Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 962: Một miệng nói dối




“Dĩ Hiên, con nói cho ba biết, con với dì Tống bị thương như nào?”

“Con…” Hạ Dĩ Hiên có chút do dự.

Sự do dự của con gái khiến Hạ Minh Chính lo lắng, giọng ông cũng nghiêm túc hơn: “Con thành thật nói cho ba, có phải chuyện này có liên quan tới con.” Ông vừa nói những lời này kỳ thật trong lòng ông cũng hoảng sợ, ông thật sự mong chuyện này không có quan hệ với con gái ông, bằng không ông cũng không biết giữ được đứa con gái này bằng cách nào.

“Dĩ Hiên, con nói thật cho ba, ở đây không có người ngoài.”

Cố Minh Chính muốn nghe con gái nói, ông cũng không có ý tứ gì, cho dù đúng là có liên quan tới con gái ông thì ông cũng không thể bán con gái mình được.

Nhưng Hạ Dĩ Hiên sao có thể nói thật dù chỉ nửa lời, kể cả là Hạ Minh Chính cô cũng sẽ không để lộ dù một chút thông tin. Chuyện này dù bằng cái kim cũng không thể nói cho ai biết, cô chỉ có sống để bụng chết mang theo.

Đôi mắt cô lóe lóe, lại ôm chặt cánh tay Hạ Minh Chính.

“Ba, ba nói bậy gì đó, chuyện này sao có thể liên quan tới con. Không phải ba cũng thấy con cũng là người bị hại sao?”

Hạ Minh Chính nhăn mi lại, kỳ thật có chút không tin: “Vậy con nói cho ba biết vì sao Tống Uyển lại bị thương?”

“Còn không phải do con gái của bà già kia làm chuyện tốt.” Hạ Dĩ Hiên quả thực thông minh, cô giải thích rất đúng tâm lý người, đặc biệt là Hạ Minh Chính, cô biết nói thế nào để Hạ Minh Chính tin, hơn nữa lại là tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Chuyện này cùng Nhược Tâm có quan hệ gì?” Hạ Minh Chính vừa nghe liền biết ‘con gái của bà già’ trong miệng Hạ Dĩ Hiên là ai, không phải Hạ Nhược Tâm thì còn có ‘con gái của bà già’ nào nữa, còn có ông cũng không thích chút nào cách Hạ Dĩ Hiên xưng hô với Thẩm Ý Quân.

“Dĩ Hiên, mặc kệ thế nào, kia cũng là mẹ con.”

“Mẹ con đã mất sớm, đó chỉ là dì ghẻ.” Hạ Dĩ Hiên chặn lại lời nói của Hạ Minh Chính, cô chán ghét Hạ Nhược Tâm, lại càng chán gái Thẩm Ý Quân. Cái gì mà là mẹ, mẹ cô sinh cô không được bao lâu đã mất sớm, đây nhiều lắm cũng chỉ là mẹ kế, vẫn là mẹ của con tiện nhân cướp anh Luật của cô, nếu lúc trước bọn họ không đến nhà cô thì hiện tại anh Luật vẫn là của cô. Đều là hai mẹ con họ làm hại cô.

“Dĩ Hiên!” Giọng Hạ Minh Chính lạnh xuống, đứa nhỏ này sao lại càng ngày càng không có lễ phép.

“Được rồi.” Hạ Dĩ Hiên không muốn nói tới chuyện này, cô vội vàng ôm chặt cánh tay Hạ Minh Chính. “Ba, ba không cần để ý con với dì thế nào.” Cô vẫn không muốn lại gọi Thẩm Ý Quân là mẹ, dù sao cũng không phải mẹ đẻ mình.

“Con làm sao vậy?” Hạ Minh Chính thật sự thấy Hạ Dĩ Hiên hiện tại nói chuyện hơi lộn xộn.

Hạ Dĩ Hiên đứng lên, lại mở cửa nhìn xung quanh, sau đó chạy tới ngồi bên cạnh Hạ Minh Chính, ôm lấy tay ông.

“Ba, ba thật sự phải cẩn thận dì ấy. Ba biết không, Hạ Nhược Tâm thật là đáng sợ, thật sự…” cô co thân mình lại như đang sợ hãi. “Con thật đúng là chưa từng gặp người phụ nữ nào đáng sợ như vậy, cô ta vậy mà cầm dao đâm vào bụng dì Tống, hơn nữa cô ta còn rút dao ra khiến dì Tống chảy rất nhiều máu, ruột cũng bị lòi ra lùng bùng máu me bê bết. Lần đầu tiên con nhìn thấy ruột người như vậy.”

Nghe cô nói chuyện này khiến dạ dày Hạ Minh Chính nôn nao, ông vội đẩy Hạ Dĩ Hiên ra bụm miệng chạy vào toilet. Ông đã lớn tuổi như vậy, chỉ cần tưởng tượng ra hình ảnh theo những gì Hạ Dĩ Hiên nói liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn, cũng không tiếp nhận nổi. Quả thật trên bụng Tống Uyển có một vết thương lớn, ông cũng nghe nói vì vết thương này cho nên bà ấy mất rất nhiều máu khiến hiện tại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết này.

Hạ Dĩ Hiên cầm một sợi tóc của mình nhẹ nhàng nghịch trong lòng bàn tay, môi hơi cong về phía trước tươi cười có một chút ác ý.

Chờ đến bên trong không còn động tĩnh gì cô mới thu lại nụ cười, sau đó lộ vẻ vẫn còn sợ hãi.

Hạ Minh Chính nôn xong nhưng người vẫn không thấy thoải mái, lại nhớ tới hình ảnh máu me mà Hạ Dĩ Hiên kể, nhịn không được lại nôn tiếp.

“Ba, ba không sao chứ?” Hạ Dĩ Hiên lo lắng hỏi Hạ Minh CHính, lại nôn tiếp rồi, năng lực chịu đựng của ba cô thật chẳng ra gì.

“Không sao, ba không sao cả.” Hạ Minh Chính xua tay, nhưng dạ dạy vốn đã nôn hết ra vẫn không ngừng co thắt, ông còn sợ Hạ Dĩ Hiên lại kể thêm điều gì, còn may Hạ Dĩ Hiên không kể gì nữa.

Ông đi ra, không tin hỏi lại một câu: “Chuyện này thật sự do Nhược Tâm làm?”

“Đúng vậy.” Hạ Dĩ Hiên cũng tỏ vẻ không thể hiểu được, cộng thêm bộ dáng sợ hãi. “Con cũng không biết dì Tống với Hạ Nhược Tâm nói chuyện gì. Không phải con đã nói muốn dọn tới căn hộ đó vài ngày, vừa lúc gặp dì Tống nên nhờ dì tới giúp đỡ dọn dẹp một chút, hôm đó dì Tống cũng rảnh, chỉ không biết lát sau Hạ Nhược Tâm từ đâu chạy tới cầm con dao gọt hoa quả lao vào. Ba xem, cô ta còn dí vào cổ con, suýt chút nữa đã cắt đứt cổ con, cô ta còn nói là dì Tống hại con gái cô ta.”

“Ba, ba thử nói xem dì Tống đã làm chuyện gì?”

“Chuyện của Sở gia con đừng hỏi đến.” Lúc này tâm tình Hạ Minh Chính cũng bình tĩnh lại. “Còn có, chuyện này đừng nói cho mẹ con, à, dì của con biết, hiện tại tâm tình bà ấy thật sự không tốt.”

“Tinh thần không tốt?” Hạ Dĩ Hiên nhếch miệng. “Hiện tại còn hối hận cái gì, ai bảo hồi trước không đối xử tốt một chút với người ta?”

“Còn không phải vì muốn tốt cho con sao?” Hạ Minh Chính sầm mặt.

Hạ Dĩ Hiên vẫn nhếch miệng xem thường, kéo chăn che qua đầu muốn ngủ. Dù sao hiện tại cô không còn băn khoăn chuyện gì, trong lớp chăn khóe môi cô cong lên cười rất vui vẻ.

Đương nhiên cô cũng phải nhanh chân đến xem chị ta mới được, không biết chị ta có chết hay không, nếu đã chết thì càng tốt, xong hết mọi chuyện.

Lúc này Tống Uyển đã chuyển sang phòng khác, đã ba ngày trôi qua, Tống Uyển đã thoát khỏi nguy cơ tử vong nhưng hiện tại giống như lời bác sĩ nói, bà chỉ là một người thực vật, một người chỉ có còn thở nhưng không còn làm được bất cứ chuyện gì. Tuy rằng Sở Luật không còn là tổng tài của Sở Thị nhưng anh cũng không phải là kẻ nghèo hèn, cho nên anh vẫn duy trì sự chăm sóc cho mẹ của mình.

Hạ Nhược Tâm lại một lần tỉnh lại, cô mở hai mắt, phía trước vẫn là khoảng không mờ mịt. Cô không biết mình đã ở chỗ này bao lâu, là ba ngày hay năm ngày, hình như là ba ngày, cô nhớ đã sáng ba lần tối ba lần…