Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1007




Sở Giang thật sự không nghĩ tới những việc này nhưng Hạ Minh Chính nói cũng đúng, hiện tại Sở Luật đang đầu sóng ngọn gió chèo lái tập đoàn Sở Thị, có lẽ cuộc hôn nhân này cũng cần quyết định.

Sở Luật không có ý kiến gì, Hạ Minh Chính liền cho rằng anh đồng ý.

“Ba, ba cứ công bố chuyện này ra ngoài đi.” Hạ Dĩ Hiên đưa ra chủ ý với Hạ Minh Chính. Chỉ cần ván đã đóng thuyền, lấy thân phận cùng địa vị của Sở gia thì cuộc hôn nhân này chắc chắn phải thực hiện, ít nhất cũng có thể bóp chết những cô ả không an thân phận.

“Như vậy có được không?” Hạ Minh Chính có chút do dự, rốt cuộc đây chỉ là kết quả thương lượng giữa ông cùng Sở Giang, bản thân Sở Luật còn chưa gật đầu đồng ý, bọn họ tự tiện công bố thông tin thành hôn liệu có phải chuyện từ khéo thành vụng.

“Không sao đâu. Ba, ba tin con đi.” Hạ Dĩ Hiên an ủi Hạ Minh Chính: “Chuyện này công khai ra với chúng ta chỉ có tốt chứ không có thiệt, hơn nữa chú Sở cũng đã đồng ý. Dù anh ấy chưa gật đầu những việc này đã bàn bạc rồi, anh ấy cũng không phải là không biết. Con biết tính tình của anh Luật, nếu về sau anh ấy biết thì nhiều lắm cũng để kệ sự việc chìm xuống mà sẽ không giải thích. Hơn nữa nếu bỏ qua cơ hội này sợ là sau này muốn công khai cũng không dễ dàng.”

Cho nên cô phải nắm tốt cơ hội này, cho dù là giả cô cũng sẽ biến nó thành sự thật. Cô có thể đảm bảo, nhất định sẽ thành công. Thân phận cô sẽ thay đổi, thân phận cô cũng sẽ bay lên.

Đúng vậy, đây là tính tình Sở Luật, đương nhiên hiện tại lợi thế của Hạ Dĩ Hiên cũng không phải chỉ có vậy. Lúc cô xảy ra chuyện Sở Luật cũng có trách nhiệm nhất định, tuy rằng cô chưa thực sự chịu thương tổn gì nhưng nếu cô dùng một ít thủ đoạn tiểu nhân Sở Luật cũng sẽ chỉ mắt nhắm mắt mở.

Chỉ là cô dường như đã quên mất, đây không phải là một thủ đoạn nho nhỏ mà là một mưu kế lớn.

Hạ Minh Chính vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy bộ dáng này của con gái liền cũng đồng ý.

***

Lúc này Hạ Nhược Tâm vẫn ở Lục gia. Đã mấy ngày cô không đi làm, tất nhiên là lần dầm mưa trước cô về liền bị ốm vài ngày, ho khan phát sốt, phải nghỉ ngơi mới tốt một ít.

Giản Thanh Doanh cũng không để cho cô đi ra ngoài, Hạ Nhược Tâm cũng cảm giác được hiện tại đúng là thời kỳ dễ bị cảm cúm, cô sợ lây bệnh cho người khác, cho nên mới gửi thư xin nghỉ. Sở Luật không nói nhiều liền đồng ý, kỳ thật Hạ Nhược Tâm ngẫm lại cũng thấy cô vốn là một nhân viên trên trời rơi xuống, vốn dĩ chức vụ này thêm một người cũng không thừa, bớt một người cũng không thiếu, không có cô những người khác hoàn toàn có thể làm tốt.  Nhưng cô cũng đã dùng chính sự nỗ lực và thời gian của mình khiến vị trí trống này có chút quan trọng, để cho mình một vai trò nho nhỏ.

Nhưng rốt cuộc vẫn là có thể không có người.

Với tập đoàn Sở Thị, ngoại trừ vị trí của Sở Luật thì kỳ thật bất cứ người nào cũng đều có thể không có.

Điện thoại cô đợt nhiên vang lên, cô nhận điện thoại, là Lục Cẩm Vinh.

“Tiểu Hoa, anh có việc cần nói với em.”

Trong điện thoại giọng Lục Cẩm Vinh vẫn rất nhẹ nhàng nhưng Hạ Nhược Tâm không biết vì cái gì lại cảm giác được có chút không bình tĩnh ở anh.

“Vâng, em nghe.” Cô nằm trên sô pha nhẹ nhàng duỗi cơ thể, cũng ôm con búp bê nhỏ trong lồng ngực.

“Anh vừa nghe được tin, có lẽ Sở Luật sẽ đính hôn với Hạ Dĩ Hiên.” Lục Cẩm Vinh cầm bút thỉnh thoảng gõ xuống bàn làm việc, cũng không biết Hạ Nhược Tâm nghe xong sẽ thế nào. Là khó chịu, là thống khổ, hay là không cam lòng… mà tóm lại chắc chắn cô sẽ không bình thường.

Có chút tình cảm không phải nói bỏ liền bỏ, có chút khó chịu không phải nói đi là đi.

Ngươi có thể không nghĩ tới nhưng chúng nó vĩnh viễn tồn tại.

“Phải không?” Hạ Nhược Tâm ôm chặt búp bê vào lòng, lông mi cô rũ xuống, ở phía dưới mí mắt rớt xuống một chút mờ mịt.

“Cưới thì cứ cưới, trên đời này yêu thì dễ giữ mới khó, lời nói của đàn ông vĩnh viên đều không thể tin.”

Cô không sao cả, lấy búp bê đưa tới trước mặt mình, ngón tay cũng nhẹ chạm vào mặt búp bê.

“Có đúng không, Tiểu Vũ Điểm. Hắn phản bội Tiểu Vxu Điểm, hắn không xứng làm ba Tiểu Vũ Điểm.”

Lục Cẩm Vinh buông điện thoại, anh lắc đầu đứng lên, đi tới một bên cửa sổ sau đó tựa trán vào cửa kính, trong nháy mắt không ai thấy được trong mắt anh một nỗi đau khổ sở vô cùng.

Có ai yêu mà không đau đâu.

***

Hôm sau Hạ Nhược Tâm lại tới công ty làm việc, quả nhiên nơi nơi đều nghe nhân viên bàn tán chuyện Hạ Dĩ Hiên sẽ làm phu nhân của tổng giám đốc.

Kỳ thật trong lòng mọi người đều biết rõ ràng chuyện này chắc chắn xảy ra, chỉ là sớm hay muôn mà thôi. Rốt cuộc suốt thời gian qua bên cạnh Sở Luật chỉ có một người phụ nữ là Hạ Dĩ Hiên, nếu thật sự có người trở thành phu nhân tổng giám đốc thì chắc chắn là Hạ Dĩ Hiên rồi.

“Cô có nghe nói chuyện gì không?” Thư ký Tiểu Trần kéo Hạ Nhược Tâm sang một bên nhỏ giọng thì thầm.

“Nghe cái gì?” Hạ Nhược Tâm chỉnh lại tay áo mình, trên cổ tay mang theo một vòng lắc tay bạc kết hợp với làn da trắng cực kỳ hài hòa.

“À, chúng ta sắp có bà chủ.” Thư ký Tiểu Trần có chút kinh ngạc nói. “Tôi còn cho rằng tổng giám đốc của chúng ta sẽ chết già, kết quả cuối cùng cũng muốn kết hôn.”

“À…” Hạ Nhược Tâm chớp mắt. “Anh ta lại lấy cô em vợ của mình à.”

“Ách…” Thư ký Tiểu Trân sao lại cảm giác được lời này có chút kỳ quái. Nhưng đúng là như thế, Hạ Dĩ Hiên vốn là em gái của đệ nhất phu nhân của bọn họ, tuy rằng không phải là ruột thịt nhưng thân phận vẫn là anh rể cùng em vợ.

Chuyện này như thế nào lại thành giống một vở kịch cẩu huyết, thật đúng rất cẩu huyết. Cô ôm lấy cánh tay của mình, đột nhiên sao lại cảm giác lạnh như vậy, kết quả quay đầu lại liền nhìn thấy tổng giám đốc đứng cách bọn họ không xa, đôi mắt đen vẫn vững vàng như cũ nhìn họ chằm chằm.

Thư ký Tiểu Trần rùng mình, mặt xám lại rụt đuôi về chỗ ngồi của mình không dám cử động, Hạ Nhược Tâm cầm ly lên tới gian trà rót nước, uống nước rồi lại trở về.

Mà lúc này Sở Luật đã đi vào phòng làm việc của mình.

Thư ký Tiểu Trần đưa tay làm động tác cắt cổ.

Hạ Nhược Tâm nhún vai, thè lưỡi tinh nghịch, thư ký Tiểu Trần sửng sốt một ngày, có lẽ là không hiểu được vì sao cô to gan vậy.