Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1257




Cô tin rằng, chỉ cần cô không buông bỏ, chỉ cần cô kiên trì, nhất định có thể bắt được trái tim của người đàn ông này.

Cửa xe mở ra, cô vội vàng sửa sang lại y phục của mình, khi cô vừa muốn mở miệng hô một tiếng Sở tiên sinh, đã lâu không gặp thì thấy cửa xe mở ra, từ bên trong đi ra một người phụ nữ. Cô ấy cũng không đi giày cao gót, chỉ là một đôi giày trông rất thanh tú, phải nói là đôi giày hết sức thời thượng đẹp mắt. Ai nói phụ nữ chỉ có mang giày cao gót mới đẹp chứ, người phụ nữ trước mặt này, dù chỉ là mặc một giày đế bằng, thế nhưng là vẫn rất đẹp. Cô ấy có một đôi chân đẹp, rất trắng, cũng rất thon thả, mặc dù có chút gầy, tuy nhiên lại gầy theo kiểu không lộ xương, tuy rằng bây giờ nhìn không rõ mặt nhưng chỉ riêng bóng lưng, đã có thể trở thành nữ thần của rất nhiều người đàn ông.

Là người có gương mặt xấu, Cao Giai Nghệ bĩu môi, đúng vậy, nhất định sẽ rất xấu.

Người phụ nữ bế một đứa bé từ trong xe ra, sau đó đem bé thả trên mặt đất, sau đó lại ngồi xổm người xuống thay bé sửa sang lại quần áo. Cô bé ngoan ngoãn mở to một đôi mắt, cái dáng vẻ xinh xắn dễ thương kia đúng là người cô biết.

Đây không phải Tiểu Vũ Điểm sao? Là con gái Sở Luật, như vậy người phụ nữ lạ ấy là ai, chẳng lẽ lại là bảo mẫu mà Sở Luật đã mời về.

Hạ Nhược Tâm vừa quay người, đã phát hiện Cao Giai Nghệ một mực đứng ở chỗ này.

Cao Giai Nghệ nhìn khuôn mặt Hạ Nhược Tâm, gương mặt không thua kém bóng lưng xinh đẹp là mấy, trong lòng cô nổi lên một loại cảm giác bị thất bại tràn ngập, thì ra không xấu như cô nghĩ. Nhưng mà không sao, gia thế hẳn là kém, bằng không thì trên người làm sao có thể không có bất cứ món trang sức nào như vậy.

Hạ Nhược Tâm kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm đi tới, Cao Giai Nghệ lập tức vươn tay hướng về Tiểu Vũ Điểm:

"Tiểu Vũ Điểm, con là Tiểu Vũ Điểm có phải hay không, con còn nhớ cô không? Cô có gặp con một lần rồi đấy."

Cô nở nụ cười và giọng nói hết sức hòa nhã với cô bé, thế nhưng Tiểu Vũ Điểm bây giờ chỉ bình tĩnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Cao Giai Nghệ một hồi lâu. Sau đó chiếc miệng nhỏ nhếch lên, bộ dáng thật sự giống Sở Luật như đúc.

Cao Giai Nghệ làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, cô vội vàng tiến đến gần, ngồi xổm ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm, mà Hạ Nhược Tâm cũng không có ngăn cản, cô muốn biết rốt cuộc Sở Luật lâu nay đã dạy dỗ con gái thế nào.

Cao Giai Nghệ vẫn cười, cô vươn tay về phía Tiểu Vũ Điểm:

"Tiểu Vũ Điểm con thật đáng yêu, có thể cho cô ôm một cái được không nào?"

Tiểu Vũ Điểm nhìn chằm chằm vào Cao Giai Nghệ, đôi môi nhỏ đỏ mọng càng thêm mím chặt.

"Cô..."

"Ừ..."

Cao Giai Nghệ cuối cùng thở dài một hơi, máy quá, đứa bé này không phải quá khó để sống chung:

"Làm sao vậy, có phải là có chuyện gì muốn nói với cô hay không?"

"Đúng ạ."

Tiểu Vũ Điểm nói rất nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn nào.

"Cô, cô giẫm lên chân cháu rồi."

Nụ cười của cô như cứng lại, mà cô cúi đầu xuống, quả nhiên, một chân của cô đang giẫm lên trên chiếc giày nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, may là chỉ giẫm một góc giày, bằng không nếu giẫm đau, Sở Luật chắc sẽ liều mạng với cô mất.

Cô vội vàng nhấc chân của mình ra, lúc này cửa mở, bảo mẫu vừa thấy là người trở về liền vội vàng tránh ra nhường đường.

"Tiểu thư đã về."

"Chào dì ạ."

Tiểu Vũ Điểm ngọt ngào nói, sau đó nắm chặt tay hạ Nhược Tâm, cô bé cúi đầu xuống, nhìn đôi giày nhỏ đang mang dưới chân, gương mặt nhanh chóng nhăn nhó, có người đạp giày của mình rồi.

Hạ Nhược Tâm biết rõ tính tình con gái mình, tiểu gia hỏa này rất giống Sở Luật, bị dẫm vào chân có lẽ đối với người khác không phải là việc gì lớn lao, nhưng mà đối với Tiểu Vũ Điểm mà nói, đã dẫm vào chân của cô bé thì như đã dẫm vào đuôi vậy.

Cô vuốt vuốt đầu con gái:

"Cô ấy không cố ý đâu mà."

Tiểu Vũ Điểm liếc nhìn mẹ, sau đó ủy khuất mím chiếc miệng nhỏ nhắn, cô bé đá đá đôi giày nhỏ.

"Ừ đúng rồi, phủi sẽ sạch ngay."

Hạ Nhược Tâm xoa mái tóc mềm của con gái, Tiểu Vũ Điểm lúc này mới không tức giận, tuy nhiên lại tuyệt không thích cô kia.

"Tiểu Vũ Điểm không thích cô ấy."

Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn nói, cũng rất thành thực thể hiện suy nghĩ của mình.

Bảo mẫu hiện tại rất đồng tình, cô ta không nên giẫm chân của tiểu tư, tiểu thư rất giống Sở Luật, không thể bị người khác động vào chân, hiện tại tốt, đừng quá độc ác tốt rồi.

Bất quá ngoài ý muốn của bảo mẫu, Lục tiểu thư này quả nhiên thật đúng là rất thần thông quảng đại đấy, vậy mà có thể dỗ dành được tiểu thư nhỏ, trước kia không biết có bao nhiêu người hầu không có mắt, cứ giẫm lên bàn chân nhỏ ấy, kết quả tiểu thư nhỏ khóc nửa ngày, sau khi tiên sinh trở về, trực tiếp đem người đuổi đi, bát cơm ném đi không nói, khả năng về sau muốn kiếm bát cơm cũng không thể nữa.

Tiểu Vũ Điểm kéo ngón tay mẹ mình, trong lòng vẫn đang rất tủi thân, giầy là mẹ cho mua, còn chưa mang được mấy ngày.

"Không có chuyện gì đâu, rửa là sạch mà đúng không nào?"

Hạ Nhược Tâm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái:

"Đi thay dép lê đi nào."

Tiểu Vũ Điểm lúc này mới cởi giày ra, rồi đem đôi giày cất kĩ, cô bé lại chạy tới kéo tay mẹ mình, Hạ Nhược Tâm xoa tóc con gái, làm vô cùng tốt, không bị bố dạy hư.

Về phần người phụ nữ bên ngoài, cứ để cho Sở Luật giải quyết, người này cũng không phải vì cô mà đến.

Đương nhiên vấn đề này, cô cũng không cần đi báo cáo gì cả, bảo mẫu trong nhà cũng không phải là ăn dưa muối, tự nhiên sẽ nói, mà sau khi cô lên lầu, thật không ngoài ý muốn, thấy được bảo mẫu cầm điện thoại đặt trên bàn gọi cho Sở Luật một cuộc điện thoại, hơn nữa còn nói rất dài, không biết đã nói với Sở Luật sự tình gì, đương nhiên những thứ này đều là việc của Sở Luật, hiện tại điều cô muốn làm chỉ là, mang theo con gái đi ngủ một hồi.

Người bạn nhỏ vẫn giống như lúc trước, thói quen phải đi ngủ trưa một giấc, bằng không thì thời gian tiếp theo sẽ không có tinh thần, thời gian một năm nay, bị Sở Luật tạo thành thói quen như vậy.

***

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt ra, cô có chút cảm giác bất an giống như ai đang nhìn mình chằm chằm vậy.

Cô ngồi dậy, quả nhiên là Sở Luật, mà anh không có một tia lúng túng, chỉ là kéo chăn màn trùm lên người con gái.

"Con bé đá chăn, anh đến để đắp lại cho con bé."

Hạ Nhược Tâm xoa trán của mình:

"Anh về lúc nào vậy?"

"Vừa mới..."

Áo quần anh vẫn chưa thay, còn là bộ áo quần đi làm, một bộ âu phục màu xanh xám, trưởng thành chững chạc, nhưng cũng quá mức cứng nhắc, mặt anh thoáng chút mỏi mệt, thế nhưng lúc nhìn đến con gái thì bỗng nhiên tràn ngập yêu thương.

Anh tuy rằng không thể nói là một người chồng tốt, thế nhưng không thể không nói, anh đúng là một người cha tốt.