Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1224




“Vậy cô…” Đội trưởng là muốn hỏi xem Ngô Sa đã về như thế nào.

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, còn không phải hỏi tôi về như thế nào sao? Mặc kệ tôi về như thế nào tôi đều sẽ không cảm ơn anh.” Ngô Sa duỗi thẳng chân tay ra, đến lúc này cả cơ thể cô vẫn không thoải mái, cô còn may có thể về nhà, còn Lục Tiêu Họa vẫn còn phải nằm bên trong bệnh viện.

Đội trưởng rất xấu hổ: “Ngô Sa, xin lỗi, điện thoại vệ tinh bị mất cho nên không có cách nào liên lạc với nhóm cứu hộ bên ngoài được, chúng tôi chỉ có cách đi về để gọi họ, mà hiện tại điện thoại cũng vừa mới có tín hiệu.”

“A…” Ngô Sa không có nhiều cảm giác, nghe vào lỗ tai cũng chỉ thấy châm chọc. Quả nhiên không trông chờ vào những người này được, trước khi xuất phát đều nói là khá tốt, cái gì là điện thoại vệ tinh, kết quả suýt chút nữa khiến cô bỏ mạng ở nơi đó.

Cô ngắt cuộc gọi, lười nói lý. Tóm lại về sau cô vẫn sẽ đi nhưng đội trưởng chó má gì kia cô sẽ xóa tên, đương nhiên sau khi suýt chút nữa làm chết hai thành viên thì anh ta muốn dẫn đoàn cũng không có khả năng.

Đội trưởng xấu hổ buông điện thoại, sau đó anh xoay người, môi mấp máy vài cái, lại không biết muốn nói với đồng đội như thế nào.

“Tôi muốn nói cho tất cả mọi người một tin tốt.” Anh nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Cao Dật vẫn luôn không cười.

“Ngô Sa đã được cứu, tuy rằng không biết được cứu như thế nào nhưng hiện tại cô ấy đã bình an, không sao cả.”

Cao Dật bước nhanh tới, thậm chí quên cả việc mình đang đỡ Bạch Lạc Âm. Bạch Lạc Âm rũ con ngươi, cũng đang nghiến chặt răng lại, sắc mặt không phải quá tốt.

“Vậy Lục Tiêu Họa thì sao, cô ấy có phải cũng sống sót phải không?” Cao Dật nắm lấy cổ áo đội trưởng, có phải hay không, có phải hay không…

Đội trưởng lắc đầu: “Xin lỗi, chuyện này tôi không biết, Ngô Sa cũng không nói cho tôi. Chờ chút.” Anh vội vàng lấy điện thoại ra. “Tôi gọi lại cho cô ấy hỏi rõ ràng.” Anh nói rồi gọi cho Ngô Sa, kết quả một lúc sau anh thả điện thoại xuống, ngữ khí rất là xin lỗi.

“Cô ấy tắt máy.”

Cao Dật chưa từ bỏ ý định liền lấy điện thoại của đội trưởng, từ bên trong tìm được số của Ngô Sa, quả nhiên đã tắt máy.

“Chúng ta về trước đã.” Đội trưởng nhét điện thoại vào túi. “Chỉ còn nửa ngày đường, đến lúc đó chúng ta sẽ biết có phải bọn họ đều đã quay về hay không. Tôi nghĩ…” Anh an ủi Cao Dật, cũng là đang an ủi mình. “Ngô Sa đã về được thì hẳn Lục Tiêu Họa cũng sẽ thế.”

Cao Dật không nói gì thêm, lại đi tới bên người Bạch Lạc Âm, đưa tay đỡ cô, chỉ là thân thể anh lại vẫn cứng đờ.

“Dật, hay anh gọi điện thoại cho Lục tiểu thư, hỏi một chút sẽ biết.” Bạch Lạc Âm cẩn thận nhắc nhở Cao Dật, chỉ là ánh mắt cô lại dừng trên ba lô của Cao Dật, cho dù có gọi cũng không được, bởi vì điện thoại của Lục Tiêu Họa ở trên ba lô Cao Dật đang đeo.

Mà cô không tin Lục Tiêu Họa còn sống, đúng vậy, sẽ không sống, nhất định sẽ không sống có đúng hay không. Từ trên cao như vậy rơi xuống sao có thể không chết, cho dù Ngô Sa được cứu thì cũng không chứng minh Lục Tiêu Họa cũng có thể được cứu.

Cao Dật đờ đẫn lấy ra điện thoại của mình, chỉ là điện thoại gọi được, nhưng tiếng chuông lại vang lên từ phái sau lưng anh.

Anh sờ sờ ba lô của mình, lại nhét điện thoại vào trong túi. Anh muốn đi nhanh một chút, anh hận không thể liền chạy về nhà khi bên cạnh vẫn có thêm một Bạch Lạc Âm.

Tầm mắt anh vô cùng phức tạp nhìn thoáng qua bụng Bạch Lạc Âm.

Chỉ một lần, đúng vậy, chỉ một lần rượu say loạn tính, nhưng vì sao lại có?

Con… Anh kỳ thật muốn nói đứa nhỏ này bỏ đi, bởi vì đây cũng không phải đứa con anh muốn. Nhưng lời lên đến miệng lại không cách nào nói ra được, mà thậm chí anh cũng không biết rốt cuộc mình có chờ mong đứa nhỏ này không.

“Con rất tốt, anh yên tâm.” Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng xoa bụng mình, cô vươn tay kéo tay Cao Dật lại.

“Dật, có anh ở đây con chúng ta sẽ không có việc gì, đúng không?”

Cao Dật nắm chặt tay lại, cuối cùng vẫn không nói ra câu kia. Anh thích trẻ con, nhưng đứa nhỏ này lại không phải con của người phụ nữ anh muốn, đứa nhỏ đã tồn tại, anh là một bác sĩ, trong tay anh không biết cứu sống bao nhiêu lần nhưng chẳng lẽ lại có một ngày anh phải tự tay giết chết con mình sao.

Không, anh thật sự không làm được…

Nhưng nếu có con thì chuyện giữa anh và Tiểu Hoa liền thật sự kết thúc sao? Không, anh không cam lòng, anh không muốn…

Có lẽ đứa bé có thể có, có lẽ cả hai điều đều có thể có được.

“Dật, em không thoải mái.” Bạch Lạc Âm nhẹ nhàng xoa bụng mình. “Chúng ta đi chậm một chút được không? Hiện tại đã không còn xa, hơn nữa đường cũng dễ đi, không cần đuổi kịp những người khác.”

“Được.” Cao Dật đồng ý, tuy rằng hiện tại anh hận không thể mọc ra một đôi cánh bay trở về, nhưng tình huống hiện thực anh cần phải nhân nhượng Bạch Lạc Âm cùng đứa con trong bụng cô.

Mà lúc này, Lục Tiêu Họa đang nằm trong bệnh viện, cô nghiêng mặt qua liền nhìn thấy Sở Luật đang gọt táo. Tư thế cầm dao gọt táo của anh không tồi, hơn nữa cũng gọt rất nhanh, đôi tay này từ trước đến nay đều cầm bút ký tên nhưng hiện tại lại biết cầm dao nhỏ gọt táo, cảm giác rất kỳ quái nhưng động tác của anh lại rất hài hòa.

Anh gọt hết vỏ táo, sau đó cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt trong đĩa để Lục Tiêu Họa ăn.

“Cảm ơn.” Lục Tiêu Họa nhận lấy đặt lên trên dùi mình. Tuy rằng xương chân cô không có việc gì, cũng không phải bó bột nhưng lại có vết nứt xương rất nhỏ, những chỗ khác đều là ngoại thương, không quan trọng, chỉ sợ phải mất nhiều thời gian nghỉ ngơi hay phải ngồi xe lăn.

Cô ăn một miếng táo, sau đó ngẩng mặt lên hỏi Sở Luât:

“Chuyện công ty anh không cần giải quyết sao?” Anh vẫn luôn ở đây, chẳng lẽ không sợ công ty xảy ra chuyện sẽ phải đóng cửa sao?

“Vắng tôi mươi ngày nửa tháng cũng không có vấn đề.” Sở Luật không quá lo lắng chuyện công ty, Đỗ Tĩnh Đường có ở đó, tuy rằng quyết định trọng đại cậu ấy không thể quyết nhưng những vấn đề cơ bản thì đều có thể giải quyết, hơn nữa nếu công ty có vấn đề lớn gì thì anh đều có thể quay về.

“Thật sự không nói cho bọn họ?” Sở Luật lại một lần hỏi Lục Tiêu Họa, không nói cho ông bà Lục, cũng không nói cho Lục Cẩm Vinh sao?