Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 917




Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 917: Không sợ điên, chỉ sợ tỉnh

Hạ Nhược Tâm thấy xung quanh không còn âm thanh cô mới từ từ mở hai mắt, có chút bần thần nhìn những gì trước mặt, còn có, trên bàn kia có một bát canh.

“Muốn ăn không?”

Cô không muốn động đến, bởi vì không muốn ăn, cũng bởi vì không còn khẩu vị ăn lúc này.

Nhưng là…

Cô chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt vẫn đặt lên bát canh cá đặt trên mặt bàn, không biết qua bao lâu cô mới đưa tay bưng bát canh tới đặt giữa hai chân của mình.

Cô lấy thìa múc một ít đưa lên miệng.

Canh cá có vị rất ngon, nhưng uống vào nước mắt cô cứ thi nhau nuốt xuống, cô ngẩng mặt lên nuốt xuống cả nước mắt và canh vào trong lòng.

Cô phải nhỡ kĩ hương vị này, cô phải nhớ kĩ vì sao mình lại phải rơi xuống bước đường này.

Tính tình của cô trước nay đều rất hiền nhưng không có nghĩa cô có thể nhận khi dễ của mọi người.

Tống Uyển…

Cô lại uống vào một ngụm lớn, đột nhiên cô ho sặc sụa, thậm chí chảy cả nước mắt, nhưng cô vẫn từng ngụm từng ngụm nuốt vào.

Mỗi lần cô muốn nôn ra, hay không muốn uống cô liền nghĩ tới cái tên Tống Uyển này, cũng là nhớ kĩ thù xưa.

Uống hết bát canh, cô lau khóe môi của mình, trên mặt cô xuất hiện một chút cười rất cổ quái, môi cô khẽ cong lên có chút lạnh lùng say lòng người.

Mấy hôm nay Cao Hân đi ra ngoài, bởi vì một người bạn của anh nói đã gặp qua một đứa trẻ giống như Tiểu Vũ Điểm ở một ngôi làng nhỏ, đứa bé kia không thích nói chuyện nhưng lại rất hay khóc, luôn luôn chỉ muốn tìm mẹ. Người trong thôn rất thuần phác, thấy đứa nhỏ này thường xuyên bị đánh không giống như những gì cha mẹ ruột làm cho nên mới khiến mọi người hoài nghi. Vừa lúc người bạn kia nhớ tới đứa trẻ Cao Hân đang tìm nên đã nhắn tin đến.

Dọc đường đi, Cao Hân hi vọng là Tiểu Vũ Điểm nhưng anh lại cũng hi vọng không phải, bởi vì chỉ cần nhớ tới đứa bé xinh đẹp kia thật sự mỗi ngày đều bị đánh là anh không chịu được.

Ba ngày sau anh đã trở lại, bụi đất bám đầy mặt, đôi mắt anh đỏ au giống như tơ máu đã che kín.

“Xảy ra chuyện gì?” Trực giác Cao Dật cho thấy Cao Hân như vậy không quá thích hợp.

Miệng Cao Hân méo xệch, cũng xả đau tâm mình, đột nhiên nước mắt của anh cứ thế rơi xuống.

“Anh, làng kia bị lở đất, đã chết rất nhiều người. Người tên Phạm Tử kia đã chết, cả đứa bé của anh ta nữa. Em đã cho mọi người xem ảnh, là Tiểu Vũ Điểm, thật sự là Tiểu Vũ Điểm…”

Cao Dật vội vàng bịt miệng lại, sau đó lắc đầu với Cao Hân, âm thanh của anh lúc này như bị nghẹn lại.

Cao Hân đang khóc, kỳ thật Cao Dật cũng vậy.

Bọn họ không biết, tay Hạ Nhược Tâm lúc này đang đặt trên then cửa, cô chậm rãi thu tay lại, sau đó quay người đi tới giường bệnh, kéo chăn ôm chặt lấy mình. Cũng không ai biết, lúc này cô cắn mu bàn tay tới rỉ máu.

“Đây là em muốn ăn thịt sao?” Cao Dật cầm lấy tay Hạ Nhược Tâm xử lý tốt vết thương trên mặt. Hạ Nhược Tâm dường như không cảm thấy đau đớn, đáy mắt anh vẫn còn hơi đỏ nhưng vẫn cười với cô.

Hạ Nhược Tâm lại nâng bàn tay được bọc lại như móng heo, lại đặt lên miệng mình gặm một chút vải.

“Em chỉ muốn biết thịt người có hương vị như nào?”

Cao Dật đưa tay đặt lên trán cô.

“Tin anh đi, thịt người không thể ăn, rất chua, rất khó ăn.”

“Anh đã ăn rồi sao?” Hạ Nhược Tâm hơi dãn lông mi giống như không hề cảm thấy đau đớn, đôi một nhợt nhợt cũng hơi cong lên.

“Đoán xem.” Cao Dật cười, sau đó đặt tay cô lên đầu gối mình. “Nếu khó chịu em có thể cắn tay anh, đừng cắn tay của mình. Trên người em dường như đã không còn chỗ da thịt nào lành lặn nữa rồi.”

Hạ Nhược Tâm ngoảnh mặt qua, đem tầm mắt nhìn vào gốc cây xương rồng trên bệ cửa sổ, loài cây dễ trồng nhất, khó chết nhất, cũng dễ đâm vào người nhất.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên lạnh lùng.

Từ ngày đó Hạ Nhược Tâm thay đổi. Cô bắt đầu ăn cơm, tuy rằng lúc ban đầu bởi vì thời gian dài không ăn nên cô cứ ăn vào lại nôn ra, nhưng sau khi nôn xong cô sẽ lại ăn, cho đến khi không đói bụng, cho đến khi no căng.

Dần dần dạ dày cô bắt đầu thích nghi với đồ ăn, ăn mỗi ngày một nhiều hơn, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ dù hiện tại đã không còn giống nửa người nửa quỷ như trước đây.

Cao Dật đã đi tới, ngồi bên cạnh cô, sau đó lấy một cái chăn choàng qua bả vai cô.

“Từ từ dưỡng, không cần gấp.”

“Được.” Hạ Nhược Tâm đáp ứng, nhưng cũng cười có chút mờ mịt.

Cao Dật muốn nói gì đó nhưng có những lời vẫn không nói ra được, anh chỉ đem tay đặt lên vai Hạ Nhược Tâm, khẽ vỗ vỗ giống như an ủi, cũng giống như làm nơi tựa cho cô.

Cửa một phòng bệnh mở ra, bên trong là một cô gái đều bị trói cả tay và chân. Cô gái mở to đôi mắt trống rỗng vô hồn, thường sẽ giãy giụa thân mình, yết hầu cô cũng phát ra đủ loại âm thanh gào thét dị thường khiến người không thoải mái.

“A…” Miệng cô lại há ra, gào lên những âm thanh đó, không ai biết cô nói gì. Đặc biệt khi cô thấy Hạ Nhược Tâm dường như giãy giụa càng mạnh hơn.

Hạ Nhược Tâm đi tới trước mặt cô, đột nhiên môi khẽ cong lên.

“Bạch tiểu thư, điên thời gian dài như vậy liệu cô có quên mất con người bình thường của mình trước kia?”

Hạ Nhược Tâm vẫn đang cười, cười rất nhạt, cũng rất lạnh lùng.

Trên tay chân Bạch Lạc Âm đầy vết tìm bầm của dây dừng, nhìn thấy rất ghê người. Từng cao ngạo xinh đẹp như vậy lúc này Bạch Lạc Âm lại đến được cái gì, cũng chỉ là một bệnh nhân tâm thần, một kẻ điên.

“Kỳ thật tôi hy vọng cô thật sự điên, chỉ sợ nhất người điên nhưng tâm lại tỉnh.”

Hạ Nhược Tâm tìm một chỗ ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, cô ôm lấy cánh tay của mình. Bạch Lạc Âm một bên vẫn như kẻ điên thi thoảng gào rống.