nên đã ở sẵn bên ngoài.
Thấy xe ngựa Vương Trung Nguyên còn chưa đi, Thẩm Ngọc liền biết Vương Trung Nguyên cố ý đợi nàng.
Phu xe của Vương Trung Nguyên thấy Thẩm Ngọc bèn tiến lên trước chặn đường đi của nàng:
“Thẩm đại nhân, đại nhân nhà ta có chuyện muốn tìm ngươi thương nghị, thỉnh Thẩm đại nhân lên xe ngựa một chuyến.”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn xe ngựa của Vương Trung Nguyên rồi nói với phu xe nhà mình đang ở phía sau lưng:
“Ngươi về trước đi.”
Nói xong nàng rảo bước đi về phía xe ngựa đằng trước, phu xe vén màn che lên, Thẩm Ngọc bước vào trong rồi xe ngựa mới chậm rãi rời khỏi.
Thẩm Ngọc ngồi vào chỗ của mình, nàng nhìn về phía Vương Trung Nguyên.
“Vương đại nhân tìm hạ quan, không biết là có chuyện gì?” Thẩm Ngọc để tay lên đầu gối rồi cũng học theo thói quen nhỏ của Phương Duệ, che lấp phía dưới ống tay áo, các ngón tay bắt đầu cọ sát vào nhau.
Vấn đề Vương Trung Nguyên tìm nàng, nàng cũng có thể đoán ra đại khái.
Trên mặt Vương Trung Nguyên không có nửa phần vui vẻ, hắn nghiêm mặt lại, mặt đen không khác gì đít nồi.
“Đêm qua Thẩm đại nhân qua đêm ở Đại Nguyên Điện sao?”
Thẩm Ngọc cười nhạt một tiếng:
“Tin tức của Vương đại nhân thật đúng là linh thông, vừa mới hạ triều đã biết được chuyện này… bất quá đêm qua hạ quan quả thực qua đêm ở Đại Nguyên Điện, không biết Vương đại nhân có ý kiến gì?”
Nhận được đáp án khẳng định, Vương Trung Nguyên trợn to hai mắt:
“Hoang đường!”
Dù Vương Trung Nguyên có là lão hồ ly thì cũng là một lão hồ ly bảo thủ, hắn mặc dù không toàn tâm toàn ý với đế vương hiện tại nhưng có thể làm ra loại chuyện hoang đường như này, thì hắn thân là đại thần đồng thời còn là cậu ruột của hoàng đế cũng cảm thấy mất thể diện.
Thẩm Ngọc không hoảng hốt cũng không vội vàng, khoé miệng nàng mang theo nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ:
“Vương đại nhân, ngươi nên nhớ đạo lý quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Nếu Vương đại nhân cảm thấy hoang đường, muốn giảng đạo lý thì có lẽ đã tìm nhầm người, Vương đại nhân nên đi tìm bệ hạ mới đúng.”
“Thẩm Ngọc! Ngươi đừng ỷ vào có bệ hạ làm chỗ dựa vững chắc là ngươi có thể làm xằng làm bậy, ngươi làm ra loại chuyện hoang đường hạ đẳng như này, ngươi không sợ người trong thiên hạ nhạo báng ngươi sao? Ngươi không sợ người trong phủ Thái Bảo sẽ bị thế nhân phỉ nhổ sao!?”
Khoé miệng Thẩm Ngọc càng thêm cong:
“Vương đại nhân, người nói thật chí lý. Mấy năm này hạ quan quả thực ỷ vào có bệ hạ làm chỗ dựa vững chắc nên càng thích làm xằng làm bậy.” Bốn chữ làm xằng làm bậy được Thẩm Ngọc đặc biệt nhấn mạnh.
Nàng không ngốc, cho dù Phương Duệ không nói cho nàng biết thì nàng cũng đoán được.
Khi gặp chuyện ở núi Bách Tử, rồi đến vụ Lương Lạc bị người xui khiến động tay động chân khiến nàng bị té ở núi Tây Lệ, rồi kể từ khi biết được chuyện Thái hậu thì chỉ cần cẩn thận ngẫm nghĩ cũng không khó để đoán ra ai đã ra tay với nàng.
Dù sao sau khi nàng trở về từ Sóc Châu, rất nhiều quan viên liền bị phanh phui tội trạng, bọn họ đều cho rằng nàng đã tìm được manh mối ở Sóc Châu nên mới lần lượt phơi bày sự thật không mấy sạch sẽ của các quan viên trên triều.
Vương Trung Nguyên có thể sẽ tiếp tục ra tay với nàng, nhưng tối qua Phương Duệ lại giữ nàng lại, điều này cũng đã cho thấy nàng không cần phải cố kỵ bộ tộc Vương thị, nếu đã như vậy thì nàng cũng không cần phải quá mức khách khí như trước.
“Thẩm Ngọc! Ta không ngờ ngươi lại là loại người này!” Thẩm Ngọc nói vẻn vẹn có vài ba câu mà Vương Trung Nguyên đã bị kích động đến mặt đỏ tía tai.
Thẩm Ngọc nhíu mày, vui vẻ không giảm ngược lại còn tăng.
“Vương đại nhân, hiện tại cũng đã nói rõ ràng, hạ quan cũng không ngại khuyên răn ngươi đôi câu, sau này muốn làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Mấy cuốn sổ sách kia hạ quan đều nhớ kỹ ở trong đầu, về sau nếu có cơ hội thì hạ quan tất nhiên sẽ đòi lại từng quyển một.”
Đồng tử trong đôi mắt Vương Trung Nguyên nháy mắt dãn to nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Vương đại nhân đừng nhìn hạ quan như vậy, đại nhân ngươi rốt cuộc làm gì thì trong lòng ngươi hiểu rõ, hạ quan không cần phải nhiều lời.” Trên mặt Thẩm Ngọc lộ ra tiếng cười châm chọc đồng thời nàng nói với phu xe bên ngoài, “Dừng xe, ta có thể tự về từ đây.”
Xe ngựa ngừng lại, nụ cười trên mặt Thẩm Ngọc càng thêm đậm đặc.
“Vương đại nhân chớ coi lời nói của hạ quan là đùa, bởi vì hạ quan rất ít cùng người khác nói giỡn.” Nói xong nàng xuống khỏi xe ngựa.
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Thẩm Ngọc mới thu lại ý cười trên mặt.
Tay nàng sờ sờ khối hổ phù còn ở trong tay áo, sáng nay sau khi Phương Duệ gặp Thái hậu, lúc trở về Đại Nguyên Điện hắn liền đưa một thứ cho nàng.
Thẩm Ngọc nhìn kỹ mới phát hiện đó là hổ phù có thể huy động quân đội dưới tay Lôi Thanh Đại.
“Tại sao lại đưa vật quan trọng như vậy cho ta?” Thẩm Ngọc vừa cầm hổ phù vừa hỏi Phương Duệ.
“Vật quan trọng như vậy không đưa cho nàng bảo quản thì đưa cho ai? A Ngọc, ta đã đem cả dòng dõi tính mạng giao hết cho nàng, nếu như nàng…” vẻ mặt hắn thay đổi đặc biệt lạnh lùng, “…Nếu như nàng chạy theo người khác, trẫm thành quỷ cũng sẽ chạy theo cướp nàng trở về.”
Thẩm Ngọc: “…” Nàng cảm thấy người trước mặt không phải là một hoàng đế mà là một đố phu!
Mà chính nàng đã bất tri bất giác chọc phải một phiền toái.
“Tiểu Ngọc huynh đệ, sao lại khéo như này?”
Nghe thấy giọng nói này Thẩm Ngọc liền cảm thấy không phải nàng dây phải một phiền toái mà là chọc phải hai phiền toái.
Thẩm Ngọc không dấu vết bỏ tay ra khỏi ống tay áo, nàng quay đầu lại liền trông thấy Mai Tuyền Cơ một thân bạch y với tướng mạo xuất chúng, trên tay hắn là chiếc quạt màu đen, còn phía sau lưng là bốn hắc y nữ tử đeo mạng che mặt.
Mai Tuyền Cơ làm việc chẳng bao giờ chịu an phận, ở giữa phố xá náo nhiệt nơi kinh thành, dáng vẻ của hắn thật khiến người khác phải chú ý.
Thẩm Ngọc nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
“Tuyền Cơ đại ca, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Mai Tuyền Cơ quơ quơ chiếc quạt trong tay, hắn ép xuống lo lắng rồi giả bộ làm ra vẻ ta chỉ đi ngang qua đây, hắn nói:
“Buổi sáng thức dậy quá sớm, hơn nữa cũng không buồn ngủ nên ta liền ra ngoài dạo.”
Hôm nay hạ triều tương đối sớm, Thẩm Ngọc giương mắt nhìn sắc trời tờ mờ sáng rồi cân nhắc nói:
“Giờ này quả thực còn sớm.”