Tân Nương Xung Hỉ Của Tướng Quân

Chương 1




Thời điểm ta đến phủ tướng quân xung hỉ, còn chưa đến mười lăm tuổi.

Phu quân của ta là đại tướng quân đương triều Tống Nghi Đình. Tống Nghi Đình cùng giống phụ thân mình, đã từng là nhân vật có chiến công hiển hách. Đáng tiếc đao kiếm không có mắt, trên sa trường Tống Nghi Đình vô ý bị thương ở sống lưng, nằm liệt co quắp trên giường đã mấy năm nay.

Mùa hè năm nay, trên phố đột nhiên truyền đến tin đồn Tống Nghi Đình bệnh nặng lâm nguy, ngự y cung đình đến lang trung giang hồ đã đến thăm khám nhiều lần, cũng không có kết quả tốt.

Tin đồn truyền ra không được mấy ngày, bà mối liên tiếp đến trên cửa nhà ta, không lâu lâu sau, sính lễ của phủ tướng quân đã lấp đầy cửa nhà ta, nói bát tự của ta cùng Tống Nghi Đình vô cùng tương hợp, là nhân duyên được trời cao chú định.

Nghe thì êm tai thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là xung hỉ. Không biết là tên đạo sĩ mũi trâu nào đưa ra chủ ý này cho Tống lão gia nữa.

Mẹ ta khóc lóc, muốn lấy lý do ta chưa cập kê cự tuyệt vụ hôn nhân này, thế nhưng là cha ta không đồng ý.

Ông ấy nói đến phủ tướng quân là phúc phận mà lũ tiểu quan thái giám như nhà chúng ta cầu cả đời cũng không tới. Cho dù là năm tuổi gả đi làm con dâu nuôi từ bé nhà người ta cũng là trèo cao, sao có thể nói cự tuyệt liền không gả nữa. Huống hồ, hôn sự này là Hoàng đế tứ hôn. Thân phụ thân mẫu thực sự không can thiệp được



Đại hôn ngày đó, kinh thành náo nhiệt dị thường. Phố dài mười dặm kết hoa, già trẻ phụ nữ trẻ em đều ra xem náo nhiệt. Phủ tướng quân càng là ồn ào sôi sục, tiếng chiêng trống tiếng pháo vang lên không dừng, tiếng người huyên náo một đoàn hỉ khí.

Thế nhưng là náo nhiệt thì náo nhiệt, ta từ đầu đến cuối không có nhìn thấy Tống Nghi Đình.

Bận rộn một ngày ta đã sớm đói bụng, che lấy bụng sôi lột rột chịu đựng được đến buổi chiều, ta mới được đưa đến Đông viện.

Đông viện là viện tử của Tống Nghi ĐÌnh, trước cửa im ắng, ở đây cùng tiền viện chênh lệch rõ ràng. Ta vụng trộm hỏi nha hoàn trong nội viện, mới biết được Tống nghi đình xác thực đã bệnh đến kịch liệt, không thích ồn ào, cho nên đại hôn miễn đi tất cả mọi loại lễ nghĩa trong cái sân này.

Nha hoàn còn nói, vị Tống nhị thiếu gia vì cuộc hôn sự này mà hờn dỗi, vốn bình thường cũng không chịu uống thuốc, bây giờ tính tình ngày càng kém.

Trong phòng không khí buồn bực đến phát hoảng, cho dù ta bị trùm bởi khăn cô dâu, cũng nghe được mùi thuốc nồng đậm, đắng chát đến cực điểm. Đừng nói đến người bị liệt, chính là người bình thường, ở lâu trong phòng này cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Im lặng một hồi lâu, tại ta trù trừ tự hỏi bây giờ phải làm sao, người trên giường rốt cục cũng mở miệng, thanh âm yếu ớt: "Khăn cô dâu cởi xuống đi, ngươi cũng đi đi."