thở dài nói: “Lần này lại chết bốn lính gác.”
Sở Tri Nam không đáp lại, cũng không mở mắt.
“Nếu có thể, tôi cũng không muốn thân mang trọng trách, ai sẽ muốn tận thế chứ? Ai cũng không hy vọng hố đen cùng quái vật xuất hiện, tôi cũng hy vọng chính mình là một người bình thường, có thể vui sướng bình phàm sống hết một đời.”
“Nhưng chúng ta không có lựa chọn, tôi hiểu được trách nhiệm sâu nặng khi từ người thường biến thành lính gác cần thời gian thích ứng, tôi chỉ hy vọng cậu không lãng phí năng lực của chính mình.”
Liên Hạc nói xong câu đó liền rời đi, lưu lại hắn ở nơi đó trầm tư thật lâu.
Kỳ thật suy nghĩ của Sở Tri Nam thay đổi cũng không hoàn toàn là bởi vì Liên Hạc nói những lời đó, tâm mang trách nhiệm của hắn không mãnh liệt cũng cùng tính cách lãnh đạm của hắn có quan hệ.
Nhưng tựa như Loan Di chết sẽ làm hắn sinh ra áy náy, dưới kích thích mãnh liệt, cảm xúc của hắn vẫn sẽ xuất hiện dao động.
Dần dần trong chiến đấu, nhìn một đám lại một đám chiến hữu chết đi, cho dù như thế, toàn bộ lính gác vẫn không quay đầu xông lên, không có người nào bởi vì sợ chết mà lùi bước.
Tuy rằng Sở Tri Nam không có nhiệt huyết cùng tình cảm mãnh liệt giống như bọn họ, nhưng dần dần không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng đã không để ý đến sinh tử.
Hắn như cũ không có ý nghĩ muốn làm anh hùng, có lẽ đến cuối cùng tâm mang trách nhiệm của hắn cũng sẽ không mãnh liệt như mấy người Liên Hạc, nhưng hắn hiểu rõ bọn họ cần phải chiến đấu.
Thời điểm phát giác chính mình thích Cù Tầm Dương, Sở Tri Nam cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Từ lúc hắn bởi vì Cù Tầm Dương ở trong ảo giác đem hắn định nghĩa thành nhân vật bạn trai mà tâm tình trở nên tốt hơn, hắn liền biết chính mình yêu Cù Tầm Dương là chuyện tất nhiên.
Không ai có thể làm hắn sinh ra tâm tình như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, được người khác thích với hắn mà nói đều là gánh nặng.
Đặc biệt bởi vì Loan Di chết, làm hắn cảm thấy chính mình càng thêm không đủ sức cho loại tình cảm này.
Hắn cự tuyệt toàn bộ người thích hắn, bao gồm dẫn đường giúp hắn khai thông.
Nhưng mà sau khi phát hiện thích Cù Tầm Dương, hắn lại nhịn không được âm thầm biểu lộ tình cảm với dẫn đường Cù Tầm Dương.
Chỉ tiếc này cũng coi như là hành vi vô thức của hắn, hắn hưởng thụ việc yêu say đắm Cù Tầm Dương, lại không hiểu tình cảm là cần phải được tích cực đáp lại, hơn nữa miệng lại quá kín, cho nên dẫn tới hắn thiếu chút nữa thật sự đau đớn vì mất đi người yêu.
Còn tốt người yêu của hắn là một bảo bối thiện lương lại mềm lòng, cho hắn cơ hội để có thể đền bù.
Không ai biết Sở Tri Nam ở sau lưng xem bao nhiêu thể loại sách như là Từ điển những lời âu yếm, Tuyển tập quan hệ thân mật, Tuyển tập quan hệ lưỡng tính, Cách đề cao EQ, Cách làm người yêu đối với bạn vẫn luôn bảo trì cảm giác mới mẻ, Phương thức yêu đương chính xác, Cách dỗ người yêu vui vẻ, vân vân...
Đương nhiên, còn có Một trăm cách quyến rũ người yêu... (Cái này tui dịch đại á:v, Gốc là "100 cái G hoàng phiến")