Mặt Đổng phu nhân lập tức xanh trắng, lông mi dính vài bông tuyết, thậm chí còn rơi một giọt nước mắt, “Quan gia, Trình đại nhân để ngài canh giữ bên ngoài Đổng gia là sợ ta chạy đi sao? Chẳng lẽ ngài ấy lại hoài nghi ta? Dân phụ chỉ một thân một mình, bơ vơ không nơi nương tựa, còn có thể vi phạm chuyện gì nữa chứ?”
Sử Phi gục đầu xuống không nhìn vào mắt nàng ta, giống như làm thế có thể khiến ý chí kiên định, không bị suy nghĩ phức tạp quấy nhiễu vậy.
Nhưng đột nhiên bát trà kia được đưa đến, Đổng phu nhân đem nắp trà mở ra, hơi nước nóng hầm hập liền ập đến, khiến mỗi cái lỗ chân lông trên mặt hắn đều ấm áp.
“Quan gia, chỉ cần uống xong chén trà này thì ngài sẽ cảm thấy ấm áp hơn.” Giọng nàng ta giống như đến từ chân trời, phiêu đãng mờ mịt, có chút không thật.
Sử Phi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên, trước mắt như bịt kín một tầng sương trắng. hắn đem tay của Đổng phu nhân đẩy ra, lảo đảo lùi về sau, chỉ vào nàng ta trách mắng, “Ngươi…… Ngươi bôi thuốc mê lên nắp trà?”
Đổng phu nhân lắc đầu cười, đem nắp trà ném vào một tầng tuyết trắng mới tích lại trên đất, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi tâm tư kín đáo, sẽ không uống trà ta đưa tới thế nên ta chỉ đem thuốc bột bôi lên nắp chén trà.” Nói tới đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua tuyết bay đầu trời, tròng mắt vừa chuyển liền nhẹ giọng nói, “Quan gia, nếu ngươi còn mệnh mà sống sót thì nói với Trình Mục Du kia là Đằng Hồ ta đã có thể trốn thoát 6 năm trước, thì hiện tại cũng sẽ không để hắn bắt lấy, hắn nên chết tâm đi.”
Dứt lời, nàng ta không nói một lời mà đi vào trong phòng, cầm lấy tay nải đã chuẩn bị xong, lại nhìn Sử Phi đã ngã xuống đất một cái, sau đó không thèm quay đầu mà đi vào màn trời đầy tuyết.
***
Khổng Chu lật mí mắt của Tưởng Tích Tích để nhìn, lại nhẹ thổi khí vào tai nàng, sau đó đứng lên nói với Yến Nương, “Cô nương đoán không sai, Tưởng Tích Tích tuy bị trọng thương nhưng thân thể chưa chết hẳn, nàng ta đã bị người ta lấy đi hồn phách, bởi vì thân thể chưa hết hẳn nên mới có bộ dạng “chết giả” này.”
Yến Nương lộ vẻ mặt vui mừng, vỗ tay nói, “Thật tốt quá, hiện tại chúng ta chỉ cần tìm được chủ nhân Quảng Thái Miếu kia thì có thể đòi lại hồn phách Tưởng cô nương, để nàng sống lại.”
Sắc mặt Khổng Chu trầm xuống, “Cô nương, việc này thật cổ quái, ngươi có nghĩ đến việc vì sao người kia lại phải lấy hồn phách của Tưởng Tích Tích đi không? Mà vì sao hắn lại muốn vây ngươi ở trong kết giới, không cho ngươi ra ngoài.”
Yến Nương nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Tưởng Tích Tích, gằn từng chữ, “Hắn đem người chưa chết nhốt ở đó vốn đã là trái với quy củ, ta mặc kệ hắn có mục đích gì, hôm nay ta nhất định sẽ bắt hắn trả người.”
Khổng Chu nhẹ giọng nói, “Nhưng Quảng Thái Miếu kia hư vô mờ mịt, giống như hạt cát giữa biển, tìm được nó không dễ. ngày đó ta tìm được cô nương là do may mắn, hiện tại muốn quay lại tìm chính là khó như lên trời.”
Yến Nương nhíu lông mày, “Đến Thừa Ảnh cũng không tìm được sao?”
Khổng Chu lắc đầu, “Thừa Ảnh là đi theo khí vị của cô nương, hiện tại cô nương không còn ở đó thì sao nó tìm được? Hơn nữa cho dù đến được Quảng Thái Miếu thì cô nương cũng đừng quên pháp thuật của cô không thể thi triển được ở đó, vậy cô nương định đối phó với hắn ra sao?”
Nghe vậy, trên mặt Yến Nương hiện ra một tia u sầu, nàng hung hăng cắn môi, rồi lại mở miệng nói, “Nói thế tức là không thể cứu được Tưởng cô nương sao?”
Khổng Chu móc bầu rượu ra, uống một ngụm rồi nói, “Cô nương đừng nản chí, kỳ thật vừa rồi ta muốn ngươi nghĩ đến mục đích của người kia chính là có suy đoán của riêng mình.”
Yến Nương ngửa đầu nhìn hắn, “Sao lại nói thế?”