Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 938




Cô đặt tay lên hộp sắt, bắt đầu với các con số.

1205, ngày sinh của cô.

‘Cạch’ một tiếng, tủ sắt mở.

Bên trong không có nhiều đồ vật, cũng không có vàng hay kim cương linh tinh, chỉ có một ít tài liệu và vài đồ vật Sở Luật vĩnh viễn không mang về nhà hay gửi ở ngân hàng.

Hạ Nhược Tâm thò tay vào đem toàn bộ đồ trong đó ra, sau đó ngồi trên mặt đất đặt lên đùi mình xem xét.

Giấy kết hôn, giấy kết hôn lần đầu của cô và anh vậy mà anh còn giữ, người đàn ông trên đó rất trẻ so với hiện tại, cũng lạnh nhạt hơn hiện tại nhiều, còn cô gái so với hiện tại cũng đơn giản hơn, không oán không giận. Anh không cười, bên trong đôi mặt còn có chút nhàn nhạt chán ghén, còn cô đang cười, cười rất ngây rất ngốc. Chỉ là trên mặt tờ giấy này đã có con dấu thêm ba chữ ‘hết hiệu lực’.

Cô lại lấy một tờ, tờ này mới, là được làm không lâu trước đây. Anh nói sẽ cho cô một hôn lễ long trọng nhất. Sẽ có sao, cô còn không nghĩ tới, cô cùng người đàn ông này dường như trời sinh đã không nên sống bên cạnh nhau, nếu bọn họ ở bên cạnh nhau thì đủ mọi tai nạn sẽ đến, cuối cùng vẫn giáng xuống người quan trọng nhất bên cạnh họ.

Một tờ hôn thú mới, người đàn đàn ông hơn ba mươi tuổi so với ở tuổi hai mươi càng thêm trưởng thành, cũng càng thêm tuấn mỹ. Khuôn mặt vẫn như trước nhưng đã được thời gian mài dũa thêm sự từng trải, khóe môi anh nhàn nhạt cong lên xóa tan đi bộ dạng vốn đông cứng, hiện tại bình dị gần gũi một ít, tuy rằng không phải nụ cười tươi nhưng là một nhưng cũng nhận thấy tâm tình anh rất tốt.

Còn cô, năm tháng cũng chưa từng lưu lại gì, cô vẫn bộ dáng như trước. Chỉ là ai biết mấy năm này những gì cô trải qua đã không thể dùng lời để nói. Cô khép tờ hôn thú lại, lại lấy ra những tờ khác, có một ít tài liệu mật của tập đoàn Sở Thị cùng với giấy chứng nhận sở hữu tài sản, mà hiện tại cô là toàn bộ tập đoàn Sở Thị, chỉ cần cô nguyện ý có thể trực tiếp phá đổ công ty này.

Cô đem mấy thứ này nhét lại vào trong két sắt, ‘cạnh’ một tiếng két sắt khóa lại.

Rồi sau đó cô thay một bộ quần áo bắt xe tới trụ sở tập đoàn Sở Thị. Về sau đây chính là thế giới của cô, là đế quốc kinh doanh của cô, nhưng là nói thật cô cũng không có nhiều cảm giác, mọi thứ vẫn bình đạm phẳng lặng, có lẽ chỉ bởi vì tâm cô đã như nước lặng.

Bên trong mấy lễ tân thấy cô đương nhiên không dám ngăn cản, mấy bảo vệ mới cũng mắt nhìn thẳng, bọn họ đều nhớ kỹ gương mặt này. Ngươi có thể đắc tội bất cứ ai nhưng có một người tuyệt đối, có đùa cũng không được đùa.

Cô chính là Hạ Nhược Tâm, cô sẽ không cùng người khác đánh, cũng không cùng người khác mắng chửi mà sẽ chỉ xoay người đi, sau đó tổng giám đốc đen mặt lại sẽ một chân đá ngươi ra.

Tất cả mọi người sẽ không quên chính bởi vì vị Hạ tiểu thư này nói một câu, rằng cô không thích bốn bảo vệ ở cửa cho nên bọn họ phải cút đi, vị thư kí mới của tổng giám đốc kia còn chưa ngồi ấm ghế, còn chưa kịp làm ước mơ vĩ đại của mình, cũng chưa được hưởng thụ sự bận rộn còn có vinh quang của vị trí này, bởi vì chặn vị Hạ tiểu thư này cũng phải cút đi. Hiện tại nghe nói còn đang tìm việc, nhưng không có một công ty nào dám nhận, vốn là một sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng vậy mà không tìm được một công việc thích hợp, có người còn gặp qua giờ làm thu ngân ở một siêu thị nho nhỏ bên đường.

Sở Luật đuổi người đi, tuy rằng không trực tiếp đối với người phong sát, nhưng tập đoàn Sở Thị đã có ý không tiếp nhận, người nào muốn lui tới với tập đoàn Sở Thị đương nhiên không dám tiếp nhận. Cho nên hiện tại đôi mắt mọi người đều nhìn xa trông rộng một ít, đầu óc cũng thông minh một ít đương nhiên đường đi cũng sẽ tốt hơn một ít.

Hạ Nhược Tâm cầm tấp card từ trong túi xách của mình đi tới thang máy chuyên dụng. Thang máy này rất ít người đi, không như mấy chiếc thang máy kia, cả ngày đều rất náo nhiệt.

A, nơi đó có phải còn có một thang máy? Có một nhân viên mới chờ vài lượt thang máy vẫn chưa được lên, đang là giờ cao điểm buổi sáng, hiện tại bọn họ đều có chút nóng nảy, bọn họ còn phải lên điểm danh.

Phúc lợi của tập đoàn Sở Thị rất tốt, nhưng đồng thời quy định cũng rất nhiều.

Chỉ cần một lần không điểm danh, hoặc quên điểm danh đều không phải chuyện tốt, sẽ bị trừ không ít thưởng chuyên cần, hơn nữa cũng bị đưa vào hồ sơ, đến lúc đó sợ thưởng cuối năm cũng không được cầm.

Tổng giám đốc là người cuồng công việc, đương nhiên rất chăm chỉ, cho nên nhân viên của anh điểm đầu tiên là cũng phải chăm chỉ. Nhưng hiện tại mấy thang máy đều đã quá tải, chen vào không được, mà chỉ còn vài phút nữa sẽ tới giờ làm, mọi người đều suy nghĩ sẽ bị muộn rồi, vì cái gì mà không đến sớm hơn, sớm thêm năm phút đồng hồ cũng sẽ không vội vàng như vậy.

Người nhân viên mới kia vừa thấy bên cạnh có thang máy mở ra vội vàng chạy vào, ngay cả người khác muốn nhắc nhở cũng không kịp.

“Tầng mười lăm, cảm ơn.” Anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng ôm lấy ngực mình giống như mới tai qua nạn khỏi.

Nhưng anh ta đợi nửa ngày cũng không có người giúp anh ta ấn nút thang máy. Thang máy đi lên rất nhanh, đã tới tầng mười bốn, anh ta vội vàng tiến lên ấn nút nhưng dù ấn thế nào đèn tầng mười lăm cũng không sáng.

Vì sao lại không sáng, thang máy này hỏng rồi sao?

Mặt anh ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thật không thể nào, thật không dừng, sẽ phải làm sao bây giờ?

Anh sẽ đến trễ, lúc này tiền thưởng chuyên cầ cuối năm cũng xong đời.

Thang máy dừng ở tầng mười tám, bộ dáng anh ta lúc này giống như rất sợ hãi, có chút nho nhỏ buồn cười. Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cũng bước ra ngoài, còn người nhân viên mới đang thương kia vậy mà không biết thang máy này thẳng tới tầng mười tám.

“Đi một thang máy khác đi, nếu cậu không đi xuống sẽ thật sự bị muộn.”

Hạ Nhược Tâm hảo tâm nhắc nhở anh ta, cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay mình, còn được vài phút.

Người nhân viên mới kia giống như gà bị tiêm, chạy đến trước một thang máy khác, thang máy đang nhanh chóng đi lên, lúc này anh ta mới ngẩng mặt lên, thấy được bộ dáng Hạ Nhược Tâm đang cười.

Cô trang điểm rất nhẹ, giống như không phải nhân viên công ty. Cô cũng không mặc đồng phục mà một thân mặc váy dài, trên chân đi đôi giày cao gót màu đen, khuôn mặt hoàn mỹ rất dễ lọt vào mắt người khác. Gương mặt này cứ như vậy hiện lên trong đầu anh ta, thế cho nên đều đã sửng sốt nửa ngày anh ta lại không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện gì.