Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1187




“Em không sao.” Lục Tiêu Họa gắp một cái bánh bao đặt lên miệng mình, bánh bao nước nhiều da mỏng, một miếng đi xuống dường như đều ăn phải nước, cắn thêm một miếng thịt bên trong tan vào trong miệng.

“Tiểu Hoa.” Cao Dật vươn tay nắm lấy tay cô.

“Sao ạ?” Lục Tiêu Họa cũng không né tránh tay anh, lại gắp cho mình một cái bánh bao nhỏ ăn vào.

“Tiểu Hoa, anh đưa em về gặp mẹ anh được không?”

Đôi đũa trong tay Lục Tiêu Họa dừng một chút, sau đó lại tiếp tục gắp như không có việc gì, Cao Dật vẫn chờ câu trả lời của cô. Đến khi ăn hết miếng ánh bao, Lục Tiêu Họa mới chậm rãi buông đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng mình.

“Vâng.” Cô cười với Cao Dật một chút, chỉ là ý cười trong mắt lại không nhiều lắm.

Cô nhớ tới điều Sở Luật từng nói.

“Cao Dật, có phải anh có điều gì dối em?”

“Nói dối em? Không có.” Cao Dật vươn tay chỉnh tóc cho cô. “Anh có cái gì có thể giấu em, em muốn biết gì anh đều đã nói cho em.”

“Em tin anh.” Lục Tiêu Họa cười, có điều lông mi cô hơi rũ xuống, luôn có chút không muốn người khác đoán ra thâm ý của mình, đáng tiếc Cao Dật cũng không phát hiện.

Sau khi gặp cha mẹ hai bên có nghĩa chuyện giữa bọn họ là bắt đầu tính tới, chỉ là, Lục Tiêu Họa không biết cô có thật sự muốn sống cùng người đàn ông này không.

Kỳ thật anh có rất nhiều cơ hội có thể nói cho cô, chuyện cô bị thôi miên, cô từng là Hạ Nhược Tâm, còn có chuyện anh đã từng có một cuộc hôn nhân.

Cô không hỏi mà chờ anh tự nói, nhưng dường như có phải Cao Dật trước giờ đều không muốn nói cho cô những việc này.

***

Lúc tới cửa nhà Cao Dật, Lục Tiêu Họa thật sự không có chút hồi hộp nào, cô cũng không biết liệu mình có thể cùng Cao Dật có thể tiếp tục bước tiếp.

‘Cộc cộc’ Cao Dật gõ cửa, sau đó nắm chặt tay Lục Tiêu Họa. “Em yên tâm, mẹ anh rất tốt, người trong nhà anh cũng rất ít, chỉ có mẹ cùng em trai anh.”

Lục Tiêu Họa cười với anh, ánh mắt cô nhìn xuống tay anh đang nắm tay cô có chút đê mê vi diệu.

Cửa mở ra, Vệ Lan đi ra, vừa thấy con trai giống như có điều gì đó muốn nói lại thôi, bà vừa định mở miệng liền thấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh con trai mình.

Đây là cô gái con trai bà đã nói qua, Lục Tiêu Họa, thiên kim của Lục gia, chân chính danh môn thục nữ, chỉ là dường như hiện tại không phải là thời điểm bọn họ nên về.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Cao Dật vừa thấy bộ dáng của Vệ Lan còn tưởng bà có chỗ nào không thoải mái.

“Mẹ không sao.” Vệ Lan cười nhưng đôi mắt không khỏi liếc vào bên trong một cái, dường như bên trong có đồ gì đó không tốt lắm.

“Mẹ, chúng ta vào nhà đã.” Cao Dật nắm chặt tay Lục Tiêu Họa, mà Lục Tiêu Họa có thể cảm nhận được Vệ Lan có chút quen thuộc, không biết đã gặp qua nơi nào. Cho nên, mắt cô lóe lóe, bà hẳn là người quen biết Hạ Nhược Tâm.

Vệ Lan muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mở cửa để bọn họ tiến vào, vào trong phòng, Vệ Lan vội vàng đi lấy nước, kết quả Cao Dật giữ bà lại.

“Mẹ, mẹ ngồi nghỉ đi, không vội, con còn chưa giới thiệu với mẹ.”

Cao Dật ôm lấy bả vai Lục Tiêu Họa: “Cô ấy là Lục Tiêu Họa, là bạn gái của con, hôm nay tới thăm mẹ.”

“À, là Lục tiểu thư, chào mừng cháu.” Vệ Lan nói chuyện giống như có chút lộn xộn không giống bà bình thường.

Không chỉ là Cao Dật thấy bà khác thường, ngay cả Lục Tiêu Họa chưa gặp bà bao giờ cũng cảm giác được có điều gì đó không đúng.

“Tiểu Dật…” Vệ Lan đứng lên, bà vừa muốn nói gì đó kết quả cửa một căn phòng mở ra, từ bên trong một cô gái gầy yếu với sắc mặt không quá tốt đi ra.

“Dật, em đã trở về…” Cô cười yếu ớt với Cao Dật, mà lúc này nụ cười của Cao Dật bỗng nhiên cứng đờ.

“Mẹ, sao cô ta lại đến nhà của chúng ta?”

Vệ Lan run rẩy ngồi trên sô pha, sắc mặt bà cũng không quá tốt, giống như đang nhớ ra điều gì. Loại khổ sở này rất dễ khiến người khác nhận ra.

“Dật, anh đừng trách dì.” Cô gái đã đi tới đứng trước mặt Cao Dật, cô ngẩng mặt lên, cô muốn cười nhưng nụ cười lại có cảm giác rất thảm.

“Ba em bị bệnh, bệnh tim tái phát, hôm qua đã không còn.” Cô nói, liền vươn tay ôm lấy eo Cao Dật, cũng đem mặt mình chôn trong lòng ngực Cao Dật, rồi sau đó một tiếng khóc áp lực từ cô truyền ra.

Lúc này cho dù một người xa lạ cũng không thể đẩy một cô gái khóc chật vậy như thế, lại là cô gái mất đi người thân duy nhất của mình.

Người Vệ Lan cứng lại, sau đó bà nắm chặt bàn tay đặt trên đùi mình, có thể nhìn thấy nước mắt không ngừng nhỏ xuống mu bàn tay bà.

Tuy nói không thèm để ý nhưng khi đến một ngày tử biệt thì thật sự vẫn rất đau lòng.

Lúc này, Lục Tiêu Họa cảm giác mình giống như người ngoài, cô chiếm không gian nơi này, không khí nơi này, giống như cô bị bọn họ đẩy tới một nơi rất xa mà cô căn bản không cách nào tiếp cận.

Cô gái này là ai, cô không biết, cha cô ta là ai cô cũng không biết. Cái gì cô cũng không biết, mà hiện tại thậm chí cô cũng không biết rốt cuộc cô cùng Cao Dật về nơi này như thế nào, giữa bọn họ đi thế nào để đến được, giữ bọn họ như thế nào lại bị ngăn cách.

Cô xoay người đi tới cửa, sau đó đi giày của mình vào. Cao Dật từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn cô một cái, có thể anh còn đang nghe cô gái trong lòng ngực anh đang nói gì đó, có thể đang tự hỏi, cũng có thể đang khổ sở. Nhưng cho dù là thế nào cũng không có quan hệ vưới cô.

Co rời đi, thậm chí còn không có người đưa cô về, chân đô mang giày cao gót rất nhọn khiến hai chân cô đau.

Hôm nay cô chọn mang giày cao gót hiển nhiên đã lựa chọn sai.

Cô lấy điện thoại ra lại không biết từ khi nào điện thoại đã tắt ngóm, lúc này cô mới nhớ hôm qua cô không sạc điện. Cô dừng lại muốn tìm một chiếc xe nhưng nơi này không có xe, muốn đi bộ tới trạm xe bus có lẽ cô phải đi thêm nửa giờ. Lúc này cô mới hối hận mình chọn giày cao gót mà không mang giày đế bằng.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hôi, cô lại giẫm trên một đôi giày cao gót 8 cm từng bước từng bước đi tới, cho đến khi một chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông đứng trước mặt cô.