Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1354




Sở Tương lớn hơn cô hai tuổi nhưng cả hai lại rất khác nhau, ngay từ nhỏ cô đã sống sạch sẽ, giản dị, không thích đeo trang sức, lắc tay đeo trên tay cô vốn là hình của mẹ trước đây, sau này đã được làm thành một cái vệ tinh theo dõi, như vậy thì bố sẽ không còn phải lo lắng lạc mất cô nữa, cho nên ngay từ bé ông đã trông cô rất kỹ, lâu dần cô cũng đã quen.

Đừng trông sợi dây chuyền tuy đã cũ, thật ra nó còn đáng giá hơn cả kim cương đá quý, do bố nuôi của cô đã tặng cho, nhưng nhắc tới thì bố nuôi của cô đã hơn 40 rồi mà vẫn còn một thân một mình.

Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện của người lớn, cô không hiểu nhiều nên không tiện lên tiếng.

Cô dựng xe đạp xong, đeo cặp lên, rồi đi mua quà.

Những gì cô thích thì Sở Tương vốn không hề thích, vào ngày sinh nhật, cô thường nhận được sách và những món quà nhỏ, được ăn những món ngon của mẹ và nhận được những viên đá mà anh trai đã đi khắp nơi để sưu tầm, tất cả những món đó cô đều rất thích.

Nhưng hình như Sở Tương chỉ thích nhận những món quà đắt tiền, ví dụ như trang sức đá quý, túi xách, nước hoa, quần áo hiệu số lượng có hạn, đúng rồi, năm ngoái khi Sở Tương vừa lấy được bằng lái xe thì Tống Uyển đã tặng chị ấy một chiếc xe hơi màu đỏ khiến Sở Tương vô cùng thích thú.

Nếu là như vậy thì nên mua món gì đắt một chút, tránh việc bố lại vứt thẻ qua đó!

Cô bước tới một tiệm trang sức, khi vừa bước vào, ánh sáng loé lên khiến cô cực kỳ chói mắt, cô tìm từng quầy một, sau đó chọn một sợi lắc tay.

Giá tiền cũng không hề thấp, 158 ngàn tệ.

Mà nhân viên bán mặt hàng này lại chẳng quan tâm đến cô, tuy cô ta không hề lên tiếng nhưng ánh mắt kia đã nói rõ thái độ của mình, đừng nhìn nữa, em không mua nổi đâu, đi đi!

Tiểu Vũ Điểm vừa định mở miệng, nhưng sau khi nghĩ ngợi, cô lại thôi, tiếp tục chọn.

Cô quyết định không lấy sợi lắc tay đó, không phải do nó quá đắt mà bởi vì cô không thích thái độ của nhân viên bán hàng, cô cũng không hề cảm thấy mình ăn mặc quá giản dị.

Những gì cô mặc tuy rằng luôn đơn giản nhưng cũng không hề rẻ, tất cả đều được một nhà thiết kế đã thiết kế riêng cho cô, theo chủ đề thoải mái, tuỳ ý, nhưng chắc chắn không đụng hàng, cặp của cô hình như cũng đâu rẻ, là cậu đã tặng nên cô không biết giá tiền, còn đôi giày thì do cô tự mua, đôi này khá rẻ, là một đôi giày vải bình thường, ai bảo con gái duy nhất của Sở Luật thì không được mang giày vải chứ?

Cô bước tới một quầy khác, nhân viên quầy này khá dễ chịu, lúc nào cũng nở nụ cười, khuôn mặt tròn tròn trông cô ấy trẻ hơn hẳn.

“Em gái, em muốn kiểu nào?” Cô ấy thấy Tiểu Vũ Điểm bước tới, nụ cười càng tươi sáng hơn, trong đôi mắt kia chẳng hề có chút khinh thường, câu em gái kia nghe thật là dễ chịu.

Tiểu Vũ Điểm xem vài món, quầy này cũng có lắc tay, nhưng đắt hơn sợi vừa rồi rất nhiều, hơn 300 ngàn tệ, trên bề mặt có rất nhiều kim cương cực kỳ chói mắt, khiến cô rất khó chịu, nhưng càng chói mắt thì Sở Tương lại càng thích.

“Chị ơi, em muốn xem sợi này một chút, được không ạ?”

Cô vừa cười vừa hỏi, khuôn mặt như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng, lại là một cô bé độ tuổi 17,18 tràn đầy nhựa sống.

Nhân viên bán hàng đờ đẫn, nghĩ bụng, cô bé này đúng là rất xinh đẹp, không biết ngoại hình của bố mẹ ra sao mà lại có thể sinh ra một đứa con xinh đẹp như vậy, có lẽ cô bé đã trở thành niềm tự hào của bố mẹ rồi.

Lúc này, nhân viên bán hàng mới có phản ứng, cô bé muốn sợi lắc này, sợi này khá đắt, cô ta nghĩ ngợi, nhưng sau cùng lại cầm chìa khoá vặn mở tủ, sau đó lấy sợi lắc ra rồi bắt đầu giới thiệu.

“Sợi lắc này được làm ra bởi một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng khắp thế giới, toàn sợi được phủ bởi lớp bạch kim, trên bề mặt được đính 10 viên kim cương nhỏ, cho dù là để đeo hay để sưu tầm thì cũng đều rất thích hợp.”

Cô ta giới thiệu rất tỉ mỉ và chuyên nghiệp, thật ra cô ta không hề nghĩ rằng cô bé sẽ mua sợi lắc này, dù sao thì đối với người bình thường mà nói, hơn 300 ngàn tệ là một con số không tưởng, nhưng cô cũng chỉ dựa vào sự chuyên nghiệp của mình để đem đến cho khách hàng sự phục vụ tốt nhất mà thôi.

Tiểu Vũ Điểm thử đeo lên, thật sự quá chói mắt, hơn nữa, cô sợ khi đeo lên sẽ bị người ta chặt tay mất, dù gì cũng hơn 300 ngàn lận, cô không thích chút nào, nhưng Sở Tương lại rất thích.

“Chị ơi, gói lại giúp em nhé, em lấy sợi này.” Cô cởi sợi lắc ra khỏi cổ tay trắng mịn non mềm của mình bỏ vào hộp, sau đó cầm cái hộp lên.

Mà cô nhân viên lại chỉ đứng chớp mắt ngây ra cả buổi trời.

“Em vừa nói gì? Em muốn sợi này à?”

Cô không tin được bèn hỏi lại, dù sao thì cô bé cũng vẫn còn là một học sinh, trông vô cùng giản dị, ngoại trừ xinh đẹp ra thì chẳng khác nào so với những học sinh bình thường khác.

“Vâng ạ!” Tiểu Vũ Điểm gật đầu rồi lấy bóp tiền trong cặp ra, lúc này, nhân viên bán hàng mới nhận ra trên cặp của cô bé có một cái logo.

Wow, cái cặp bình thường kia hình như đúng thật là của một thương hiệu nổi tiếng thế giới, giá tiền cả ngàn tệ, trông thái độ của cô bé rất tương phản với vẻ bề ngoài của mình.

Tiểu Vũ Điểm lấy bóp tiền ra, ánh mắt của nhân viên bán hàng lại càng phức tạp hơn, lại là hàng hiệu nữa, ngoại hình giản dị nhưng bên trong lại là một mỏ vàng.

Tiểu Vũ Điểm mở bóp tiền rồi rút một tấm thẻ ra đưa cho nhân viên bán hàng, khi nhân viên bán hàng cầm tấm thẻ lên thì tay không ngừng run rẩy, tấm thẻ màu đen này rất hiếm gặp nhưng tất cả các ATM trên thế giới đều sẽ đón nhận, trừ khi gia đình phải có một thế lực kinh tế nhất định, nếu không thì không thể có được tấm thẻ như vậy.

Lát sau, sau khi quẹt thẻ xong, nhân viên bán hàng trả tấm thẻ lại cho Tiểu Vũ Điểm.

“Em gái, em muốn xách đi hay là để bọn chị giao tới? Nếu không lái xe thì tốt nhất nên để tiệm chị giao tới, dù sao thì cũng bắt mắt quá!” Tuy 300 ngàn không đáng là gì đối với người giàu có nhưng đối với người bình thường thì phải dành dụm mười mấy năm trời cũng không dành nổi số tiền đó.

Tiểu Vũ Điểm nghĩ ngợi, “Chút nữa em nhờ bố ghé qua lấy vậy.” Cô nghĩ, lát nữa Sở Luật tan làm sẽ tới rước cô tới Sở gia, cô nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giờ rồi.

Cô dạo quanh cửa tiệm để giết thời gian, sau đó cô lấy di động ra gọi cho Sở Luật.

“Con yêu, con đang ở đâu?” Sở Luật đang dọn dẹp tài liệu, “Chút nữa bố tới đón con tới chỗ bà nội nhé, con chịu đựng chút, sau đó bố sẽ dắt con đi du lịch có được không?”