Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1370: Chạy không được




Nói trắng ra, ngay cả ngón tay của Lục An Trạch cũng không bằng, lại có thể đạt như vậy, Sở Luật đã tự mình bồi dưỡng Lục An Trạch. Sở Luật bước đến, khí thế dường như đều dồn lên Sở Tương, nhưng ánh mắt của Sở Tương không ngừng né tránh, tình hình lúc đó với tưởng tượng của cô ta hoàn toàn không giống nhau.

Không nên sợ hãi Sở Luật, nhưng bây giờ tại sao tất cả đều ngược lại, Sở Luật không có gì đáng sợ cả, cũng có gì phải sợ hãi.

Đáng sợ ngược lại chính là bọn họ.

Sở Luật lấy tay nắm vào cửa bị khóa, sau đó ấn, loại khóa này, anh rất thành thạo bởi vì trong nhà có kiểu khóa giống vậy, tất nhiên, khóa bị khóa rồi, khóa này thông thường mở không được, không hiểu cũng không mở được, chỉ là càng ấn càng chặt, tất nhiên, Sở Tương thực sự không biết mở khóa này.

Không lâu sau, cửa mở, Sở Luật bước vào trong, phía sau anh Lâm Thanh và Sở Tương đưa mắt nhìn nhau, hai đứa cũng ra dấu cho nhau sẵn sàng thủ thế.

Bọn họ cho rằng Sở Luật không phát hiện, thật ra bọn họ sai rồi, bọn họ đang làm gì Sở Luật đều biết.

Tầm nhìn của Sở Luật hướng tới cái cửa đã khóa, anh bước tới đó.

“Ba...” Sở Tương liền nhanh chóng mở miệng để ngăn cản, “Ở đó, ở đó là...”

“Sao vậy, tôi không thể vào sao?” Sở Luật chau mày hỏi Sở Tương: “Nếu tôi nhớ không nhầm, ở đây là sản nghiệp cá nhân của Sở gia?”

Câu nói này lần nữa đâm vào tâm can của Sở Tương: “Ba, cái này... cái này bà nội tặng con.” Cô nắm chặt lấy bàn tay, lo lắng cực độ.

Lâm Thanh bước đến chắn giữa Sở Luật và cánh cửa. “Chú Sở, trong phòng này là bạn của Sở Tương ở, đang ngủ, vì vậy chú Sở tốt nhất đừng vào.” Anh vừa nói, tay đặt lên cửa, cũng nhẹ nhẹ ấn nút, mặt có chút điên cuồng kích động, tuy kế hoạch của bọn họ không giống nhau, như kết quả thì có sự tương đồng.

Anh muốn kết quả là, cha con Sở Luật chết, còn có toàn bộ tài sản của Sở gia, sau này, anh sẽ là tổng giám đốc mới của tập đoàn Sở Thị, anh mới là người quyền lực nắm toàn bộ tài sản của tập đoàn Sở Thị.

Toàn bộ tập đoàn Sở Thị nhờ anh mới tồn tại được, anh sẽ là người đứng trên đỉnh của giới này.

Cạch một tiếng, anh ta mở cửa, sau đó bước vào liền phải mang cô gái bị bọn họ trói đi, nhưng lúc anh ta giơ tay ra nắm không trung, đôi mắt ngơ ngác.

Người đâu, người chạy đi đâu? Sao bên trong chỉ có sợi dây thừng, hay là đã mở trói được, nhưng trói là do tự anh ta trói, sao có thể như vậy, một người sống, gà không thành còn biến thành khói biến thành không khí sao.

Sở Tương bị dọa, cô bịt chặt miệng, đến bây giờ không có cách nào tin vào mắt mình,đúng rồi, người này, lúc cô đi vẫn ở đây, người vẫn ở đây, nhưng sợi dây trói chặt như vậy, còn cột vào chiếc bàn, người có cánh bay sao.

“Các người không cần tìm nữa.”

Sở Luật cười nhạt đứng kế bên, từ trong bộ vét lấy ra vật gì.

“Con gái ta lúc trước học qua xiếc, con bé có khả năng người khác không có, là trốn thoát, con bé có thể dễ dàng tự cởi trói cho mình, sao, các ngươi muốn dùng con gái ta để uy hiếp ta sao, muốn ta nhảy lầu sao, lúc đó khinh bỉ hợp nhất, sau đó chiếm đoạt toàn bộ công ty của ta?”

Đúng, phán đoán của Sở Luật hoàn toàn chính xác, đây là suy nghĩ của Sở Tương và Lâm Thanh, bọn họ sẽ theo như kế hoạch, bọn họ tự cho rằng kế hoạch của mình hoàn mỹ không thiếu sót, nhưng bọn họ đã quên, người đối diện bọn họ không ai khác, mà là Sở Luật.

Bao nhiêu người muốn Sở Luật chết nhưng Sở Luật chết không được, anh sống rất tốt, còn là mười phần tốt, nhưng những người muốn anh chết, bây giờ không biết còn sống hay không.

Thực tế thế giới này, con người luôn tuân theo quy định sống còn hàng trăm năm.

Sở Tương đột nhiên hiểu ra cái gì, cô quay người chạy, cô lúc đó không quan tâm Lâm Thanh, Lâm Thanh sống hay chết không liên quan tới cô, cô chỉ muốn bản thân sống, chỉ muốn bản thân sống.

“Muốn chạy sao?” Sở Luật trực tiếp từ bàn cầm lấy một thứ gì đó đánh vào Sở Tương.

"Bốp" một tiếng, Sở Tương bị đánh trúng đầu, trước mắt cô là một vùng tối, một tiếng uỵt, ngã xuống đất.

Sở Luật sắn tay áo lên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, đang rung lên.

“Bây giờ đến lượt ngươi...” Anh từng bước từng bước tiến gần đến Lâm Thanh. Lâm Thanh cười nhạt, cũng cởi bỏ áo ngoài, anh không tin từ nhỏ đều luyện võ lại không thắng nổi một ông già.

Đúng vậy, là ông già, chỉ là lúc Sở Luật tát vào mặt anh ta, anh ta ngay cả thế võ đã chuẩn bị cũng không thể đánh được.

“Ngu xuẩn.” Rrong miệng của Sở Luật, phát ra một chữ lạnh lùng: “Ngươi luyện võ sao lại thành ra như vậy, đai đen có tác dụng gì, nhớ, thế giới này không phải là thế giới của sách vở.” Mỗi câu anh nói đều tát Lâm Thanh một tát, hơn nữa đều rất đau.

“Ta cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, ngươi không biết điều muốn mạng của con gái ta, ta xem ngươi có còn mạng để ngồi vào vị trí giám đốc của tập đoàn Sở Thị không?" Nói rồi, lại tiếp tục đánh vào bụng của Lâm Thanh, bụng của Lâm Thanh co thắt lại, và các cơ quan nội tạng bó chặt, rồi che bụng lại, trong miện cũng nhổ ra nước bọt.

Sở Luật mở điện thoại, đặt bên tai: “Tam Ca, giúp tôi một chuyện.”

Anh đi ra, sau đó dùng lực đóng cửa.

Sau đó không lâu, Tam Ca dắt theo một số người tới, nhìn thấy một nam một nữ nằm, anh quan sát, hai tay khoanh trước ngực.

“Đánh cho tao.”

Bịch bịch vài tiếng, những đôi bàn tay của người đàn ông to như quạt hương bồ trực tiếp đánh vào khiến mặt sưng vù, Sở Tương là bị đánh đau quá mà tỉnh.

“Các người muốn làm gì...” Cô vừa cất tiếng, lại là tiếng tay quạt tới tát vào mặt cô.

Trong bệnh viện, lúc Sở Luật trở về gia đình người Lục gia đều đã tới, Sở Giang cũng đến, chạy thận nhân tạo cho Tiểu Vũ Điểm đang tiến hành, cần 4 tiếng đồng hồ, cô bé ngoan ngoãn, tuy rụng hết tóc nhưng vẫn rất xinh đẹp, cũng thật tội nghiệp.

Giản Thanh Doanh ôm đứa cháu khóc không ngừng, nói: ”Thế này thì phải làm sao, thế này thì phải làm sao...”

Qủa thận này hư thì có thể thay, nhưng nếu thay, kết quả cuối cùng như thế nào, còn phải phẫu thuật, có thể phẫu thuật một lần chưa đủ, phải phẫu thuật nhiều lần, hơn nữa suốt đời có thể phải không ngừng uống thuốc.