Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 89





Trước khi lui ra ngoài, Dung Thái còn nói tác dụng phụ của giải dược với bệ hạ nhà mình.


Dù sao độc tố cũng tích luỹ trong cơ thể hai năm, mặc dù nó chỉ là độc dược mãn tính nhưng mỗi ngày ngấm vào một ít cũng sẽ thành nhiều, huống hồ đây còn là độc dược.


Giải dược sẽ theo đường máu đi vào trong cơ thể, hơn nữa còn ngấm sâu vào trong xương tuỷ để ép toàn bộ độc tố đi ra, quá trình này không khác gì thay da đổi thịt khiến cơ thể vô cùng đau đớn, chuyện này không phải người thường có thể chịu đựng được.


Phương Duệ vốn đã không phải là người thường, đau đớn trên thân thể hắn vẫn có thể cắn răng chịu đựng được.


Dung Thái lui ra ngoài, Phương Duệ đem bình bạch ngọc để vào trong tay áo, nghe thấy trong tẩm điện truyền ra tiếng “Meo meo” của cục bột nhỏ, Phương Duệ thoáng cười một tiếng rồi lập tức đi vào.


Trong lòng Phương Duệ vốn rất vui vẻ háo hức muốn nói cho Thẩm Ngọc giải dược đã được điều chế xong, nhưng sau khi tiến vào trong tẩm điện, nhìn thấy hộp gỗ được mở trên mặt đất, còn bên cạnh là cục bột nhỏ đang nằm ưỡn ẹo dùng cái tay đầy lông gãi gãi đầu chính mình, dáng vẻ tỏ ra cực kỳ vô tội.


Không hiểu sao trong đầu Phương Duệ lại nghĩ do chính cục bột ngu ngốc kia khởi xướng nên Thẩm Ngọc phát hiện được xuân cung đồ kia.


Ánh mắt Phương Duệ di chuyển từ chứng cớ chưa kịp tiêu huỷ tới trên người Thẩm Ngọc, thấy trên tay nàng còn đang cầm cuốn xuân cung đồ mà hắn lấy về từ phòng nàng, mái tóc rối bời xoã tung ở sau lưng, đôi gò b0ng đảo lấp ló sau vạt áo lộ ra một cỗ hương vị nữ nhân, bộ triều phục trên người nàng đột nhiên rộng thùng thình làm nổi bật dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.


Có lẽ do hành vi không biết xấu hổ của Phương Duệ càng ngày càng nhiều nên dù trên tay Thẩm Ngọc đang cầm xuân cung đồ thì nàng cũng không có thẹn thùng, ngược lại rất là bình tĩnh nhìn Phương Duệ và nói:


“Lúc mới vào đây, ta vô tình làm rơi trâm ngọc xuống đất, khi cúi người xuống nhặt lại nhìn thấy dưới gầm giường có hai đốm sáng. Ta hiếu kỳ ngồi xổm xuống nhìn, hoá ra dưới gầm giường là cục bột nhỏ trong phủ Lôi Thanh Đại, còn có…”


Lời Thẩm Ngọc còn chưa nói hết nhưng ý trên đó rất rõ ràng, chính là nàng đã phát hiện ra hộp gỗ mà Phương Duệ giấu dưới gầm giường.


Ánh mắt Phương Duệ rơi xuống cục bột nhỏ đang ở bên cạnh chân mình, tiểu ngu ngốc này còn nịnh nọt cọ cọ ống quần hắn.


“Meo meo~~~” Âm thanh mềm mại tràn đầy nịnh nọt.


Phương Duệ: “…” Tối nay nên làm món mèo hấp hay là mèo kho tàu đây?


Kho báu thì không thấy nó tìm ra, vậy mà lại tìm ra mấy thứ dưới gầm giường này.


Phương Duệ im lặng một hồi, sau đó hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt chân thành lại chính trực nhìn về phía Thẩm Ngọc:


“A Ngọc, sự thật không giống như những gì nàng thấy đâu.” Phương Duệ vẫn cố vùng vẫy giãy chết.


Khoé miệng Thẩm Ngọc khẽ giựt giựt:


“Ta chẳng hề hoa mắt.” Vùng vẫy giãy chết vô dụng.


Thẩm Ngọc biết rõ Phương Duệ là một con sói như thế nào, hơn nữa lần trước nàng còn nhìn thấy tranh đoạn tụ ở Đại Nguyên Điện, lúc ấy hắn còn nghiêm trang nói với nàng đó là tập tranh đô vật, vì thế nàng cũng không thấy lạ khi trong tẩm cung của hắn lại cất mấy thứ sách này.


Thẩm Ngọc ném quyển sách trên tay vào trong hộp gỗ, nàng bất đắc dĩ thở dài, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện này, nàng hỏi:


“Ngươi dự định lúc nào thì dùng giải dược?”


Thấy Thẩm Ngọc trấn định như vậy, Phương Duệ cũng không biết mình nên cao hứng hay không nên cao hứng, tuy nhiên có thể bỏ qua vấn đề này cũng phi thường tốt.


Phương Duệ dùng chân đá hộp gỗ ra một góc nhỏ cách khá xa Thẩm Ngọc rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.


“Tất nhiên không thể dùng giải dược trong cung.” Mặc dù hắn có thể chịu đựng được đau đớn, nhưng trong lúc ấy hắn sẽ không thể tự bảo vệ được chính mình, cộng thêm quan hệ căng thẳng của hắn và Thái hậu hiện tại thì tai mắt trong cung cũng càng đông hơn, khó bảo đảm trong lúc dùng giải dược sẽ không có thích khách.


Thẩm Ngọc đại khái cũng hiểu rõ băn khoăn của Phương Duệ, dựa theo những lời Dung Thái đã nói thì quá trình dùng dược sẽ kéo dài một ngày một đêm, vì vậy một ngày một đêm này phải bảo đảm vạn phần an toàn.


“Thẩm gia có một trạch viện ở Kim Sơn, bình thường trừ vài người hầu quét dọn thì cũng không có ai khác, hơn nữa ở đấy còn có suối nước nóng, đại khái có thể giúp ngươi giảm đau đớn khi dùng thuốc. Ta nghĩ Kim Sơn rất phù hợp với yêu cầu của ngươi.”


Không hiểu sao lúc nghe đến trạch viện ở Kim Sơn, tất cả sự tập trung của Phương Duệ đều đặt ở suối nước nóng…


Suối nước nóng… chỉ có hai người là hắn và Thẩm Ngọc…


“Được, vậy quyết định chỗ đó đi. Hôm nay trẫm sẽ sắp xếp trước một vài việc rồi để Dung Thái lại trong cung tuỳ cơ ứng biến, ngày mai nàng cùng trẫm đi Kim Sơn.” Phương Duệ cơ hồ không có nửa điểm do dự.


Thời gian chưa đầy nửa chén trà, mọi việc đều đã được định xong. Ánh mắt Phương Duệ rơi trên trâm ngọc bị gãy làm đôi của Thẩm Ngọc, hắn nói:


“A Ngọc, nàng đợi một lát.”


Nói xong, Phương Duệ liền đứng dậy hướng về phía ngăn tủ, cục bột nhỏ lắc lư cái đuôi đi theo phía sau bước chân Phương Duệ.


Chứng kiến cảnh cục bột nhỏ lắc lư cái đuôi, Thẩm Ngọc cảm thấy con mèo này giống hệt như một con chó nhỏ, nhưng đôi mắt trông mong bám theo Phương Duệ lại giống hệt như một con chó săn.


Một lúc lâu sau, Phương Duệ lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo, cục bột nhỏ không thấy cá khô mà mình yêu thích, lỗ tai liền cụp xuống, dáng vẻ mất hứng đi ra khỏi tẩm điện.


Phương Duệ đưa cái hộp cho Thẩm Ngọc.


Thẩm Ngọc nhìn cái hộp rồi hỏi:


“Đây là cái gì?”


Phương Duệ cố làm ra vẻ huyền bí:


“Nàng mở ra sẽ biết đó là gì.”


Thẩm Ngọc nhận cái hộp, nàng mở nắp ra, chỉ thấy bên trong là một cây trâm màu ngọc bích được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, cây trâm này làm cho người ta có cảm giác ôn hoà nhã nhận, không hề phù hợp với khí chất làm việc bình tĩnh, quyết đoán của Phương Duệ.


“Trâm ngọc này được trẫm chuẩn bị từ hai năm trước, vốn định sẽ tặng sinh nhật cho nàng nhưng vì lúc ấy nàng xin nghỉ nên sau đó cũng không tặng được, cây trâm này vẫn luôn được cất trong ngăn bàn… hiện tại đưa cho nàng làm tín vật định ước.” Kiếp trước hắn cũng muốn tặng, chỉ là khi đó chưa từng trải qua cái chết nên nhiều việc hắn có chút sợ hãi, đặc biệt là về phương diện tình cảm, cho nên đến tận lúc chết hắn cũng quên mất mình còn lễ vật đã cất giữ bảy năm còn chưa kịp tặng.


Nghe được đây là tín vật định ước, Thẩm Ngọc có chút ngơ ngác, nàng khẽ hạ mi mắt, một lúc sau nàng liền để cái hộp xuống, rồi luồn tay vào trong cổ áo kéo ra một sợi dây màu đỏ, trên dây đỏ có một khối ngọc một mặt khắc tên Thẩm Ngọc, một mặt khắc hai chữ bình an.


Thẩm Ngọc hơi cúi đầu, lấy dây ra khỏi cổ mình rồi đứng dậy, tiến gần về phía Phương Duệ, nàng hơi kiễng chân lên, sau đó vươn tay đeo chiếc vòng ngọc lên trên cổ Phương Duệ.


Phương Duệ nắm lấy miếng ngọc bài nhìn hồi lâu, rồi lại giương mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc, tựa như đang chờ Thẩm Ngọc nói lai lịch của thẻ ngọc này cho hắn biết.


“Đây là miếng ngọc bình an mà ta đã mang trên người từ nhỏ, mặc dù không biết có phải do tác dụng của nó hay không nhưng ta đều bình an sống đến tận bây giờ. Giờ ngươi hãy giữ nó đi, không được phép cởi ra.”




Thẩm Ngọc lui về phía sau một bước, Phương Duệ lại đột nhiên đẩy ngã Thẩm Ngọc rồi đem nàng áp đảo ở trên giường, hai người bốn mắt nhìn nhau.


“A Ngọc, trẫm có thể hôn nàng một cái không?” Ánh mắt Phương Duệ sáng rực.


… Thẩm Ngọc cảm thấy cho dù nàng nói không được thì hắn vẫn cứ hôn, hơn nữa không phải vừa nãy cũng mới hôn sao?! Nghĩ đến ngày mai Phương Duệ còn phải dùng giải dược, Thẩm Ngọc liền dứt khoát gật đầu.


Được Thẩm Ngọc đồng ý, Phương Duệ liền đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên trán Thẩm Ngọc.


Thẩm Ngọc có chút ngạc nhiên, hành động khiêm tốn này không giống với con người Phương Duệ.


“Trẫm có thể ôm nàng không?”


Thẩm Ngọc: “..” Bây giờ cùng ôm có khác nhau sao? Cả người nàng đều bị xiềng xích trói buộc dưới thân hắn.


Thẩm Ngọc khẽ “Vâng” một tiếng.


Ôm theo lời Phương Duệ chính là cả người đều nằm trên thân Thẩm Ngọc, hai thân thể cùng thân mật khăng khít.


Thẩm Ngọc sửng sốt.


Phương Duệ vùi đầu trên hõm cổ Thẩm Ngọc, hắn có thể cảm nhận rõ ràng đôi gò b0ng đảo mềm mại của người dưới thân.


Thẩm Ngọc lúc nào cũng dùng nịt ngực, nhưng vì mới nãy Phương Duệ vừa mới cởi ra, hơn nữa Thẩm Ngọc còn đi đi lại lại nên nịt ngực cũng đã bị lỏng.


V4t cứng giữa hai đùi cũng dần dần sống lại, ánh mắt Phương Duệ u ám, giọng nói hắn khàn khàn:


“A Ngọc, trẫm có thể vừa hôn vừa sờ nàng một cái được không?”


Tâm tình Thẩm Ngọc bỗng chốc căng thẳng, lúc nãy cảm giác không giống như thế này, nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng nàng lại nghĩ làm người nhiều lúc không nên quá bảo thủ, cái gì nên đến vẫn phải đến, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.


Cuối cùng Thẩm Ngọc cũng đưa ra quyết định, nàng nhắm mắt lại rồi gật đầu một cái vô cùng nhẹ nhàng.


Nhận được sự đồng ý, Phương Duệ cũng không hấp tấp vội vàng, tay hắn chậm rãi chuyển tới bên hông Thẩm Ngọc, tiếp đó hắn tháo đai lưng đồng thời cởi bỏ y phục trên người Thẩm Ngọc.


Phương Duệ có thể cảm giác rõ ràng thân thể Thẩm Ngọc thoáng run rẩy.


Hai tay Thẩm Ngọc nắm chặt lấy nệm giường để khống chế chính mình không nhất thời xúc động chạy ra khỏi Tử Thần Điện.


Tính tình Thẩm Ngọc vốn bướng bỉnh, chuyện gì nàng đã quyết thì cho dù mười Lôi Thanh Đại kéo cũng không nhúc nhích, mà quyết định lần này cũng giống vậy.


Thẩm Ngọc quen biết Phương Duệ năm năm, thế nhưng hiện tại nàng mới thật sự hiểu rõ hắn, người này đường đường là vua một nước nhưng ở trước mặt nàng lại không ra vẻ, dường như hắn đặt nàng ở ngang một vị trí, đã thế còn hay giở trò đùa giỡn lưu manh với nàng.


Nếu nói nàng chỉ có chút cảm giác thì chính là gạt người, không biết từ lúc nào tình cảm đã càng lúc càng lún sâu, sâu đến nỗi chính nàng cũng nhìn không thấu, cuối cùng khi kịp nhận ra thì bản thân đã hãm sâu trong đó và không thể tự mình thoát ra được.


Phương Duệ nói sau này trong hậu cung chỉ có một mình nàng — nàng tin tưởng!


Y phục tuột đến bả vai lộ ra nịt ngực màu trắng, nịt ngực lỏng lẻo làm hiện lên làn da trắng trẻo, phấn nộn.


Phương Duệ giống như kẻ đi lạc trên sa mạc lần đầu nhìn thấy ốc đảo, ánh mắt hắn tối tăm hôn xuống làn da phấn nộn trước mặt.


Thân thể Thẩm Ngọc run lên, nàng cắn môi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ là đôi tay nắm lấy nệm giường càng dùng sức, trên trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi.


Phương Duệ không cần dùng sức đã kéo được nịt ngực xuống đến hông, mái tóc đen mềm mại như tơ càng làm nổi bật da thịt trên người Thẩm Ngọc, trước mắt hắn là hai vú trắng nõn căng tròn cùng nhu ho4 màu hồng bắt mắt, quả thực phong cảnh tuyệt đẹp khó thốt lên lời.


Có thể tha thứ việc Thẩm Ngọc không biết đầu ti sẽ nhô ra đằng trước, dù sao nàng nịt ngực suốt tám năm nên b0 nguc bị ép vào khuôn khổ của nịt ngực làm nàng không biết cũng là điều hiển nhiên.


Phương Duệ vươn đ4u lưỡi n0ng ẩm ướt khẽ chạm l3n đỉnh nhu ho4, lúc này toàn thân Thẩm Ngọc chấn động, một cảm giác xa lạ lần đầu tiên xuất hiện trong đời, cảm giác vừa k1ch thích vừa sợ hãi khiến nàng không biết phải làm sao.


Lưỡi Phương Duệ lướt quanh nhu ho4 căng cứng của Thẩm Ngọc, sau đó hắn đột nhiên ngậm lấy bầu nguc đang ưỡn cao đầy kiêu ngạo và chậm rãi li3m mút.


Không biết nguyên nhân do lạnh hay do cảm giác dị thường xa lạ xâm lấn mà làn da trắng nõn của Thẩm Ngọc lập tức đỏ ửng.


Một tay Phương Duệ không ngừng xo4 nắn bên vú trắng nõn còn lại, một tay kia cũng không nhàn rỗi tiếp tục dò xét đi xuống, các ngón tay hắn di chuyển theo hình xoắn ốc từ ngực xuống đến bụng rồi cuối cùng dừng lại ở nơi ẩm ướt giữa h4i chân Thẩm Ngọc.


Thẩm Ngọc bỗng dưng mở bừng hai mắt, đôi môi mím chặt nháy mắt buông lỏng rồi khẽ phát ra những tiếng th0 dốc yêu kiều.


Phương Duệ ngẩng đầu lên chặn lại tiếng rên của Thẩm Ngọc, răng môi hai người quấn quít lấy nhau, đ4u lưỡi n0ng bỏng của hắn chen vào trong khoang miệng nàng.


Động tác dưới tay hắn càng thêm lớn mật, hắn mãnh liệt k1ch thích hoa hạch mẫn cảm của nàng.


Mật dịch cuồn cuộn tràn ra khỏi u cốc, thân thể Thẩm Ngọc đột nhiên co giật, một trận tê dại kho4i cảm giống như điện giật truyền đến, hạ thể Thẩm Ngọc run run báo hiệu cao trào đã lên đến đỉnh điểm.





Thật lâu sau Phương Duệ mới mặc cẩn thận y phục lại cho Thẩm Ngọc rồi nằm xuống bên cạnh nàng.


Thẩm Ngọc cũng thu hồi suy nghĩ, nàng biết rõ vừa nãy là như thế nào và cũng biết Phương Duệ chưa thực sự hành động, nàng yên lặng hồi lâu rồi hỏi:


“Vì sao?”


Phương Duệ nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc:


“Kỳ thực trẫm đã sớm hối hận vì lần trước ở Đại Nguyên Điện nói sẽ không chạm vào nàng, dù sao trẫm cũng không có ý định tuân thủ lời hứa kia, chỉ là… nơi này là hoàng cung, không phải là nơi kín kẽ không một kẽ hở, với lại dù sao trẫm cũng phải tự cho bản thân mình một hi vọng, ngày mai dù giải độc đau đớn như nào thì ngẫm lại sau khi giải độc xong còn có thể ngửi được hương thơm cơ thể nàng, rồi ôm nàng chìm vào giấc ngủ mới là điều tuyệt vời nhất.”


Thẩm Ngọc không nói gì thêm, nàng lẳng lặng nằm trong lòng Phương Duệ.


- -----oOo------