Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 192




Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái nhỏ, sau đó dừng lại, cô ngồi xổm xuống đặt tay lên bả vai của con gái. 

"Tiểu Vũ Điểm, mẹ phải đi đưa một món đồ, con đứng ở đây chờ mẹ, nhớ đừng chạy loạn nhé." Cô rất lo lắng cho con gái, cũng muốn đem con theo nhưng không có cách nào nên đành để con lại chỗ này. 

Tiểu Vũ Điểm ôm chặt con búp bê trong ngực, từ khi có nó đi đâu bé củng mang theo.

"Con biết rồi mẹ ạ, con sẽ đứng ở đây chờ mẹ, có búp bê ở cùng con, con sẽ không sợ gì nữa." Bé ngượng ngùng cười một tiếng, để búp bê dán lên mặt của mình, bởi vì bé là đứa bé ngoan nên vẫn luôn nghe lời mẹ.

Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, đặt con ngồi lên trên bậc thang sau đó mới xoay người đi đưa đồ, cô đi rất nhanh, với hy vọng có thể về sớm với con gái mình. 

Tiểu Vũ Điểm nhìn đến khi bóng dáng Hạ Tâm biến mất, chẹp miệng một cái, ôm búp bê vào trong ngực, đôi mắt trong trẻo nhìn xung quanh, lúc này người đến người đi, rất nhiều người không hiểu, tại sao một bé gái xinh đẹp dễ thương lại ngồi một mình ở đây. 

Cô đơn khiến người ta đau lòng.

“Cháu à, sao cháu lại ở đây một mình? Ba mẹ cháu đâu?” Một người đàn ông lén lút ở nơi này đã lâu, mới tới ngồi bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, trong mắt không có ý tốt, hắn ta cúi đầu đánh giá Tiểu Vũ Điểm, bé gái xinh đẹp dễ thương như vậy, nhất định có thể bán được với giá cao. 

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu, hơi nhíu lông mày “Mẹ cháu đi đưa đồ rồi, một lát nữa sẽ quay trở lại.” Tuy rằng không thích cái chú này, nhưng bé vẫn trả lời, vì mẹ đã nói, làm người phải lễ phép.

“A, là như vậy sao.” Trên mặt kẻ buôn người cười càng thêm sáng lạn, hắn ta lấy từ túi mình ra một viên kẹo “Cháu à,chú có kẹo này có muốn ăn hay không?” Hắn ta quơ quơ cái kẹo trước mặt Tiểu Vũ Điểm, mấy đứa nhỏ đều thích cái này. Quả nhiên Tiểu Vũ Điểm nhìn theo viên kẹo kia, một lúc sau lại cúi đầu xuống “Mẹ đã nói, không được ăn đồ của người lạ.”

“Cháu đừng lo lắng, chú không phải ngươi xấu, chú chỉ là thấy cháu đáng yêu quá thôi.” Kẻ buôn người cười một tiếng, nhưng mà trong mắt lúc này đã không còn kiên nhẫn, đứa nhỏ này, sao lại khó thu phục như vậy.

“Mẹ đã nói, người xấu sẽ không nói mình là người xấu.” Bé trợn to hai mắt, trả lời rất nghiêm túc. 

Mà tên kia suýt nữa thì sặc nước miếng của chình mình, ho khan một tiếng “Cháu nhìn bộ dáng của chú xem, dáng dấp chú như thế này mà giống người xấu a.” Hắn ta tận lực cười hiền hậu. 

Tiểu Vũ Điểm nghiêng đầu một chút, hình như đang nghiêm túc nhìn xem, sau đó gật gật đầu một cái. Lúc này kẻ buôn người mới thở nhẹ nhõm. “Chú rất giống người xấu.” 

Ôm chặt búp bê trong ngực, trực giác khiến Tiểu Vũ Điểm không thích ánh mắt cái chú này nhìn bé. Kẻ buôn người trừng mắt một cái, trong mắt hiện lên tia âm ngoan.