Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 313




Đã hơn một tháng con gái cô đã gầy như vậy, cô ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ben ngoài hoa viên bệnh viện, mà bầu trời lúc này đã không còn mưa dầm dề như những ngày trước, ánh mặt trời rọi xuống rất ấm áp.

Hai người có thể đợi đến ngày nắng, liệu còn có thể đợi đến ngày mai hay không?

Cô ngồi xuống, cho Tiểu Vũ Điểm ngồi trong lòng mình, để cho ánh nắng rọi xuống người, cô cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy mặt con gái, một giọt nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của con bé.

"Ấm quá, mẹ."

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đặt trên đôi mắt, cũng đã lâu cô bé không được sưởi nắng như vậy.

"Ừ, chúng ta ngồi đây một lúc được không nào?"

Hạ Nhược Tâm ôm chặt lấy cô bé, nhẹ giọng hỏi.

"Được ạ."

Tiểu Vũ Điểm bình thản gật đầu một cái, sắc mặt vẫn không tốt lắm, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé túm lấy áo mẹ, ngón tay nho nhỏ dường như không còn chút sức lực nào.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng rồi."

Nghe được tiếng bụng mình kêu, Tiểu Vũ Điểm khe khẽ nói, cô bé muốn được ăn gì đó.

"Ừ, mẹ đưa con đi."

Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đem cô bé dẫn tới trong phòng bệnh, mà lúc cô đi ra, bác sĩ đã đứng ở đó, người hộ sĩ cầm kim tiên trong tay nói:

"Cô bé, đến giờ tiêm rồi."

Nếu không, thân thể cô bé sẽ lại chịu không nổi.

"Tiểu Vũ Điểm, chúng ta tiêm trước nhé? Tiêm xong, mẹ sẽ đưa con đi ăn bánh ngọt mà con thích nhất được không nào?"

Hạ Nhược Tâm cúi đầu, đưa trán áp gần trán hơi lạnh của con gái.

"Được ạ."

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vâng lời, đôi môi còn nở nụ cười:

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không sợ đau đâu."

Giọng nói non nớt làm cho tất cả mọi người ở đây hầu như đều khó có thể thừa nhận, sự đau đớn này chưa chác người lớn đã chịu được, huống chi là một đứa bé nhỏ như vậy.

Hạ Nhược Tâm đem con gái đặt trên giường bệnh, mà bàn tay Tiểu Vũ Điểm lúc này bỗng quơ quơ, tựa hồ là đang tìm thứ gì đó.

Cô cầm lấy búp bê đặt trong ngực con gái, cô bé lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt lại, Hạ Nhược Tâm cầm lấy búp bê cất đi rồi đứng bên cạnh.

Một mũi kim đâm vào mu bàn tay bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.

Mà con bé cứ nhắm hai mắt yên tĩnh, đem búp bê đặt ở trước mặt của mình.

Cô bé không đau, thật sự không đau, chỉ cần có búp bê, có mẹ là được rồi. Trái tim Hạ Nhược Tâm vô cùng đau đớn, không muốn nhìn thấy con gái đang sống mà phải chịu đau đớn như vậy, cô rất đau.

Thế nhưng là, cô không nỡ buông bỏ, thật sự không nỡ, vì vậy hãy để cô ích kỷ một chút có được không? Ít nhất thì bây giờ cô còn có thể nghe Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ, còn có thể chạm lấy thân thể nhỏ bé của con gái, còn có thể cảm nhận được hơi thở của con bé.

Cô đi ra ngoài, lúc đứng ở bên ngoài mới dùng sức chạy ra ngoài, cô không có quên lời hứa của mình là sẽ mua cho con gái loại bánh ngọt mà con bé thích nhất.

Trong tiệm bánh ngọt, cô cẩn thận cầm lên một chiếc bánh, mà người làm bánh vẫn còn nhớ cô, cho cô nhiều hơn một viên ô mai, nói:

"Cho con gái cô đấy."

Người làm bánh cười cười nói:

"Con gái cô làm cho người khác rất yêu mến, tôi mới nhìn qua đã nhớ được rồi."

"Cảm ơn."

Hạ Nhược Tâm cúi người chào một cái, sau đó mới đi ra ngoài, nhưng là cảm giác bước chân vô cùng nặng nề, cô vẫn cẩn thận cầm lấy chiếc bánh ngọt trong tay, chỉ là một chiếc xe đột nhiên lướt qua cô khiến cho chiếc váy dài hơi phất lên, lộ ra đôi chân đầy vết trầy xước.

Chiếc xe đã sớm biến mất dạng, thế nhưng biển số xe kia đã khắc lại trong mắt cô.

Cô vội vàng chạy về phía trước, nếu như có thể, cho cô thêm một cơ hội có được không?