Mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng chuyện Thẩm Ngọc qua đêm tại Đại Nguyên Điện đã truyền toàn bộ trong cung, tất cả con mắt đều dồn về phía Đại Nguyên Điện.
Trước đây có lời đồn bệ hạ nhiều năm không gần nữ sắc là vì nguyên nhân bệ hạ thích nam nhân, cho nên Thẩm Ngọc có thể một bước lên mây chính là dựa vào thân thể.
Hiện tại Thẩm Ngọc lại ở Đại Nguyên Điện suốt một đêm, chuyện này truyền ra ngoài càng thêm mãnh liệt.
Không lâu sau đó là một trận tiếng bước chân truyền tới, Phương Duệ đã tỉnh từ sớm, Thẩm Ngọc vì mãi đến nửa đêm mới ngủ, cộng thêm giờ còn chưa đến lúc lâm triều nên hiện tại nàng vẫn đang chìm trong giấc mộng.
Phương Duệ nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, hắn kéo chăn đắp lên người cho nàng rồi lập tức nhìn về phía cửa của Đại Nguyên Điện, khoé miệng chậm rãi nở nụ cười, còn đáy mắt thì phát lạnh.
Chuyện đến rồi vẫn phải đến, Thái hậu vẫn muốn giết hắn rồi sau đó lại tự sát sao?!
Trước khi thái giám kịp thông truyền thì Phương Duệ đã đi ra khỏi Đại Nguyên Điện.
Thái giám thấy bệ hạ đi ra liền bẩm báo: “Bệ hạ, Thái hậu nương nương đến.”
Phương Duệ bình tĩnh đáp lại một tiếng “Ừm”, sau đó tiếp tục phân phó:
“Bảo Thái hậu nương nương chờ ở thiên điện một lát.”
“Nô tài đã rõ.”
Phương Duệ ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngôi sao dường như còn chưa rút đi, ánh trăng cũng tựa như còn treo trên bầu trời.
Phương Duệ đứng một lát liền hướng về phía thiên điện.
Thẳng một đường đi tới thiên điện, cung nhân cùng thái giám gác đêm đều cúi đầu thấp hơn bình thường. Đêm còn chưa hết mà Thái hậu nương nương đã tìm đến đây, nhất định là có người đi mật báo. Nếu như bệ hạ ra lệnh đổi hết toàn bộ cung nhân và thái giám trong Đại Nguyên Điện thì những chủ tử khác cũng không dám dùng lại bọn họ. Bọn họ sẽ bị phân đi làm những việc lặt vặt ở nơi hẻo lánh và mãi mãi không có cơ hội trở mình.
Thiên điện đã thắp đèn. Đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày khiến chỗ sáng lại càng sáng, chỗ tối lại càng tối tăm hơn.
Đi vào trong thiên điện, ánh mắt Thái hậu rơi ở trên người Phương Duệ, trong ánh mắt mang theo tầng tầng tức giận.
Phương Duệ mặt không đổi sắc dừng lại trước bàn, hắn khẽ cúi đầu với Thái hậu:
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Thái hậu đột nhiên đưa tay ra đập “Rầm” một tiếng lên mặt bàn, giọng điệu tức giận chất vấn:
“Trong mắt ngươi có còn coi ai gia này là mẫu hậu nữa hay không?!”
Ý tứ của Thái hậu đơn giản là Phương Duệ không để ý tới thể diện của hoàng thất nên mới để Thẩm Ngọc qua đêm ở Đại Nguyên Điện.
Phương Duệ ngẩng đầu lên, hắn ngồi đối diện với Thái hậu, khoé miệng khẽ nhếch, trong con ngươi mang vẻ châm chọc:
“Mẫu hậu, vậy trong mắt ngươi có từng coi trẫm là hoàng nhi hay không?”
Ánh mắt Thái hậu lập tức trở nên sắc bén vô cùng:
“Lời này của Hoàng thượng là có ý gì?”
Phương Duệ cười cười: “Ý tứ trong đó… trẫm nghĩ mẫu hậu so với nhi thần lại càng hiểu rõ hơn.”
Sau đó ánh mắt hắn rơi trên tràng hạt trên tay Thái hậu, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt kia đen kịt tựa như đeo một lớp màng che thật dày, làm người ta không thấy rõ đến cùng thì hắn đang nghĩ cái gì.
“Mẫu hậu ngày ngày ăn chay niệm phật, theo lý thuyết phải vô dục vô cầu mới đúng, nhưng khẩu vị nặng như thế không sợ nghẹn sao?”
Ánh mắt Thái hậu trở nên tối tăm, bà nghe ra ý tứ trong lời Phương Duệ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ:
“Đêm hôm khuya khoắt ngươi còn gọi đại thần đến Đại Nguyên Điện cũng đành thôi đi, đằng này lại còn qua đêm với nhau ở trong cung! Vậy còn ra cái thể thống gì, ngươi đem thể diện của đế vương đặt ở chỗ nào?!”
“Thể diện?” Phương Duệ cười một tiếng, lòng bàn tay cọ cọ lên tay vịn trên ghế.
Giữa hai người không có một điểm giống như mẫu tử mà là đối thủ thì đúng hơn.
“Trẫm quả thực không thích dàn hậu cung dung chi tục phấn(*), Thẩm Ngọc vừa vặn hợp với trẫm… vậy thì có vấn đề sao?”
Trên mặt Phương Duệ là ý cười tuỳ tiện, không hề có một chút sợ hãi.
(*)Dung chi tục phấn: ý nói người con gái có vẻ đẹp son phấn, vẻ đẹp gỉa dối, dung tục.
Sắc mặt Thái hậu đại biến: “Vậy còn ra thể thống gì, ngươi vậy mà lại đi thích một nam nhân?!”
Cuối cùng Thái hậu cũng hiểu rõ vì sao nhiều năm như vậy mà Phương Duệ đều không gần nữ sắc, nguyên lai là vì vậy, bà nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến trường hợp này.
Nếu bà sớm biết chuyện này thì bà đã không chờ đợi lâu như vậy, đợi một ngày Phương Duệ có con nối dòng.
Phương Duệ buông tay ra khỏi ghế: “Chuyện tình cảm ai biết được sẽ thế nào, nếu mẫu hậu muốn can thiệp thì phải suy nghĩ kỹ càng. Hôm qua A Trạm cùng quận chúa Đại Lý đã tiến cung gặp trẫm, chắc hẳn mẫu hậu cũng biết rồi đi.”
Ánh mắt Thái hậu hiện lên một tia cảnh giác:
“Ngươi có ý gì?!”
Khoé miệng Phương Duệ thuỷ chung mang theo nụ cười:
“Có ý gì? A Trạm nói mẫu hậu cố ý tác hợp đệ ấy cùng A Cửu quận chúa, nhưng A Trạm đã có ý trung nhân nên đệ ấy muốn trẫm nói với mẫu hậu không cần phải hao tâm tổn trí. Còn ý trung nhân của A Trạm là ai thì đệ ấy không nói, nếu như người kia chỉ là nữ tử bình thường thì chỉ cần A Trạm thỉnh cầu trẫm tứ hôn, trẫm mà mềm lòng thì không biết chừng sẽ thật sự đáp ứng.”
“Nực cười! Nữ tử bình thường sao có thể xứng với hoàng tử trong hoàng thất!” Nhắc đến Phương Trạm là đáy lòng Thái hậu tràn ngập vẻ coi trọng.
Nếu Phương Duệ thật sự tứ hôn Phương Trạm với nữ tử bình thường thì sợ là Thái hậu thật sự sẽ tìm Phương Duệ liều mạng, vì Phương Trạm là bảo bối sủng trên lòng bàn tay Thái hậu.
“Cho nên mẫu hậu nghĩ kỹ rồi hãy làm, nếu Thẩm Ngọc xảy ra chuyện gì, bất kể là không phải mẫu hậu ra tay thì trẫm cũng sẽ hoài nghi đến mẫu hậu.”
Thái hậu nhíu chặt lông mày: “Ngươi!!”
Phương Duệ khẽ nâng cằm thu lại toàn bộ ý cười vui vẻ, ánh mắt thay đổi trở nên lạnh lẽo:
“Chuyện ngày xưa mẫu hậu làm với Thẩm Ngọc, trẫm sẽ không truy cứu, không phải trẫm không tra được rõ ngọn nguồn mà là trẫm đang giữ mặt mũi cho mẫu hậu. Thẩm Ngọc chính là bảo vật trong lòng trẫm, nếu mẫu hậu động tay thì đừng trách trẫm sẽ mất lý trí làm ra loại chuyện gì đó.”
Nói xong, Phương Duệ đứng lên và nói thêm:
“Mẫu hậu, đừng trách nhi thần nói chuyện ngông cuồng, muốn trách thì hãy trách những chuyện mẫu hậu làm không được kín kẽ.”