Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 90





Mùa đông ngày ngắn đêm dài, ngày mùa hè thì lúc này mới là hoàng hôn nhưng hiện tại trời đã hoàn toàn tối đen.


Sau khi Dung Thái rời khỏi Tử Thần Điện từ giữa trưa, hắn mới biết được tin tức Thẩm Ngọc qua đêm ở Đại Nguyên Điện vào mấy hôm trước từ thủ hạ của mình.


Dung Thái đứng ngoài Tử Thần Điện gần ba canh giờ thì Thẩm Ngọc mới từ bên trong đi ra.


Trông thấy Thẩm Ngọc, đáy lòng Dung Thái không khỏi thầm nói: Đúng là nam sắc hoạ thuỷ khiến bệ hạ bị bẻ cong, từ nay về sau bệ hạ nhà hắn mãi không thể thẳng trở lại…


Dung Thái quả thực rất lo lắng, bệ hạ nhà hắn yêu thích nam nhân thì cũng thôi đi, nhưng có thể có con nối dõi rồi hãy toàn tâm toàn ý với Thẩm đại nhân, đằng này tiểu hoàng tử với tiểu công chúa đều không có!


Thẩm Ngọc nhìn Dung Thái và nói:


“Dung đô đốc, ngươi có thể đi cùng ta nói vài lời hay không?”


Mặc dù đáy lòng hắn có chút oán niệm với Thẩm Ngọc, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười chào đón, dù sao người này cũng là bảo bối đặt trên đầu quả tim bệ hạ nhà hắn.


“Thẩm đại nhân, xin mời.” Dung Thái đưa tay hướng ra ngoài Tử Thần Điện.


Thẩm Ngọc theo Dung Thái đến phía dưới gốc cây, cách đó không xa có lính canh gác nên người muốn nghe trộm cũng không lại gần được.


“Thẩm đại nhân có chuyện gì cứ nói thẳng.”


“Dùng giải dược sẽ phải chịu đau đớn thống khổ đến mức nào?” Thẩm Ngọc chỉ nghe thấy Dung Thái nói người thường khó có thể chịu đựng được, nhưng nàng lại không biết khó có thể chịu đựng là ở mức độ nào.


Dung Thái lặng yên một hồi rồi khẽ thở dài.


“Thẩm đại nhân, ta chưa từng dùng qua nên cũng không biết, chỉ nghe đại phu nói căn cứ vào ghi chép trên sách cổ thì đầu tiên cơ thể người dùng thuốc sẽ nóng như lửa đốt, toàn thân ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể cũng bỏng đến doạ người, hai canh giờ sau nhiệt độ cơ thể sẽ hạ xuống mức thấp nhất giống như một người không mảnh vải che thân nằm giữa trời tuyết, nóng lạnh luân phiên mới có thể bức được độc tố, độc tố sẽ ra theo lỗ chân lông trên cơ thể, lúc ấy toàn thân giống như bị kim châm, tình trạng như thế sẽ kéo dài suốt một buổi tối.”


Thẩm Ngọc im lặng, loại hành hạ này sợ rằng người thường không thể chịu đựng được.


Nàng thở ra một hơi: “Ngày mai ta sẽ canh giữ bên cạnh bệ hạ.”


Dung Thái không nói gì thêm, chỉ nói: “Làm phiền Thẩm đại nhân.”


Có đôi khi cổ vũ về mặt tinh thần rất quan trọng, hơn nữa Thẩm Ngọc lại là người trong lòng bệ hạ, bệ hạ tất nhiên sẽ muốn Thẩm Ngọc ở bên cạnh.


Một mình Thẩm Ngọc có thể bằng một trăm lần hắn.


Thẩm Ngọc trở lại phủ Thái Bảo đã là giờ mẹo, mới vừa vào đến cửa thì gã sai vặt đã đến thông báo:


“Công tử, lão thái gia bảo khi nào người trở về thì qua gặp lão thái gia.”


“Được, ta biết rồi, ta về đổi y phục rồi sẽ qua.”


Thẩm Ngọc trở về phòng đổi một bộ y phục mới rồi hướng về phía sân viện của lão thái gia, nàng không hề hay biết từ lúc nàng về phủ đã có người âm thầm theo dõi sau lưng.


Mỗi người trong Thiên Cơ Lâu có thể võ công không tốt nhưng khinh công lại là nhất đẳng, làm nghề này sao có thể không giỏi khinh công.


Thẩm Ngọc tiến vào thư phòng lão thái gia, người kia liền dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên nóc nhà rồi không tiếng động nằm xuống.


Hai mắt lão thái gia vô hồn, không rõ đang nhìn về phía nào, ông cũng không phát giác ra Thẩm Ngọc mới tiền vào.


“Tổ phụ.”


Thẩm Ngọc nhẹ kêu một tiếng, lão thái gia giống như tỉnh khỏi giấc mộng, trong ánh mắt ông chậm rãi xuất hiện thân ảnh của Thẩm Ngọc.


“Đến rồi sao?!” Ba chữ này hoàn toàn không còn khí thế hoành tráng của ngày xưa.


Ngày xưa cho dù ngồi trên xe lăn, lão thái gia vẫn khiến người ta có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, dù sao ông cũng được phong làm Thái Bảo từ thời tiên đế, mặc dù đã già nhưng khí thế vẫn còn.


Hiện tại loại khí thế đó đột nhiên biến mất, nhìn ông lúc này như già đi cả chục tuổi.


Thẩm Ngọc gật đầu, nàng nói:


“Tổ phụ bảo tôn nhi đến đây là có chuyện gì?”


Lão thái gia rơi vào im lặng, ánh mắt trống rỗng một hồi lâu, sau đó ông nhìn Thẩm Ngọc, giọng rất nghiêm trọng nói:


“Thẩm gia rồi phủ Thái Bảo… Qua ít ngày nữa ta sẽ cho toàn bộ đầy tớ trong phủ nghỉ việc, sau đó tiến cung thỉnh tội, ngàn sai vạn sai đều là ta sai nên không liên quan đến những người khác.”


Hiện tại lão thái gia trong mắt Thẩm Ngọc đã rút đi một phần bén nhọn, giờ chỉ còn là một người vì gia tộc, vì danh dự gia tộc đã vất cả đời gây dựng.


Những gia đình danh gia vọng tộc luôn luôn coi sự hưng suy vinh nhục của gia tộc còn quan trọng hơn cả tính mạng, lão thái gia cũng không ngoại lệ.


“Tổ phụ.” Thẩm Ngọc một lần nữa nhẹ giọng kêu một tiếng, nàng đến gần lão thái gia.


“Nếu như bệ hạ… hứa cho tôn nhi hậu vị, vậy tôn nhi nên làm như thế nào?”


Hậu vị… Hai mắt lão thái gia bỗng dưng trợn to, hắn khiếp sợ nhìn tôn nữ nhà mình.


“Ngươi nói là bệ hạ hứa cho ngươi hậu vị!?”


Thẩm Ngọc gật đầu, “Hậu vị này đủ để bảo vệ toàn bộ phủ Thái Bảo.”


Đâu chỉ bảo vệ phủ Thái Bảo mà còn có thể giúp Thẩm gia phồn vinh hưng thịnh.


“Thẩm Ngọc! Chẳng lẽ ngươi vì phủ Thái Bảo mà…”


Lão thái gia còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Ngọc đã nhanh chóng ngắt lời:


“Tôn nhi tự nguyện, tổ phụ không cần phải lo lắng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”


Lão thái gia nghe vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu.


“Đêm qua ta nằm mơ thấy phụ thân ngươi, phụ thân ngươi liên tục trách ta, nó trách ta huỷ hoại cuộc đời ngươi.”


Thẩm Ngọc chưa bao giờ nghe thấy tổ phụ nhắc đến phụ thân nàng, đây chính là lần đầu tiên, bởi vì tình thương quá sâu đậm cho nên tới bây giờ lão thái gia vẫn không thể tiếp nhận sự thật nhi tử của mình đã qua đời.


“Tổ phụ, phụ thân không còn trên đời nên ta sẽ thay thế phụ thân phụng dưỡng tổ phụ cùng tổ mẫu.”


Bị ép giả nam trang suốt hai mươi năm, ngay cả mẫu thân cũng bị ức hiếp, có lẽ rất nhiều người sau khi biết rõ chuyện của nàng sẽ hỏi vì sao sau tất cả vẫn đối tốt với tổ phụ và tổ mẫu như vậy.




Thử hỏi nàng có thể làm được gì hai lão nhân gia sắp gần đất xa trời? Chẳng lẽ nàng phải mỉa mai, xỉa xói là bọn họ gieo gió gặt bão sao?


Con người sống sót được trên đời đã là điều không dễ dàng, hơn nữa giữa bọn họ còn có quan hệ máu mủ, làm sao nói cắt là có thể cắt đứt. Nếu nàng bỏ mặc hai người, vậy bọn họ còn có thể dựa vào ai?


Cuối cùng lão thái gia dùng giọng điệu tràn đầy tang thương nói với Thẩm Ngọc:


“Ngươi đi nghỉ ngơi đi, trước khi về thì qua thăm tổ mẫu ngươi một chút, bà ấy cũng nhớ ngươi.”


Thẩm Ngọc đáp lại một tiếng rồi rời khỏi thư phòng.


Nàng hoàn toàn không hề phát hiện ra toàn bộ cuộc nói chuyện giữa nàng và tổ phụ đều bị người khác nghe được.


Người kia đợi Thẩm Ngọc ra khỏi sân viện mới rời khỏi nóc nhà, y đứng trong góc tối suy tư hồi lâu rồi mới trở lại nơi ở của chủ tử nhà mình.


Bốn chữ cực trọng yếu — hứa cho hậu vị.


Mai Tuyền Cơ nghe thuộc hạ báo cáo lại toàn bộ cuộc hội thoại, hắn từ từ phân tích rồi dũng cảm suy đoán…


Hứa cho hậu vị… Vậy Thẩm Ngọc không phải nam nhân mà là nữ nhân.


Đây chính là suy đoán của Mai Tuyền Cơ.


“Lập tức đi tìm bà mụ đã đỡ đẻ cho Thẩm phu nhân lúc trước hiện giờ đang ở đâu, sau khi có tin tức thì báo ngay cho ta biết!” Giọng nói của Mai Tuyền Cơ cực kỳ cấp bách.


Hắn không thể chờ đợi được muốn xác minh suy đoán của mình là chính xác, nếu như Thẩm Ngọc thật sự là nữ tử…


Khoé miệng Mai Tuyền Cơ chậm rãi cong lên, hắn quả nhiên vẫn mong đợi Thẩm Ngọc là nữ tử.


Mai Tuyền Cơ không biết mình đã sớm thua Phương Duệ, bất kể là đời trước hay đời này.


Lúc chưa hoài nghi giới tính của Thẩm Ngọc, hắn lại không đủ quyết đoán nên liên tục chần chừ do dự không dám tiến thêm một bước, hơn nữa hắn còn cố tình kéo giãn khoảng cách với Thẩm Ngọc.


Còn Phương Duệ từ trước đến giờ việc hắn để ý không phải là giới tính của Thẩm Ngọc, mà là liên tục suy nghĩ — làm thế nào mới có thể đưa Thẩm Ngọc vào cung.


Mai Tuyền Cơ đang nghĩ đến khả năng Thẩm Ngọc là nữ nhi, nhưng hắn lại xem nhẹ sự tồn tại của Phương Duệ.


Khoảng nửa canh giờ sau, một trong tứ đại hộ pháp nói Thẩm Ngọc đang tiến về phía Đông Uyển, đại khái là đến tìm Mai Tuyền Cơ.


Mai Tuyền Cơ có chút ngơ ngác, hắn nói với tứ đại hộ pháp:


“Ngươi tạm thời đi cản Thẩm Ngọc lại, ta đi đổi bộ y phục khác.” Nói xong hắn lập tức đi về hướng đông.


Hộ pháp lên tiếng nhắc nhở: “Lâu chủ… phòng của người ở phía Tây.”


Mai Tuyền Cơ giống như đột nhiên bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, phòng ta ở phía Tây.” Hắn lập tức đổi phương hướng.


Tứ đại hộ pháp trộm mắt nhìn nhau rồi đều không một tiếng động thở dài.


Lâu chủ là đang kích động đến nỗi không phân biệt nổi đông tây nam bắc.


Thẩm Ngọc đến đây kỳ thực chỉ muốn nói với Mai Tuyền Cơ là nàng phải rời khỏi đây mấy ngày, nếu hắn muốn tiếp tục ở đây thì vẫn có thể ở, đến khi nàng trở về thì sẽ tiếp đãi hắn sau.


Vì đây cũng không phải là chuyện gì to tát, nên nàng nhờ tứ đại hộ pháp chuyển lời luôn cho Mai Tuyền Cơ.


Đợi đến khi Mai Tuyền Cơ thay xong y phục mới thì Thẩm Ngọc cũng đã đi.


“Sao các ngươi lại không cản Thẩm Ngọc lại.” Nếu Mai Tuyền Cơ biết Thẩm Ngọc đến rồi đi luôn thì hắn còn quay về đổi y phục làm gì!


Tứ đại hộ pháp liếc mắt nhìn nhau: “Lâu chủ, người chỉ phân phó bọn ta ngăn cản Thẩm Ngọc chứ không bảo giữ người lại.”


Mai Tuyền Cơ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói các nàng: “Các ngươi đúng là đồ ngu ngốc!”


Hiện tại Mai Tuyền Cơ không biết Thẩm Ngọc rời đi vài ngày là vì việc gì, hắn chỉ cho là Phương Duệ sai Thẩm Ngọc đi làm chuyện gì đó.


Bởi vì muốn mau chóng điều tra giới tính chân thật của Thẩm Ngọc nên Mai Tuyền Cơ dồn toàn lực điều tra vào chuyện này, cũng nhờ vậy mà Phương Duệ mới có thể yên ổn bình thản dùng giải dược.


Thẩm Ngọc không lên triều, nàng sẽ xuất phát trước, còn Phương Duệ sau khi kết thúc buổi triều thì sẽ đi qua.


Đến trạch viện của Thẩm gia, Thẩm Ngọc chỉ phân phó quét dọn một gian phòng khách, nàng cũng không nói còn có người đến mà đã lập tức về phòng nghỉ ngơi, nàng nhất định phải nghỉ ngơi thất tốt thì mới có thể canh giữ bên người Phương Duệ.


Người Thẩm gia chưa bao giờ đến trạch viện ở Kim Sơn, lần này Thẩm Ngọc đột nhiên đến, tin tức rất nhanh truyền tới thôn phụ cận, hơn nữa đây còn là một công tử chưa thành gia lập thất, lại tuấn tú tài giỏi, làm quan ở trong triều.


Mấy khuê nữ đều trông ngóng nhìn về phía toà nhà Thẩm gia, có người còn dũng cảm giả vờ đi hái rau dại để quanh quẩn gần toà nhà Thẩm gia, ai cũng nghĩ muốn bay lên làm phượng hoàng.


Thẩm Ngọc đang muốn nghỉ ngơi thì cửa phòng đột nhiên bị gõ.


“Ai?”


“Công tử, nô tỳ mang chăn đệm đến cho người.”


Dung Thái nói trong quá trình dùng giải dược sẽ có lúc cơ thể Phương Duệ trở nên rét lạnh, chính vì vậy Thẩm Ngọc đã sai người chuẩn bị thêm nhiều chăn đệm một chút.


Nàng mở cửa liền thấy vài tiểu tỳ nữ đều đang ôm chăn bông thật dày.


“Vào đi.”


Các tỳ nữ lần lượt đem chăn đệm chuyển vào trong phòng, trong đó có một tiểu tỳ nữ có bộ dáng thanh tú, trắng trẻo, trên người nàng tản mát ra một loại khí chất hoàn toàn không giống với một hạ nhân, nàng giống như một thiên kim tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa.


Thẩm Ngọc chỉ liếc mắt nhìn thêm một cái, cũng không quá để ý đến nàng ta.


Nếu Phương Duệ ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra tiểu tỳ nữ này, nàng ta không phải ai khác mà chính là thiếp hầu thứ hai của Thẩm Ngọc ở đời trước…


Nhân sinh chính là như vậy, khắp nơi đều là duyên phận, khắp nơi đều có tình địch ẩn nấp bên trong… lời này dùng trên người Phương Duệ rất là thích hợp.


Tuy nhiên đến lúc Phương Duệ chết cũng không biết tại sao Thẩm Ngọc lại nạp thêm tiểu thiếp thứ hai.


Tiểu thiếp thứ nhất xem như bị hắn mượn danh nghĩa Thẩm Ngọc đánh cho tan tác, thì tiểu thiếp thứ hai đã ló đầu xuất hiện.


- -----oOo------