Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 728




“Em thấy như nào, ở đâu mà thấy?” Cao Dật cúi đầu, vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm những vết kim cạnh vết thương của mình, bàn tay anh nắm chặt như đang gồng lên chịu áp lực.

Hạ Nhược Tâm tiếp tục giúp anh quấn lại băng cho vết thương, nói tiếp: “Một lần em thấy anh ở trên thị trấn, phu nhân Mỹ Phù nói anh đang nghiện, em đã gọi điện thoại để hỏi anh xem sao, ngoại trừ lần đầu tiên Bạch Lạc Âm nghe về sau đều không liên lạc được. Em cũng gọi cho dì và Cao Hân nhưng bọn họ đều không liên lạc được, cho nên em muốn điều tra rõ, rốt cuộc vì sao như vậy, vì thế em thừa dịp người nhà Bạch gia đi nghe đạo đã lẻn vào Bạch gia, sau đó trốn trong lò sưởi, sau đó thấy được…”

Sắc mặt Cao Dật thay đổi, có một chút xấu hổ. Tuy rằng Hạ Nhược Tâm cũng không nhiều lời, nhưng anh cũng nhớ mỗi ngày anh trở về là lúc cùng Bạch Lạc Âm ở bên nhau, lại còn bị cô nhìn thấy tận mắt toàn bộ quá trình.

Mà anh thậm chí có chút không còn mặt mũi nào gặp người.

“Cao Dật, anh định làm gì bây giờ?” Hạ Nhược Tâm làm như không phát hiện Cao Dật xấu hổ, đương nhiên cũng không muốn hướng việc nhạy cảm này nói, cũng không có nói thêm sự tình đêm đó. Nhưng giữa bọn họ không biết vì sao lại có cảm giác xấu hổ, chỉ là hiện tại không phải lúc để xấu hổ, bọn họ hiện tại không có tư cách đi xấu hổ. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là Cao Dật, anh đã nghiện ma túy.

“Anh không sao đâu.” Cao Dật gồng thân mình, nhịn xuống ý định giúp cô sửa sang lại đầu tóc. Lúc này quần áo trên người cô đã ướt đẫm, sắc mặt cũng tái nhợt, có thể thấy được cô đã ở chỗ này rất lâu rồi, cũng là đợi thật lâu. Cô gái này vẫn ngốc như trước.

Vậy mà anh lại đối xử với cô như này.

Anh mang cô theo sang đây, cho cô một lời hứa hẹn, chính là cuối cùng lại cũng như Sở Luật vứt bở cô. Nhưng cô lại không hận anh, khi anh gặp nguy hiểm là lúc cô không màng nguy hiểm của mình giúp anh điều tra chân tướng, cũng nói cho anh chân tướng.

“Em yên tâm, anh sẽ xử lý tốt.” Anh xoay người, đưa chiếc ô trong tay cho Hạ Nhược Tâm: “Em cầm lấy đi, cô ấy sắp ra rồi, hiện tại còn chưa phải lúc để giải quyết tất cả.”

Hạ Nhược Tâm nắm chặt chiếc ô tron tay đang run bần bật vì lạnh, mà tay anh vẫn ấm áp như trước, vẫn khô ráo như vậy, nhưng có điều cả người lại gầy quá nhiều. Nếu không phải xa nhau chưa có bao lâu, có lẽ khi cô gặp lại anh là lúc sẽ quên anh như thế nào.

Cao Dật trở lại trong xe, khóe môi vốn hơi cong hiền dịu lúc này kéo thực thẳng, con ngươi ôn hòa mọi khi đã lộ ra không ít hận ý. Anh nhẹ nhàng vô về cánh tay mình, quay đầu lại nhìn. Hạ Nhược Tâm không bung ô mà tránh ở góc tường, mơ hồ có thể thấy được quần áo trên người cô đang nhỏ từng giọt nước.

Sau đó không lâu Bạch Lạc Âm quay ra. Quả nhiên không sai Hạ Nhược Tâm dự tính, cô đã thay đổi một bộ quần áo, thay đổi giày, tất cũng đã đổi, đương nhiên cũng không quên trang điểm lại một chút.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu.” Bạch Lạc Âm ngồi lên xe hôn mặt Cao Dật một cái, mà cô không phát hiện trong mắt Cao Dật lộ ra sự chán ghét. Anh đặt tay lên tay lái, mu bàn tay nổi lên các gân xanh.

Trong màn mưa chiếc xe càng ngày càng rời xa, đến khi biến mất dưới bầu trời xám xịt thì Hạ Nhược Tâm mới cầm dù đi ra.

Cô thở dài một hơi, không biết là nhẹ nhàng hay nặng nề.

Cô cũng không bung dù, quần áo đều đã ướt đẫm, dẫu có bao nhiêu cái ô thì lúc trở về vẫn là bị ướt.

Khi cô chạy về tới trong nhà liền cảm thấy vừa mệt, vừa khát, vừa lạnh, vừa đói.

“Hắt xì…” Cô hắt xì một cái, lại xoa nhẹ nhẹ cái mũi của mình, có chút không thoải mái. Người cũng có chút cảm thấy nao nao, sợ là sẽ sinh bệnh. Chờ tới khi thay quần áo xong cô sẽ tìm thuốc cảm uống, hy vọng là không bị ốm.

Nếu bị ốm thì khả năng cô không thể đón con gái về.

Mà công cũng muốn biết Cao Dật sẽ làm như thế nào.

Mở máy tính ra, dường như người kia vẫn luôn online, chỉ cần cô online thì mặc kệ như nào anh đều ở đó.

“Hắt xì…” Cô lại bị hắt xì một cái, thật không thoải mái.

Hạ chưa: “Anh ở đó không?”

Nếu trời có nắng: “Có, tôi đây, chỉ cần cô online là có thể gặp tôi.”

Những lời này có chút thâm ý, nhưng hiện tại Hạ Nhược Tâm không để ý tới, nếu không có lẽ cô đủ phát hiện được điều gì.

Hạ chưa: “Hiện giờ ở nước mình là nửa đêm rồi nhỉ?”

Nếu trời có nắng: “Khoảng hơn 1 giờ sáng.”

Hạ chưa: “Anh làm việc muộn sao?”

Nếu trời có nắng: “Coi như vậy đi.”

Hai người câu được câu không nói chuyện, Hạ Nhược Tâm sờ sờ trán mình, giống như có chút sốt.

“Tôi đi mua ít thuốc, mắc mưa, có lẽ sẽ bị cảm mạo, lát trở về sẽ nói chuyện tiếp.”

“Hắt xì…” Lại một tiếng, cùng sống bên cạnh Cao Dật lâu như vậy, mặc dù cô không phải bác sĩ nhưng cũng nghe được Cao Dật nói về thuốc nên cô cũng biết một chút. Cầm thêm áo khoác vào người, cô đi ra ngoài mua một ít thuốc cảm.

Về tới nhà cô liền uống, mơ mơ màng màng cô nằm lên giường ngủ luôn. Lúc tỉnh lại cũng không biết bao nhiêu thời gian qua đi, sờ sờ trán mình, còn tốt, không quá nóng, cũng không bị hắt xì nữa, có lẽ đã tốt hơn.

Không đúng, hình như là cô quên mất điều gì. Đúng rồi, cô nhớ ‘Nếu trời có nắng’ nói khi cô quay lại thì tìm anh, nhưng cô ngủ quên mất.

Mở máy tính ra, quả nhiều người kia vẫn đang trực tuyến. Anh không ngủ sao?

Hạ chưa: “Anh còn ở đó?”

Nếu trời có nắng: “Ừ, thuốc có mua được không? Cô khỏe chưa?”

Hạ Nhược Tâm cười cười, ở quốc gia xa lạ này còn có một người quan tâm như vậy cảm giác thật ấm lòng.

“Tôi đã uống rồi, tốt hơn một chút. Ngủ một giấc, cũng không phát sốt, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn. Đúng rồi, anh không ngủ sao?”

Nếu trời có nắng: “Có việc gấp, cũng không sao đâu.”

Hạ Nhược Tâm sờ sờ bụng mình, ngủ một giấc cô có chút đói bụng.

“Tôi đi nấu cơm, hẹn gặp lại.”

Nếu trời có nắng: “Hẹn gặp lại.”

Cô đứng lên, đi vào phòng bếp nấu một chút chao để ăn, rồi lại uống một liều thuốc, nếu không có chuyện gì cô liền có thể đón Tiểu Vũ Điểm trở về. Chỉ là còn Cao Dật bên kia…

Cô thật sự lo lắng cho anh, nhưng hiện tại cô không cách nào giúp được gì cho anh.

Mà cô cũng không biết, khi trong lòng cô nghĩ và nhớ tới Cao Dật thì một người đàn ông khác lại một đêm không ngủ chỉ vì chờ một câu bình an từ cô.