Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1122




Sở Luật đi vào phòng nhỏ bên trong, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ ngon, thân thể nho nhỏ của bé rúc vào trong chăn ngoan ngoãn ngủ, mặt đã có một ít thịt bầu bầu bĩnh vĩnh. Cuối cùng đã béo hơn được một ít.

Anh ngồi xuống, cẩn thận đưa tay chạm vào mặt con gái.

“Ba không biết phải làm gì mới tốt cho con, chỉ có thể thử làm như vậy, cũng không biết như thế có đúng hay không?” Làn da của bé rất mỏng, anh không dám dùng nhiều lực sợ để lại vết trên da của con. Có khi anh cũng thật muốn biết trên đời này sao lại có đứa trẻ như vậy, khiến người ta chỉ hận không thể luôn đem bé bên cạnh, mặc kệ làm cái gì cũng đều thấy lo lắng.

Có lẽ bởi vì đây là huyết mạch, cũng là sinh mệnh kế thừa của anh.

***

Dương Nhược Lâm đứng ở cửa căn biệt thự hai tầng của Sở gia, tay cô đặt lên trên mặt mình, khu phố này là đô thị cấp 1, một căn nhà bình thường cũng khiến một nhà liều sống liệu chết thắt lưng buộc bụng cả đời, cho dù như thế cũng không biết có thể mua nổi hay không, vậy mà lại có nhiều người có thể sống vui vẻ thoải mái ở nơi này.

Người với người quả nhiên không thể so, nếu so không phải khiến người tức chết sao.

Cô cầm theo hành lý của mình tiến đến gõ cửa.

Sau đó không lâu, cửa mở, bảo mẫu đứng ở cửa kỳ quái đánh giá Dương Nhược Lâm trước mặt.

“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?” Bảo mẫu hỏi, người vẫn đứng ở cửa không mời Dương Nhược Lâm vào.

“Chào dì,” Dương Nhược Lâm ngượng ngùng cười, “Tôi là Dương Nhược Lâm, là tổng giám đốc Sở bảo tôi tới.”

“Ra là Dương tiểu thư.” Bảo mẫu vội tránh đường để Dương Nhược Lâm tiến vào. “Tiên sinh đã dặn qua hôm nay Dương tiểu thư sẽ tới, chỉ là tôi không nghĩ Dương tiểu thư lại tới sớm như vậy.”

Dương Nhược Lâm đặt hành lý lên mặt đất, thỉnh thoảng xoa cánh tay đã mỏi của mình, phải không, có chút sớm, có muốn cô lại đi ra ngoài một lát sẽ quay lại không, có điều làm vậy giống như thừa, đi ra ngoài rồi quay lại thì có khác gì nhau?

Bảo mẫu dẫn cô vào một căn phòng, mọi thứ bên trong đều đã bố trí tốt, đừng nói căn phòng nhỏ trước kia Dương Nhược Lâm thuê, dù tính ký túc cho nhân viên của tập đoàn Sở Thị cũng không dám so.

Cô đem hành lý của mình vào, cẩn thận ngồi lên trên chiếc giường lớn, giường mềm như vậy khiến cô muốn nằm xuống, suýt chút nữa cảm giác như mình muốn rơi vào.

Nơi này thật tốt.

Cô lại ngồi dậy, mở tủ quần áo ra chuẩn bị đem quần áo treo lên, kết quả tủ quần áo vừa mở ra khiến cô khiếp sợ. Bên trong tủ quần áo đã đầy, dường như đều là quần áo mới, cô lấy một chiếc so lên người, rất phù hơp với số đo của cô.

Cô không kịp chờ liền thay một bộ, đứng trước gương nhẹ nhàng cử động, nhìn trong gương cô thật sự cảm giác mình có lẽ vốn hẳn sống ở chỗ này, trở thành một kẻ có tiền.

Mà hiện tại dường như cô thật sự đã ở chỗ này, chỉ chưa thành người có tiền, nhưng dẫu có vậy trước kia cô còn không dám tưởng…

Cô ngồi trước bàn trang điểm chỉnh lại đầu tóc một chút, vừa vặn nghe được tiếng mở cửa từ bên ngoài.

Cô vội vàng đứng lên, mở cửa ra liền thấy Sở Luật đã đi đến, tay còn dắt theo con gái. Bé gái nho nhỏ đi rất vững chắc nhưng không cười, bộ mặt biểu tình giốt hệt ba, có chút nghiêm khắc.

Bước chân của bé dừng lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm Dương Nhược Lâm trước mặt. Dương Nhược Lâm không biết biểu tình của mình lúc ấy thế nào, cô muốn cười, chỉ là cười giống như rất nôn nóng, cũng rất gượng gạo, có lẽ có chút xấu.

Sở Luật ngồi xổm thân mình xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của con gái. “Bảo bảo, đó là mẹ, bảo bảo đã quên rồi sao? Nơi này…” Anh vươn ngón tay chỉ chiếc vòng Tiểu Vũ Điểm đeo trên cổ, ở mặt xuyến có một tấm ảnh của Hạ Nhược Tâm, bảo bảo sẽ không quên gương mặt của mẹ.

“Đi thôi, đi tìm mẹ.” Sở Luật nhẹ nhàng đẩy bả vai con gái.

Tiểu Vũ Điểm từng bước một đi tới, sau đó đứng trước mặt Dương Nhược Lâm.

Dương Nhược Lâm chưa sinh con, đương nhiên cũng không biết phải giao tiếp với trẻ con như thế nào, nhưng mấy ngày nay Sở Luật đã giảng giải cho cô. Cô ngồi xổm người xuống, vươn ngón tay run rẩy đặt lên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.

“Tiểu Vũ Điểm, con không nhớ mẹ sao?” Cô khẽ vuốt tóc mình.

Lúc này, một màn này, một động tác này khiến ánh mắt của Sở Luật ở cách đó không xa bớt ảm đạm đi.

Anh làm rất tốt, anh đã tìm cho Tiểu Vũ Điểm một người mẹ.

Rất giống.

Tiểu Vũ Điểm vươn tay nắm lấy tóc của Dương Nhược Lâm, sau đó bé đưa tóc dưới mũi của mình, cái mũi cũng hít hít giống như đang ngửi cái gì. Bỗng nhiên bé buông tay ra chạy tới bên người Sở Luật, vươn tay nhỏ ôm lấy chân ba, cái miệng cũng mếu máo theo, đôi mắt mở to hơi phiếm ra nước giống như muốn khóc.

Sở Luật nhíu mi ôm con gái lên: “Bảo bảo, mẹ vừa mới về nhà còn chưa tắm, cho nên trên người mẹ vẫn còn hôi, chờ đến khi tắm xong sẽ có mùi giống của Tiểu Vũ Điểm.”

Tiểu Vũ Điểm sụt sịt mũi, đem gương mặt mình dựa trên vai của ba. Sở Luật ôm con gái vào trong phòng nhờ bảo mẫu dỗ cho bé ngủ, còn anh đi ra đứng trước mặt Dương Nhược Lâm.

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng dùng dầu gội đầu của người lớn, cô để ý đi nơi nào? Tâm tư con gái tôi rất mẫn cảm, bé không dễ dàng tin tưởng cô là mẹ của bé. Tuy rằng bộ dáng đúng rồi, động tác cũng đúng rồi nhưng mùi dầu gội của cô lại khiến bé hoài nghi.”

“Tôi… thật xin lỗi…” Dương Nhược Tâm bị Sở Luật nói như vậy cũng không biết phải làm thế nào. Cô thật sự đã quên mất, Sở Luật đã nói khi tắm rửa Hạ Nhược Tâm đều dùng dầu gội cho trẻ em, cô cùng Tiểu Vũ Điểm dùng một loại dầu gội đầu, nhưng cô cũng không rõ, người lớn có thể sử dụng dầu gội đầu cho trẻ em sao? Đấy là Dương Nhược Lâm không biết, năm đó Hạ Nhược Tâm cùng con gái sống không có nhiều tiền, cho nên cô đều mua dầu gội đầu trẻ em, cô dùng, Tiểu Vũ Điểm cũng dùng. Sau này khi cuộc sống đã tốt hơn nhưng Hạ Nhược Tâm vẫn có thói quen dùng dầu gội đầu trẻ em, như vậy mỗi lần cô gội đầu xong sẽ có mùi giống hệt của Tiểu Vũ Điểm, đây cùng là mùi của mẹ mà Tiểu Vũ Điểm đã quen thuộc.

Ký ức của Tiểu Vũ Điểm không con quá nhiều nhưng với hương vị của mẹ thì cả đời bé cũng không quên, hương vị của mẹ cũng là hương vị trên người bé.