Bởi vì là đông chí, nên mọi người ở phố Nam rõ ràng là ít đi nhiều hơn ngày thường, cửa hàng cơ bản đều đóng cửa, ngay cả người bán hàng rong cũng sớm về nhà để tế tổ. Con phố phồn hoa nhất thành Tân An vì thế cũng trống trải nhiều.
Trình Mục Du giục ngựa từ từ đi về phía trước, hắn đi rất chậm, như là đang thưởng thức thời gian hưu nhàn khó có được. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn lại chiếu ra một tia u sầu, soi sáng nội tâm hoảng hốt của hắn.
“Minh Linh, Minh Linh, Minh Linh……” Hắn lặp lại ba từ này, bắt chước ngữ khí của Thôi Giác, “Rốt cuộc ông ta có ý tứ gì? Vì sao cuối cùng ông ta lại lộ ra bộ dáng như bừng tỉnh như thế? Nếu là lúc ấy có thể đem Sổ Sinh Tử đoạt lấy xem thì tốt quá rồi. Đáng tiếc hiện tại Thôi Giác đã về địa phủ, nói cái gì cũng đã chậm.”
Nghĩ đến đây Trình Mục Du hối hận không kịp, nếp nhăn giữa mày càng sâu hơn, khắc lên trên khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh của hắn, khiến hắn có thêm một tầng thanh lãnh khiến người khác không dám đến gần.
“Xem bói, phê âm dương đoạn ngũ hành, tính phong thuỷ khám lục hợp, xem chỉ tay, lấy càn không trong tay áo, không chuẩn không lấy tiền.”
Một thanh âm già nua vang lên bên cạnh khiến Trình Mục Du quay đầu. Hắn quay đầu thì thấy một lão bà bà mặc đồ đen ngồi trên một cái ghế gấp cũ nát, mái tóc bà ta bị phong sương nhuộm thành màu xám trắng, rối bời dán ở bên tai, một khuôn mặt gầy ốm lộ ra sắc vàng, nhăn nheo, giống như một vỏ cây khô nứt.
Nhưng đôi mắt bà ta lại lóe sáng, thoạt nhìn vô cùng có thần thái, sáng lạn, mặc dù khóe mắt đã tràn đầy nếp nhăn nhỏ vụn.
Bên cạnh bà ta là một lá cờ, bên trên chỉ viết đơn giản một chữ “Quẻ”. Nó bị gió thôi “Rầm rầm” rung động, cột cờ lung lay trái phải, giống như không chịu nổi gió lạnh tàn sát bừa bãi mà ngã trái ngã phải.
Lúc Trình Mục Du cưỡi ngựa đi qua người bà ta thì lá cờ kia rốt cuộc “cạch” một tiếng gãy làm hai, đổ xuống đường.
Trong lòng Trình Mục Du cả kinh, thân mình lúc này đã nhảy xuống ngựa. Động tác xoay người của hắn vô cùng xinh đẹp, nhanh chóng cầm lấy lá cờ kia.
“Bà bà,” hắn khom lưng nâng lão bà bà vì sợ hãi mà ngã trên đất kia lên, lại đem lá cờ nhét vào tay bà ta nói, “Hôm nay là đông chí, trên đường không có bao nhiêu người, ngài vẫn nên về nhà sớm hơn đi, đừng ngồi đây chịu lạnh nữa.”
Lão bà bà đem cờ đặt trên đất, kinh hồn chưa định mà vuốt ve ngực. Một lát sau bà ta mới đứng dậy cảm tạ Trình Mục Du, “Người trẻ tuổi, cảm ơn ngươi, hôm nay nếu không phải ngươi ra tay cứu giúp thì sợ là lão cũng đã mất mạng.” Lúc nói lời này một trận gió lạnh nữa ập đến, khiến bà ta “Khụ khụ” ho khan vài tiếng, lại nói tiếp, “Nhưng có thể kiếm một chút thì một chút, nhi tử ta không nên thân, con dâu chạy theo người ta, trong nhà còn có cháu gái phải dựa vào bộ xương già là ta nuôi sống, làm sao nói về là về được.”
Nói xong, bà ta lại run run rẩy rẩy đem mảnh cờ đã gãy kia cắm lên đất, lần nữa ngồi lại trên ghế, một bên vẫn che miệng ho đến lợi hại.
Thấy cái dáng vẻ này của bà ta, trong lòng Trình Mục Du thật không đành lòng. Hắn đút tay vào hầu bao, nắm lấy xuyến tiền đồng lạnh lẽo. Nhưng hắn không muốn làm tổn thương tự tôn của bà lão, vì thế hắn ngồi xuống một cái ghế con khác, mở bàn tay ra trước mặt bà ta.