Yến Nương sửng sốt một chút, sau đó đáp, “Tất…… Tất nhiên là thế.”
Lưu Tự Đường lúc này hơi hơi mỉm cười, “Thế thì tốt, hại ta lo lắng mãi.”
Nghe hắn nói như thế, Yến Nương lại thấy hứng thú. Nàng tiến lên một bước, ánh mắt đảo qua mặt Lưu Tự Đường một vòng nói, “Lưu đại nhân có chuyện gì thì mau nói thẳng, tiểu nữ tử ngu dốt, sợ là không nghe được thâm ý trong lời ngài.”
Lưu Tự Đường vẫn bình tĩnh đáp, “Vậy ta liền nói thẳng, nếu có chỗ nào không đúng thì thỉnh phu nhân thứ lỗi.” Hắn nhẹ nhàng hút một ngụm khí lạnh thấu xương, “Ta quen Trình huynh không nhưng lại vô cùng kính nể. Huynh ấy là người có lòng dạ rộng lớn, làm người trung thực, mặc kệ đối với bạn bè hay người thân đều thế. Ta cũng có thể nhìn ra Trình huynh rất quan tâm đến phu nhân, mọi chuyện đều để phu nhân lên trước, thế nên trong lòng ta không khỏi thấp thỏm.”
Yến Nương nhướng mày, “Thấp thỏm cái gì?”
Lưu Tự Đường nhìn nàng, “Ta sợ huynh ấy si tâm vọng tưởng, tương tư đặt nhầm chỗ.”
“Hả?”
“Mong phu nhân thứ cho ta mạo muội. Ta xin lắm miệng hỏi một câu, ngài đối với Trình huynh rốt cuộc có tình nghĩa hay không?”
Yến Nương ngẩn ra một chút, “Ta…… Ta cũng không chán ghét hắn……”
“Chỉ là không chán ghét?”
Yến Nương chớp chớp đôi mắt, thần sắc có vẻ vô tội nói, “Cái gì gọi là tình nghĩa?”
Lưu Tự Đường nghẹn họng nhìn trân trối nói, “Vừa rồi không phải phu nhân còn nói rất trôi chảy sao? Cái gì mà như cành khô đâm chồi, cây già nở hoa…..”
Yến Nương nhún nhún vai, “Nếu là chuyện của các ngươi thì ta đương nhiên hiểu, vừa nhắc đến Tưởng cô nương thì ngươi liền đỏ mặt, giống như mặt trời, nhưng nếu nói đến chính mình thì ta cũng không rõ lắm tình này là cái gì. Tóm lại,” nàng phất phất tay, giống như rất bất đắc dĩ, “Nghe thật là phức tạp, rất phí tâm tư.”
Lưu Tự Đường càng mê mang, “Nhưng phu nhân cùng Trình huynh cũng đã thành thân, thế mà ngài còn không rõ tình yêu là gì sao?”
Yến Nương vốn định hỏi hắn một câu thành thân thì thế nào, nhưng nghĩ lại rồi lại thấy mình đuối lý, vì thế chỉ không mặn không nhạt mà đáp một câu, “Được rồi Lưu đại nhân, ý ngài ta đều hiểu, lát nữa quan nhân về ta sẽ nói chuyện này một cách rõ ràng với chàng, ngài cứ yên tâm.”
Lưu Tự Đường hốt hoảng, chuyện này sao mà nói rõ được, nhưng hắn thấy vẻ mặt Yến Nương ngây thơ thì biết dù có nói nữa cũng không rõ, thế nên hắn đành ôm quyền hành lễ, sau đó lại quay về hâm nóng chén thuốc đã sớm nguội kia.
Ai ngờ mới vừa đi được hai bước, Yến Nương lại gọi hắn nói, “Lưu đại nhân, nếu ngươi thiệt tình thích Tưởng cô nương thì hãy mang nàng đi xa, không cần để ý việc trong triều nữa.”
Lưu Tự Đường dừng chân, quay đầu nhìn về phía nàng, “Phu nhân…… sao lại nói lời này?”
Yến Nương đón lấy ánh mắt tìm tòi của hắn, đạm mạc cười, “Nơi đó không thích hợp với ngươi, cũng không thích hợp với Tưởng cô nương. Hai người đều là người ngay thẳng, không nên hãm mình trong đám bùn nhơ. Trời đất bên ngoài càng rộng lớn hơn, cũng đơn giản hơn, chỉ cần hai người tình đầu ý hợp lưỡng tình tương duyệt, thì Tứ Hải Bát Hoang có chỗ nào không phải là nhà?”
Lưu Tự Đường nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng vẫn không thể tìm được thứ mình muốn tìm trên mặt nàng vì thế hắn gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Nếu chân tướng có thể đả thương người thì vẫn nên che giấu nó, với ngươi, với Tưởng cô nương đều là như thế.” Nghe tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa, Yến Nương rũ mắt, nhẹ nhàng nói ra một câu này.
***
Ánh nến lay động, nhiễu loạn suy nghĩ của Trình Mục Du, vì thế hắn thổi tắt nến sau đó chính mình ngồi trong bóng tối……