Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1235




“Là tự tôi muốn quên sao?” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng hỏi. “Tôi có cảm giác không phải, cho dù là ký ức nào tôi cũng nguyện ý quên nhưng tuyệt đối sẽ không quên con gái mình, nếu ký ức về con gái là thống khổ thì tôi tình nguyện thống khổ, cũng không muốn quên.”

Adward vẫn cười nhợt nhạt nhìn Lục Tiêu Họa, rồi sau đó ông lại trừ ra một hơi.

“Có lẽ bọn họ áp đặt lên người cô, nhưng không thể không nói, thôi miên cô cũng chính là cứu mạng cô, mặc kệ có phải là ý của cô hay không thì cô vẫn tồn tại, vì sao lại phải nhớ lại?”

“Dường như ông biết rất nhiều?” Lục Tiêu Họa không trả lời câu hỏi của Adward, cô chỉ cảm giác người này biết rất nhiều chuyện.

Adward cười một tiếng, cảm giác dễ gần hơn rất nhiều, loại cảm giác khiến người ta không thể không thích lại gần, loại cảm giác giống như bạn bè, giống như cha mẹ, cũng giống như huynh đệ.

“Sao tôi lại có thể không biết?” Ông cười có thể khiến người khác cảm mến ngay lập tức. “Bởi vì lúc trước chính tôi thôi miên cho cô, cho nên mọi chuyện của cô tôi đều biết. Chỉ là lúc ấy tình trạng của cô rất không tốt, cô không còn ý chí muốn sống, cho nên bất đắc dĩ tôi mới thôi miên cô để cô quên đi mọi chuyện, kỳ thật cũng là cứu mạng của cô. Cô nghĩ kĩ chưa?”

“Muốn cởi bỏ hay vẫn là NO?”

Lục Tiêu Họa sửng sốt một chút, mà cô lại có chút không tin, Edward trước mắt này vậy mà lại là người lúc trước thôi miên cô. Thôi miên người vốn dĩ là một quá trình phức tạp, muốn khiến người bị thôi miên tỉnh lại ngoại trừ nhất định phải có kinh nghiệm còn có một ám hiệu lúc trước, mà ám hiệu này mỗi thầy thôi miên sử dụng một phương thức khác nhau.

Đánh thức ký ức không khó, mà khó chính là tìm ám hiệu đó, chỉ là cô vừa nghe được điều gì?

Edward chính là người lúc trước thôi miên cô.

Như vậy tức là, chỉ cần cô nguyện ý cô lập tức có thể khôi phục được ký ức trước kia.

“Cô đã nghĩ kĩ chưa?” Edward vẫn cười như cũ, sẽ không khiến người khác cảm thấy bất cứ áp lực gì, xem ra nể mặt Ngô Sa, chỉ cần Lục Tiêu Họa thực sự nguyện ý thì ông sẽ giúp được cô, bao gồm cả việc đánh thức ký ức cô từng có.

“Tôi nghĩ…” Lục Tiêu Họa nắm chặt hai tay đang đặt trên đầu gối của mình.

“Tôi muốn khôi phục.” Cô ngẩng mặt lên, vô cùng nghiêm túc nói.

“Không hối hận?” Edward hỏi một câu.

Lục Tiêu Họa lắc đầu: “Phải, không hối hận.”

“Được.” Edward đồng ý. Ông đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa, từ trên người mình lấy ra một chiếc vòng cổ có treo một cây thập giá  đưa tới trước mặt Lục Tiêu Họa.

“Lục tiểu thư, hãy nhìn vào cây thập giá, khi cô nghe được tiếng ‘ting’ là lúc ý thức của cô sẽ chậm rãi trôi đi…”

Cây thập giá lắc nhẹ trước mặt Lục Tiêu Họa, cũng nhòe ra thành rất nhiều ảnh. Lục Tiêu Họa rất phối hợp, cô không có bất cứ mâu thuẫn nào trong lòng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Edward đột nhiên búng nhẹ vào cây thập giá trong tay, cây thập giá kêu ‘ting’ một tiếng…

Một tiếng này giống như tiếng đàn, nhẹ nhàng kích thích.

Sơn gian thanh tuyền, trời xanh bạch đi, thời gian xa xăm, thời gian xói mòn…

Cô đứng trong bóng đêm, trước mắt hiện lên một chiếc đồng hồ, mà thời gian trên đồng hồ bắt đầu quay ngược lại…

Nhớ tới, mau nhớ tới…

Đó là một bé gái bốn tuổi đứng ở trong một hoa viên lớn, trong lòng ôm một con búp bê cũ nát.

Đây là, Tiểu Vũ Điểm sao…

Không, không giống, đây hình như là…

Lục Tiêu Họa giống như là một người ngoài cuộc nhìn một bé gái trưởng thành. Cô ở năm bốn tuổi kia gặp một bé trai, bé trai tặng cô một chiếc bùa hộ thân nhưng lại bị mẹ của cô cướp đi.

Thẩm Ý Quân – mẹ đẻ của cô, Hạ Dĩ Hiên – đứa em không có bất cứ huyết thống gì với cô, Hạ Minh Chính – cha kế của cô, còn có Sở Luật…

Là tiểu ca ca đưa cho cô chiếc bùa hộ thân kia.

Tiểu ca ca nói sẽ tìm đến cô, nhưng tiểu ca ca lại nhận sai người. Mà tiểu ca ca trưởng thành, là Sở Luật, đúng vậy, tiểu ca ca chính là Sở Luật, khi Sở Luật còn nhỏ chính là tiểu ca ca.

Sau bọn họ ly hôn, cô một mình tránh dưới mái hiên nhà khác, cô vẫn nhớ lúc ấy gió lạnh, mưa lạnh, còn có tuyệt vọng nơi đầu đường nhưng cuối cùng vẫn kiên trì cố gắng, cũng là còn sống.

Cô giống như đi qua một quyển ký họa, dường như ngòi bút trong tay cô đang vẽ từng khung hình.

Cô sinh ra một bé gái, bé gái nho nhỏ rất giống cô, bé cũng từng chút lớn lên, biết đi, biết gọi mẹ, cũng biết nói đau.

Chỉ là, bé bị bệnh, bệnh rất nặng. Cô không có tiền đành phải bán mình, cô phải đem mình đi bán, sau đó cô gặp Thẩm Vi, cô làm gái hầu rượu, cô bị người làm nhục, cô bị người khi dễ, cô cũng bị người chà đạp.

Nhưng bé vẫn đau, vẫn đòi mẹ…

Cô đi cầu xin Sở Luật nhưng Sở Luật suýt chút nữa bóp chết cô, bệnh của bé càng ngày càng nặng, dường như sắp chết, sau có Cao Dật tới, là anh cứu con gái cô, làm ba của con gái cô.

Sau đó Hạ Dĩ iên đã trở lại, chân tướng rõ ràng.

Sở Luật tranh quyền nuôi nấng con gái với cô, thậm chí còn gặp mặt nhau trên tòa, mà cô thắng anh thua.

Sau đó cô cùng Cao Dật đi ra nước ngoài, nhưng cuộc sống không hoàn mỹ, Cao Dật cuối cùng lại cưới người khác, là Bạch Lạc Âm. Cho nên Bạch Lạc Âm là vợ Cao Dật, sau lại là vợ cũ.

Cao Dật nghiện ma túy, Bạch Lạc Âm bị bắt.

Sau đó người đàn ông kia tới, anh cùng cô giúp Cao Dật cai nghiện.

Sau đó cô mang con gái rời đi, lại dính dáng tới Sở Luật không thôi. Cô bị bắt đi đào vàng, là anh mang trực thăng tới cứu cô, cô phải cắt tay nhưng anh táo báo nỗ lực giữ lại cánh tay cho cô.

Cô rất cảm kích, cũng rất cảm động, nhưng mẹ của anh lại khiến con gái cô mất một quả thận, sau đó làm mất bé, Hạ Dĩ Hiên cùng Tống Uyển đẩy cô xuống biển…

Được cứu, trả thù, cô bị hủy hoại khuôn mặt, sau đó chỉnh lại thành Lục Tiêu Họa…

Đến cuối cùng, hết thảy trần ai lạc định, cô vì con gái báo thù nhưng cô lại không muốn sống tiếp, lúc ấy cô nghĩ con gái đã chết, không còn nữa.

Edward cướp đi không chỉ có ký ức cũ của cô, còn là cuộc đời trước kia của cô…

Lại ‘ting’ một tiếng…