Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 79: Dung Thái bị hiểu lầm





Y phục cuối cùng cũng được hong khô, sau khi mặc vào thì Thẩm Ngọc cũng không có lên giường nằm, bởi vì tính nàng có chút thích sạch sẽ.


Đến nửa đêm Thẩm Ngọc vẫn còn có thể chống đỡ được, nhưng sau đó nàng ngủ quên lúc nào không biết, đến sáng tỉnh dậy mới phát hiện mình đang gối đầu lên bắp đùi của Phương Duệ.


Thấy Thẩm Ngọc đã tỉnh, Phương Duệ liền hàm xúc nói một câu không rõ ý:


“Nàng có biết tối qua trẫm nhịn vất vả như thế nào chưa?”


Lúc đó Thẩm Ngọc chỉ đơn thuần nghĩ chân của Phương Duệ bị nàng gối đến tê mỏi, chứ nàng cũng không nghĩ sâu xa.


Hai người nhanh chóng rửa mặt, ăn lương khô rồi gấp rút lên đường.


Cũng vì động thái đêm qua của Phương Duệ nên ngựa của hai người không bị trộm mất.


Lần đầu tiên đến đây, tuy không gặp phải kẻ xấu, thế nhưng sang ngày hôm sau thì bọn họ mới phát hiện ra ngựa mình cưỡi bị trộm, bất đắc dĩ phải tốn rất nhiều bạc để mua ngựa từ tay kẻ khác.


Nhiều năm mới trở lại Hắc Điếm, đối với Thẩm Ngọc mà nói dường như đã qua mấy đời, nhưng đối với Phương Duệ thật sự chính là chuyện của kiếp trước.


Cưỡi phía trên lưng ngựa, Thẩm Ngọc quay đầu lại nhìn Hắc Điếm rồi hỏi Phương Duệ ở bên cạnh:


“Bệ hạ, người không định cho người đến xử lý Hắc Điếm này sao?”


Quán trọ này thu tiền phòng đắt đỏ, lại còn thu lưu tội phạm truy nã… quả xứng với cái tên Hắc Điếm.


Phương Duệ lắc đầu: “Kẻ muốn cho người muốn nhận, đôi bên đều tự nguyện, huống hồ Hắc Điếm căn bản cũng không phạm pháp, thế nhưng mấy kẻ đến trọ ở nơi đây nên quản cho thật tốt.”


Nói xong, Phương Duệ vung roi dẫn đầu xuất phát.


Nếu như không phải kinh thành còn một đống chuyện cần xử lý thì Phương Duệ thật muốn cùng Thẩm Ngọc ở lại Hắc Điếm chơi mấy ngày.


Sáu ngày hành trình kế tiếp đều cực kỳ thuận lợi, cuối cùng đến ngày thứ bảy hai người đã trở lại kinh thành.


Tính ra Thẩm Ngọc đã rời khỏi kinh khoảng một tháng.


Thời điểm chuẩn bị về đến thành Kim Đô, Phương Duệ nhanh chóng nguỵ trang, dù sao lúc rời khỏi núi Tây Lệ hắn đã nói kinh thành có chuyện quan trọng cần xử lý, tuy nhiên người lại không quay về cung đã sớm làm cho người khác sinh nghi, lần này để tránh phiền toái không cần thiết, hắn và Thẩm Ngọc nên ít xuất hiện cùng một chỗ.


Đến cổng thành đều phải xuống ngựa.


Phương Duệ dắt ngựa hỏi Thẩm Ngọc:


“Nàng định nói chuyện này như nào với tổ phụ nàng?”


Thẩm Ngọc thoáng suy nghĩ rồi bất đắc dĩ mỉm cười:


“Trừ mối quan hệ giữa hai chúng ta ra thì chỉ có thể nói chi tiết mọi chuyện.”


Bước chân Phương Duệ đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn về phía phố xá náo nhiệt hối hả, sau đó nhàn nhạt nói:


“Thời gian tới ta phải xử lý chút ít chuyện, có lẽ không có thời gian đến tìm nàng, đáp án qua chút thời gian ta sẽ nghe.”


Hiếm khi Phương Duệ lại có thể nói chuyện nghiêm túc khi ở ngoài như thế này.


Thẩm Ngọc gật đầu rồi hỏi: “Nhưng mà… ta có thể đến tìm người hay không?”


Chuyển biến của Thẩm Ngọc khiến Phương Duệ trở tay không kịp, hắn kinh ngạc nhìn về phía nàng thì lại nghe thấy nàng nói tiếp: “Ta muốn biết được tiến độ tìm kiếm thứ kia.”


Thứ kia trong miệng Thẩm Ngọc chính là Tuyết Thiềm Thừ, do hiện tại xung quanh toàn dân chúng nên nàng không tiện nói rõ tên.


Phương Duệ thoáng cười một tiếng rồi lập tức thu lại dáng tươi cười:


“Tiến độ sẽ cho người nói cho nàng biết, nhưng từ giờ trở đi hai người chúng ta tốt nhất nên ít ở chung một chỗ.”


Thẩm Ngọc không hỏi tại sao, Phương Duệ đã nói như thế hiển nhiên là hắn có lý do, mà lý do này Thẩm Ngọc đại khái cũng đoán ra được một hai phần.


Nếu hai người bọn họ quá thân thiết, dựa vào tính tình đa nghi của Thái hậu khó tránh khỏi sẽ phát hiện ra điểm manh mối, Phương Duệ hẳn vì chuyện này nên mới muốn bọn họ ít gặp gỡ.


Phương Duệ đang dự định mỗi người đi một ngả thì cách đó không xa có đám đông tụ tập, còn thấy cả người cầm roi giống như đang diễn xiếc.


Thẩm Ngọc với Phương Duệ cũng không để ý nhiều.


Thẩm Ngọc nói: “Vậy ta trở về trước…”


“Dâm tặc, làm chuyện xấu còn mặt không đổi sắc, ban ngày ban mặt dám đùa giỡn con gái nhà lành, hôm nay xem ta trừng phạt ngươi như nào!” Giọng nói mang theo sự tức giận truyền ra từ đám đông.


Nghe thấy hai chữ “Dâm tặc”, Thẩm Ngọc vô thức quay sang nhìn thoáng qua Phương Duệ.


Phương Duệ: “…”


Ánh mắt tuy không rõ ràng nhưng trong lòng Phương Dụê biết rõ, hắn cúi người kề sát bên tai Thẩm Ngọc, thanh âm đè thấp mang theo vẻ cợt nhả:


“Nàng thích ta ban ngày dâm tặc hay là nửa đêm đạo tặc hái hoa?”


Thẩm Ngọc: “…” Nàng cái gì cũng đều không nghe thấy!


Ở trước bàn dân thiên hạ mà còn có thể nói được mấy lời không đứng đắn, Phương Duệ đại khái là bị Thẩm Ngọc bức cho nóng nảy.


“Cô nương, ngươi hiểu lầm ta rồi!”


Tiếp đó là giọng nói thiếu đi một tia từ tính của nam nhân, nhiều hơn vài phân âm nhu vang lên.


Nghe được thanh âm quen thuộc này, Thẩm Ngọc cùng Phương Duệ liếc nhìn nhau một cái — đây rõ ràng là giọng của Dung Thái nha!


Dâm tặc…


Chắc không phải là nói Dung Thái chứ?!


Phương Duệ và Thẩm Ngọc dắt ngựa đi xuyên qua đám người, bọn họ thấy dân chúng tạo thành một vòng tròn lớn vây quanh hai người, một người là nữ tử mặc y phục màu trắng, dung mạo không hề tầm thường, trên tay nàng cầm chiếc roi dài đang không ngừng tấn công người đối diện.


Còn một người khác chính là Dung Thái với một thân y phục màu tím sậm, lúc này hắn đang né tránh cây roi đánh về phía mình, dáng vẻ cực kỳ chật vật quẫn bách, hơn nữa trong tay hắn cũng không hề có bất kỳ thứ vũ khí gì.


Cây roi trên tay nữ tử xuất thần nhập hoá, linh hoạt như một con mãng xà đang quấn quanh Dung Thái, Dung Thái cũng không hiểu tại sao lại thành ra thế này, hắn chỉ thủ chứ không có tấn công, hoàn toàn không giống với dáng vẻ Đô đốc Đông Xưởng khiến người ta nghe thấy tên đã biến sắc, lúc này hắn giống với người đang chột dạ chỉ có thể trốn chứ không dám đánh trả.


Có bao giờ Dung Thái lại có lúc chột dạ???


Thẩm Ngọc nhìn về phía Phương Duệ, nàng hỏi: “Chuyện này là sao?”




Nhưng Phương Duệ lại chẳng hề ngạc nhiên, ngược lại khoé miệng mang theo ý cười như xem cuộc vui, hắn không nhanh không chậm trả lời:


“Chuyện gì sao? Thì chính là chuyện mà chúng ta nghe được, nhìn được…” Phương Duệ quay đầu nhìn Thẩm Ngọc, trong mắt mang theo vui vẻ: “Có khi Dung Thái thật sự là tên dâm tặc mà nữ nhân kia vừa nói.”


Khoé miệng Thẩm Ngọc khẽ giựt giựt, thân phận Dung Thái như thế nào thì Phương Duệ là người rõ nhất, hơn nữa tính tình Dung Thái còn chính trực hơn Phương Duệ không biết bao nhiêu lần, nếu nói Dung Thái là dâm tặc thì nam nhân trên đời này không ai đáng để tin.


Trong lúc né tránh cây roi, Dung Thái vô tình nhìn thấy Thẩm Ngọc đang đứng trong đám đông, mà bên cạnh Thẩm Ngọc là một nam tử cao lớn đội nón che kín mặt, trong nháy mắt Dung Thái liền nhận ra đó là bệ hạ nhà mình. Chỉ vì một giây phân tâm, Dung Thái lập tức bị cây roi kia quất vào cánh tay trái.


Dung Thái nhanh chóng hoàn hồn, hắn ôm cánh tay lui về phía sau mấy bước, hắn không tiếp tục dây dưa nữa, lần này không chỉ thủ mà còn tấn công.


Dung Thái rút trường kiếm, tại thời điểm cây roi quất tới, hắn liền dùng trường kiếm để đỡ.


Roi dài quấn lấy thân kiếm, nhưng sức lực nam tử luôn lớn hơn nữ tử, hơn nữa nội lực của Dung Thái cũng hơn nữ tử kia một bậc, nội lực tập trung tại lòng bàn tay đang nắm lấy trường kiếm.


Trường kiếm đột nhiên vung lên, hất văng cây roi ra ngoài.


Nữ tử nhất định không buông cây roi trên tay, vì thế cũng vị quăng ra ngoài theo động tác của Dung Thái.


Mắt thấy phương hướng cây roi bị hất về phía chảo dầu sôi sùng sục trong quán nhỏ, Dung Thái trong khoảng thời gian ngắn liền buông trường kiếm trên tay, hắn dùng khinh công nhảy lên, lưng đưa về phía chảo dầu, một tay ôm lấy thắt lưng của nữ tử, một tay khẽ chống lên mặt bàn đang để chảo dầu.


Đại khái vì biên độ động tác quá lớn nên mỡ trong chảo dầu sôi sùng sục kia bắn tung toé ra ngoài và bắn cả vào tay Dung Thái.


Hai người vừa chạm đất, nữ tử kia lập tức xoay ngoài đánh một chưởng về phía ngực Dung Thái.


Nhìn nam tử bị mình đánh lui về phía sau vài bước, ánh mắt nữ từ dừng lại ở mu bàn tay bị sưng đở của hắn, ánh mắt nàng hơi đổi, mày cũng nhăn lại. Nàng hoàn toàn không nghĩ tên dâm tặc này sẽ cứu mình.


Hai người giằng co một hồi, đột nhiên có người từ trong đám người chen lấn vào, người này hình như là tỳ nữ của nữ tử kia.


Nàng ta đi đến bên cạnh nữ tử rồi kề sát bên tai, không biết đang nói chuyện gì đó.


Nữ tử ngước ánh mắt nhìn thoáng qua Dung Thái rồi nói: “Hôm nay ta có chuyện cần xử lý, tạm thời tha cho ngươi một cái mạng.”


Nữ tử xoay người đi ra khỏi đám đông.


Dân chúng xem náo nhiệt vội vàng nhường ra một con đường cho nữ tử hung hãn này đi qua.


Nữ tử vừa đi, Dung Thái liền nhìn về phía Phương Duệ và Thẩm Ngọc, bộ dáng kia có vài phần quẫn bách.


Thẩm Ngọc khẽ gật đầu với Dung Thái, khoé miệng mang theo nét cười, sau đó nàng quay sang nói với Phương Duệ:


“Vậy ta đi trước.”


Phương Duệ đưa mắt nhìn bóng lưng Thẩm Ngọc dắt ngựa rời đi, đến khi thân ảnh nàng chìm ngập trong đám người thì hắn mới quay sang nhìn Dung Thái đang tiến về phía mình.


“Dâm tặc à…Chẳng lẽ ngươi làm chuyện gì không phải với cô nương nhà người ta!” Sự vui vẻ trong mắt Phương Duệ đặc biệt rõ ràng.


Dung Thái không phủ nhận, vẻ mặt hắn càng quẫn bách, sau đó liền trực tiếp cúi đầu.


Dáng vẻ này cho thấy Dung Thái thật sự bị Phương Duệ nói trúng.


Phương Duệ có chút hiếu kỳ dựa gần vào Dung Thái, hắn nhỏ giọng nói:


“Ngươi có muốn trẫm dùng thân phận Hoàng thượng áp chế ngươi, bắt ngươi phải nói ra sự thật hay không?”


Dung Thái: “…” Không biết hắn đã tạo nghiệt gì mà lại có một chủ tử như vậy…


“Thôi bỏ đi, không ép ngươi.” Phương Duệ liếc qua tay Dung Thái, “Ngươi nhanh chóng đi xử lý vết thương đi.”


Dung Thái gật đầu nói: “Sau khi trở về nô tài sẽ xử lý.” Tay hắn đã bị rộp nước, vậy mà mày cũng không nhíu lấy một cái, giống như chỗ bị dầu bắn vào chỉ là một vết thương nhỏ không đáng bận tâm.


Phương Duệ dắt ngựa đi về phía cửa cung, hắn thu lại nụ cười trên mặt rồi nói với Dung Thái:


“Đã biết được tung tích của thứ kia, sau khi trở về ta sẽ nói cho ngươi biết, đến lúc đó ngươi hãy cho người đi tìm.”


Nghe thấy đã tìm được thứ kia, mắt Dung Thái liền sáng rực, âm thanh mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ:


“Thật sự tìm ra được rồi?!”


Xem ra để Thẩm đại nhân rời khỏi doanh trại là đúng đắn.


Đại khái biết trong đầu Dung Thái đang nghĩ cái gì nên Phương Duệ không ngại nói nhiều thêm một câu:


“Sau khi tìm được thứ kia, ta sẽ cùng ngươi tính sổ.” Tính sổ chuyện Dung Thái dám để Thẩm Ngọc đến Mạc Châu.


Dung Thái không sợ bệ hạ nhà mình tính sổ, hắn chỉ sợ bệ hạ không giao nhiệm vụ nào cho hắn.


“Dựa theo phân phó của bệ hạ, nô tài đều nói với bên ngoài là người cải trang đi tuần. Ngày hôm qua khi nhận được tin tức thì nô tài mới nói là người đã trở về.”


Phương Duệ “Ừm” một tiếng, từ trước đến nay mỗi lần Dung Thái làm việc đều không cần hắn phải hao tâm tổn trí.


“Còn có… nữ tử vừa nãy.” Nữ tử kia chính là người nắm giữ binh quyền của Đại Lý – quận chúa Lâu A Cửu.


Vừa nghe thấy bệ hạ nhắc đến nữ tử vừa nãy, vẻ mặt Dung Thái lại một lần nữa không được tự nhiên.


Từ nãy chẳng qua hắn chỉ đưa tay ra đỡ một cô nương sắp ngã, đúng lúc nữ tử kia nhìn thấy thì lại cho rằng hắn khinh bạc con gái nhà lành, vì thế nàng ấy liền ra tay đánh hắn.


Dung Thái khó chịu ho hai tiếng, hắn hỏi: “Bệ hạ, nữ tử vừa nãy làm sao?”


Phương Duệ khẽ nheo mắt lại, người khác có lẽ không nghe thấy tỳ nữ kia nói gì với Lâu A Cửu nhưng hắn lại nghe thấy tường tận.


“Trạm Vương hình như muốn gặp nữ tử kia.” Đây là chuyện hắn vừa mới nghe được — Trạm Vương điện hạ muốn gặp quận chúa người.


Ánh mắt Dung Thái biến đổi, hắn nhíu mày: “Nữ tử kia là…?!”


Sớm đã biết thân phận của A Cửu, nhưng Phương Duệ vẫn giả vờ như kiểu phỏng đoán.


“Nếu trẫm đoán không sai thì nàng ấy chính là Cửu quận chúa của Lâu vương phủ Đại Lý.”


Ánh mắt Dung Thái hơi kinh ngạc, hắn tò mò hỏi:


“Vậy Trạm Vương điện hạ tìm quận chúa có dụng ý gì?”


Phương Duệ lắc đầu không biết, hoàng đệ này của hắn dường như đã thay đổi, thay đổi đến nỗi khiến hắn đoán không ra, ngay cả chuyện hoàng đệ tìm Lâu A Cửu, hắn cũng không đoán được.