Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 62




Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*****************

Tiễn Tiêu Khải đi, Tiêu Chiến cúi đầu đối diện với 0520 đang dùng màn hình hiển thị đối diện với cậu.

" Chủ nhân, thức ăn thừa đều để Nhị điện hạ ăn sạch ^ – ^."

Câu cơm thừa này thành công chọc Tiêu Chiến cười ngất, cậu kỳ thật không nghĩ tới để Tiêu Khải ăn cơm thừa, chỉ là thời gian gã đến quá sớm, giờ cơm trưa còn xa mới tới, vừa vặn bữa sáng còn một ít không ăn hết.

Tuy nói đúng là còn lại, nhưng bọn họ cũng chưa từng chạm qua, đều là sạch sẽ tươi mới.

Nhìn mặt trời trên bầu trời, kế hoạch đan áo len của Tiêu Chiến chỉ có thể bị mắc cạn, sau khi trở về phòng, cậu chuẩn bị chế tác hương liệu.

Còn Vương Nhất Bác bên này vừa mới tuần tra xong trở lại văn phòng, lấy ra nước cam vàng do tiểu Omega của hắn chuẩn bị, uống một ngụm mát lạnh, nhất thời quét sạch một thân khô nóng.

Cảnh Trực đi tới báo cáo tình huống tuyển quân, ngửi được hương cam vàng chua chua ngọt ngọt rải rác trong không khí, theo bản năng giật giật mũi, ánh mắt dừng lại ở ly thủy tinh màu cam đang bị Vương Nhất Bác nắm trong tay, liếm liếm môi khô khốc: " Nguyên soái, Tứ điện hạ lại mang cơm cho ngài sao? "

Vương Nhất Bác thản nhiên liếc anh một cái, không trả lời chính là thừa nhận.

Cảnh Trực cười càng nhiệt tình hơn: " Tứ điện hạ thật sự là hiền lành lại tri kỷ, ngài nhất định rất hạnh phúc đi, đây cũng là Tứ điện hạ chuẩn bị cho ngài sao? "

" Muốn uống?" Vương Nhất Bác lại nhìn anh, hai chữ chọc thủng suy nghĩ trong lòng chiến sĩ.

Dù sao trong phòng làm việc lớn như vậy cũng chỉ có hai người, Cảnh Trực mặt dày cũng không chuẩn bị mà trực tiếp tiến lại gần nói: " Có thể uống một ngụm được không? "

Hai người tuy rằng quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng nhiều năm ở chung, cũng rất quen thuộc với nhau.

Vương Nhất Bác cười nhạo một tiếng, từ bên cạnh lấy một cái ly sạch sẽ, rót ra một ly, hào phóng đẩy tới trước mặt anh.

Nói thật giờ khắc này, Cảnh Trực vẫn có chút mừng rỡ như điên.

Phải biết rằng để Alpha chủ động chia sẻ thức ăn, không khác gì nhổ răng trong miệng hổ.

Nâng ly nước cam vàng màu sắc đẹp mắt, nhiệt độ lạnh lẽo này, trong lòng Cảnh Trực dâng ra một cảm giác hạnh phúc quỷ dị.

Cẩn thận uống một ngụm, ngụm đầu tiên chua chua ngọt ngọt tràn ngập hương vị cam vàng phong phú, nhanh chóng chiếm lĩnh giữa môi răng làm cho anh khẩn cấp uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba...

Khi phục hồi tinh thần lại, một ly đầy liền thấy đáy.

Ý thức được mình uống quá nhanh, Cảnh Trực nhất thời tiếc nuối nhìn Vương Nhất Bác: " Nguyên soái ngài thật sự là có phúc khí, cái này cũng quá ngon."

Mấu chốt là sau khi uống xong, cảm giác nóng trên người bởi vì nguyên nhân thời tiết đều giảm xuống một chút, hiện tại cả người anh thoải mái muốn tìm một chỗ ngủ.

Vương Nhất Bác cho anh một ánh mắt rất hiểu ý, đặt ly của mình lên bàn: " Chuyện tuyển quân thế nào? "

" Đã bắt đầu rồi, nhưng bởi vì nhân số báo danh quá nhiều, cho nên còn cần phải trải qua một ít khảo hạch, những thứ này tôi sẽ cùng các Tướng quân khác thương lượng làm."

" Được." Vương Nhất Bác dứt lời, ngước mắt nhìn Cảnh Trực còn chưa chuẩn bị rời đi, nhướng mày.

Cảnh Trực cười hắc hắc: " Nguyên soái, bữa trưa có thể hay không..."

" Không."

Lời nói của Cảnh Trực chưa kịp tròn thì đã bị cự tuyệt, anh gật gật đầu, cảm thấy giờ khắc này Vương Nhất Bác mới là bình thường.

Nhìn theo Cảnh Trực rời đi, Vương Nhất Bác mới cẩn thận nâng ly lên, từng chút từng chút uống nước cam vàng chua chua ngọt ngọt.

Đây là tiểu Omega đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

Cho Cảnh Trực uống, chẳng qua là để cho càng nhiều người biết chuyện này.

Vì thế sau khi rời khỏi văn phòng không lâu, toàn quân khu đều biết Tứ điện hạ hôm nay lại mang cơm cho Nguyên soái, không chỉ mang cơm còn chuẩn bị nước uống thật ngon, nghe nói là có nước có hương vị cam vàng.

Thượng tướng Cảnh Trực của bọn họ may mắn nhấm nháp một ly, nói ngon vô cùng.

Chờ Vương Nhất Bác tan tầm, đề tài 'nước có mùi cam vàng rốt cuộc là gì?' đã leo lên tìm kiếm nóng khu tin tức ——

[ Nước có hương vị cam vàng, là nước ngâm với cam vàng sao???? ]

[ Phía trên rõ ràng không phải, tôi đem cam vàng ngâm lại chọc nát, cũng không cảm thấy có vị gì!!! ]

[ Nước cam vàng đến tột cùng là cái gì, cầu Tứ điện hạ giải thích nghi hoặc!!!! ]

[ Tôi ngược lại đã xem qua một người dẫn chương trình làm nước cam vàng, Tứ điện hạ có phải là nhìn cái kia học được hay không? ]

[ Nói như trên tôi cũng đã xem qua, tôi còn thử tự mình làm, quả thật uống rất ngon!!!! ]

[ Cầu xin các lầu trên phía trên chỉ đường, thật sự rất muốn biết là cái gì nha, đang online chờ gấp!!! ]

[ Lầu trên đừng cầu xin, buổi đầu Đào Tử livestream là không có ghi hình, chúng ta cùng nhau khóc đi!!!! ]

[ Vị người tốt bụng nào có thể nói cách làm sao? Thật sự muốn biết rốt cuộc mùi vị như thế nào, chỉ là nghe kể hình dung cảm thấy phi thường muốn uống!!!!! ]

[ Giá cao cầu một ly nước cam vàng!!!!!!!! ]

......

Chính chủ cũng không biết gì về việc này, Vương Nhất Bác từ trên xe bay xuống, sau khi mở hệ thống an ninh thì đẩy cửa ra.

Lúc này hoàng hôn rút đi một nửa, chân trời bị nhuộm đỏ, xinh đẹp lại yên tĩnh.

Hắn có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy tiểu omega của mình.

Theo bước chân đến gần, mùi mật đào dày đặc trong không khí, làm cho lông mày hắn nhíu lại.

Hương mật đào tản mát trong không khí nồng đậm, không ngọt ngào và thanh đạm như trước.

Nhịp tim của Vương Nhất Bác vì vậy mà tăng nhanh, sư tử lớn nôn nóng bất an xoay quanh hắn, phát ra tiếng gầm nhẹ.

Thông điệp mạnh mẽ được truyền đến Alpha.

Tiểu omega phát tình.

Tại sao không tiêm thuốc ức chế, quên hay.....

Đủ loại suy nghĩ lăn qua trong đầu, Vương Nhất Bác một tay đẩy cửa phòng ra, liền nghe thấy 0520 dùng thanh âm loli đáng yêu lo lắng gọi hắn: " Sư tử lớn, mau giúp chủ nhân một chút. "

Vương Nhất Bác bước nhanh vào ôm Tiêu Chiến đang ngồi dựa góc tường vào lòng.

Đang rơi vào tình trạng khô nóng bất an, phảng phất như thân thể dày vò trong lửa, Tiêu Chiến rốt cục cảm nhận được sự mát mẻ cùng quen thuộc của hương vị tuyết mùa đông đã lâu không gặp làm cho cậu yên tâm.

Cậu nắm lấy cổ áo Alpha, gắt gao dán lên: " Nóng. "

" Đừng sợ, tôi ở đây." Vương Nhất Bác bởi vì khắc chế mà hốc mắt đỏ lên, lúc này đây tiểu omega phát tình mãnh liệt làm cho hắn không hề chuẩn bị chỉ có thể dùng nghị lực khắc chế bị hấp dẫn.

Tiêu Chiến lắc đầu, lúc này đại não của cậu hỗn độn một mảnh, nhưng thanh âm của Alpha dễ nghe lại làm cho cậu an tâm.

Hắn đã trở lại, sư tử lớn tiên sinh của cậu đã trở lại.

Đầu vùi ở vai đối phương, thân thể nóng như sắp tan ra, chỗ khó nói lại càng trào ra dịch nhầy nhụa.

Trong hơi thở mang hương vị tuyết mùa đông của Alpha, làm cho Tiêu Chiến lúc này cực độ khát vọng.

" A!" Cổ áo bị siết chặt làm vị trí tuyến thể bị che khuất kín mít, khiến Tiêu Chiến phát ra bất mãn nức nở.

" Đừng nóng vội, lập tức không có việc gì." Vương Nhất Bác cố gắng đè nén hung thú trong lòng mình, không dám lơi lỏng nửa phần.

Tiểu omega ở trên vai khát vọng tin tức tố của hắn, không hề phòng bị đem vị trí phía sau gáy trắng nõn lộ ra trước mắt hắn, lúc nào cũng trêu chọc thần kinh căng thẳng của hắn.

" 0520 thuốc ức chế."

Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, tiểu omega trong ngực bỗng nhiên run lên: " A, không cần..."

0520 đưa thuốc ức chế đã chuẩn bị sẵn cho Vương Nhất Bác.

Rút nắp khóa phía trên ra, hắn trở tay định đâm vào trong thân thể Tiêu Chiến, kết quả bị cậu giãy dụa tránh né kim tiêm, giơ tay đánh rơi.

Đôi mắt đen ngập nước nhìn thẳng Vương Nhất Bác: " Không cần thuốc ức chế, Vương Nhất Bác, tôi không cần thuốc ức chế. "

Tiêu Chiến nắm lấy cổ áo vị Alpha trước mặt mà phát run, bởi vì phát tình, cả người cậu từ đầu đến chân đều là hương vị mật đào.

Hương vị ngọt ngào tràn ngập căn phòng, không lúc nào không câu dẫn vị Alpha trước mặt.

" Nghe lời, tiêm thuốc ức chế là ổn rồi." Hung thú bị Vương Nhất Bác đè nén ở đáy lòng phát ra nức nở bất mãn, nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được, ôn nhu dỗ dành người trong ngực.

Thời kỳ phát tình của Omega, bản năng sẽ khao khát dấu hiệu từ Alpha.

Thuốc ức chế trước đó bị tiểu thư tính đánh rớt đã không thể dùng được.

Lúc Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói ba chữ thuốc ức chế, nước mắt ngậm trong hốc mắt thoáng cái liền chảy xuống.

Khóc không tiếng động, đáng thương và bất lực, làm cho người ta đau lòng.

Nhưng tay nắm cổ áo Vương Nhất Bác lại gắt gao không buông ra.

Tiêu Chiến phát bạo, lắc đầu cự tuyệt: " Không cần thuốc ức chế, muốn anh, Vương Nhất Bác em muốn anh. "

Dường như sợ Alpha trước mắt không rõ, Tiêu Chiến bỗng nhiên một tay nâng mặt Vương Nhất Bác, chủ động tiến lại gần hôn lên môi hắn.

Sợi dây vẫn luôn căng kia, vào giờ khắc này, bực một tiếng đứt đoạn.

Hung thú bị giam giữ ở đáy lòng, rốt cục phá tan khắc chế áp lực nhào ra.

Kêu gào chiếm hữu.

Khác với tiểu Omega không hề có quy luật gặm cắn lung tung, nụ hôn của Vương Nhất Bác vừa nôn nóng vừa gấp gáp...