Cơn gió lạnh tràn vào trong phòng qua ô cửa sổ đang mở, gió mùa thu tuy không lạnh thấu xương như mùa đông nhưng cũng đủ khiến Thẩm Ngọc cảm thấy lạnh buốt.
“A Ngọc, ngươi tránh ra.”
“Tiểu Ngọc huynh đệ, ngươi đứng sang một bên đi. Đao kiếm không có mắt sẽ khiến ngươi bị thương.”
Hai nam nhân to lớn nắm chặt trong tay vũ khí của chính mình và đều cố ý đợi đối phương động thủ trước, nếu bọn họ thật sự muốn động thủ thì gian phòng ngủ này đã nhanh chóng biến thành một đống hoang tàn… thế nhưng chuyện này không phải là chuyện mà Thẩm Ngọc lo lắng nhất, chuyện nàng lo nhất chính là thân thể của Phương Duệ.
Vẻ mặt Thẩm Ngọc trở nên cực kỳ nghiêm túc, nàng đứng ở trước mặt Phương Duệ, ánh mắt mang vẻ nghiêm nghị nhìn Mai Tuyền Cơ:
“Bệ hạ đang trúng độc nên không thể dùng nội lực, lúc này ngươi muốn đánh nhau với bệ hạ… đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?!”
Mai Tuyền Cơ khẽ cong môi nở một nụ cười thiện ý với Thẩm Ngọc, sau đó lại lộ ra vẻ châm biếm đối với Phương Duệ phía sau lưng Thẩm Ngọc:
“Ta mới vừa được chứng kiến nội lực mà hắn vừa dùng, trong ba năm mà nội lực của hắn lại tiến bộ thần tốc như vậy thật sự còn khiến ta sợ hết hồn. Nếu không phải hắn bị trúng độc thì có lẽ nội lực của ta còn kém xa so với hắn.”
Thẩm Ngọc không biết võ công, thế nhưng nàng biết rõ ý Mai Tuyền Cơ nói Phương Duệ mới ba năm không gặp mà võ công lại tiến bộ thần tốc… nhưng mà Phương Duệ đăng cơ ba năm, dường như cả ngày đều bị công việc triều chính quấn lấy thì hắn làm sao có thời gian luyện võ?
Trong mắt Thẩm Ngọc lộ vẻ nghi hoặc nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút, tiếp đó nàng lại nói với Mai Tuyền Cơ:
“Ngươi muốn cùng bệ hạ đánh nhau như thế nào cũng không liên quan đến ta, tuy nhiên phải đợi độc tố trên người bệ hạ được giải hoàn toàn, lúc đó người cùng bệ hạ muốn phân tài cao thấp thì Thẩm Ngọc ta nhất định sẽ không ngăn cản.”
Ánh mắt Phương Duệ lặng lẽ rơi trên người Thẩm Ngọc đang đứng che chắn trước mặt hắn, phép khích tướng rõ ràng như thế đến hắn còn có thể nhìn ra được thì Mai Tuyền Cơ làm sao có thể không nhìn ra?!
Mai Tuyền Cơ nhìn Thẩm Ngọc rồi lại nhìn Phương Duệ phía sau lưng Thẩm Ngọc, hắn thoáng suy tư một hồi rồi thu lại lưỡi dao giấu trong cánh quạt, sau đó hắn chắp hai tay ra sau lưng, chiếc cằm nâng lên đầy cao ngạo giống như dù ngươi có là hoàng đế thì ta vẫn muốn giẫm đạp dưới chân.
“Thiên Cơ Lâu từ trước đến giờ không trao đổi mua bán lỗ vốn, muốn ta nói ra tung tích Tuyết Thiềm Thừ cũng không phải là không thể được…” Khoé miệng hắn nhếch cao, ánh mắt vui vẻ nhìn Phương Duệ, trên mặt chỉ kém không treo hai chữ “Ý xấu”.
Mai Tuyền Cơ lại tiếp tục: “…Nếu như đương kim thánh thượng ở đây làm trâu làm ngựa cho ta nửa tháng thì đúng là vô cùng tốt.”
Nói đến ba chữ “Vô cùng tốt” này thì Mai Tuyền Cơ còn liếc mắt sang nhìn Thẩm Ngọc, ý nói: Ta đã cho hắn cơ hội, hắn có biết quý trọng hay không là ở hắn.
Thẩm Ngọc biết Mai Tuyền Cơ đến nằm mơ cũng phải nghĩ cách làm thế nào để hành hạ Phương Duệ, hiện tại có cơ hội thì sao có thể buông tha.
Phương Duệ lộ ra vẻ mặt cười cợt: “Xem ra ngươi vẫn còn chưa tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền.” Kiếp trước hắn liên tục không có cơ hội giết chết Mai Tuyền Cơ, kiếp này cho dù hắn có phải làm quỷ thì cũng phải kéo Mai Tuyền Cơ đi cùng.
Hai người này ta một câu, ngươi một câu mà những câu này đều ngập tràn mùi vị trào phúng, Thẩm Ngọc ở giữa chỉ cảm thấy cực kỳ bất lực.
“Tuyền Cơ đại ca, nếu như ngươi không chê thì ta có thể thay thế bệ hạ làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi xem vậy có được không?” Hành động này của Thẩm Ngọc cũng chỉ là bất đắc dĩ, Phương Duệ là vua một nước, nếu chuyện làm trâu làm ngựa truyền ra ngoài thì uy nghiêm của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ, sau này cũng rất khó để cho người khác tin tưởng và nghe theo.
Phương Duệ duỗi tay đem Thẩm Ngọc kéo ra sau lưng mình, ánh mắt hắn lạnh lùng, khí tức cường ngạnh vừa rồi ngược lại trầm xuống không ít, hắn nói với Mai Tuyền Cơ:
“Nếu ngươi có thể nói cho trẫm biết tung tích của Tuyết Thiềm Thừ thì trẫm chính là thiếu ngươi một nhân tình, còn nếu ngươi không muốn nói cho trẫm biết thì trẫm cũng có cách khác để tìm ra, chẳng qua sẽ mất nhiều thời gian hơn thôi… đến lúc đó ngươi cảm thấy trẫm sẽ bỏ qua cho Thiên Cơ Lâu? Trước trăm vạn hùng quân của trẫm thì cho dù Thiên Cơ Lâu của ngươi có đem thông tin cơ mật của Khải Nguyên bán cho địch quốc thì trẫm cũng có thể hoàn toàn tiêu diệt Thiên Cơ Lâu, ngươi tin hay không?”
Mai Tuyền Cơ nhìn thẳng vào Phương Duệ, hắn khinh thường nói:
“Ngươi thật sự cho rằng Mai Tuyền Cơ ta là loại người ham sống sợ chết sao? Nếu không phải tổ tiên Phương gia từng có ân với Thiên Cơ Lâu thì hiện tại ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cỗ thi thể!”
Cũng bởi vì ân tình này nên mặc dù Thiên Cơ Lâu biết được không ít những tin tức tuyệt mật trong hoàng cung nhưng bọn họ vẫn giữ kín như bưng, không để lộ một chút nào ra ngoài.
Hắn nắm chặt chiếc quạt trong tay, giọng lạnh buốt nói: “Ngươi có bản lĩnh tiêu diệt Thiên Cơ Lâu của ta hay không thì để sau hãy nói.”
Mai Tuyền Cơ híp mắt nhìn thoáng qua Phương Duệ nhưng cũng không có động thủ: “Nếu không phải là Tiểu Ngọc huynh đệ đứng bên cạnh ngươi, ta vì lo làm hắn bị thương, ngươi nghĩ ta thật sự sẽ sợ ngươi sao?”
Nghe giọng điệu này của Mai Tuyền Cơ là không có ý định đấu võ, Thẩm Ngọc liền lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Mai Tuyền Cơ ngồi xuống chào hỏi với Thẩm Ngọc: “Tiểu Ngọc huynh đệ, ngươi cũng đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi, chúng ta cùng thương lượng thời gian ngươi ở lại Thiên Cơ Lâu.”
Thẩm Ngọc sững sờ nhưng ngay lập tức nàng hiểu rõ ý tứ của Mai Tuyền Cơ, mặt mày nàng mừng rỡ, nàng đang định tiến lên phía trước thì cánh tay đã bị Phương Duệ giữ lại.
Nào ngờ Thẩm Ngọc sớm đã không phải là Thẩm Ngọc trước kia, nàng trực tiếp đẩy tay Phương Duệ ra rồi ngồi xuống phía đối diện Mai Tuyền Cơ, ánh mắt nàng sáng rực nhìn hắn:
“Tuyền Cơ đại ca, vậy là ngươi chịu nói cho ta biết tung tích của Tuyết Thiềm Thừ rồi sao?”
Mai Tuyền Cơ gật đầu, hắn phải thừa nhận so với việc để Phương Duệ làm trâu làm ngựa thì Thẩm Ngọc ở lại Thiên Cơ Lâu chơi với hắn dăm bữa nửa tháng vẫn khiến hắn động tâm hơn.
Hắn cảm thấy sau này dù có muốn ở cạnh cũng rất khó có cơ hội, vậy thà rằng bây giờ tranh thủ ở bên cạnh Thẩm Ngọc thêm vài ngày.
Phương Duệ kéo Thẩm Ngọc, gương mặt lạnh lùng nói:
“Bây giờ chúng ta trở về kinh thành.”
Phương Duệ kéo Thẩm Ngọc đi ra đến cửa, ai biết được Thẩm Ngọc lại giữ chặt cánh cửa rồi cứng rắn nói: “Ta không về!”
Phương Duệ nhíu mày, giọng nói uy hiếp Thẩm Ngọc đang không coi ai ra gì.
“Ngươi không về? Ngươi có tin trẫm đánh cho ngươi một trận rồi lôi ngươi về hay không?”
Thẩm Ngọc đột nhiên tỉnh táo lại, nàng híp mắt nhìn Phương Duệ:
“Ngươi cứ thử xem!”
Hình thức chung đụng cùng cách nói chuyện của hai người này hoàn toàn không giống với mối quan hệ giữa Hoàng thượng và đại thần, Mai Tuyền Cơ lặng lẽ quan sát rồi thoáng đăm chiêu suy nghĩ.
Hình như có chút bất thường, ba năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thứ đồ chơi Phương Duệ kia không chỉ thay đổi mà ngay cả Thẩm Ngọc cũng đều thay đổi. Thẩm Ngọc theo khuôn phép của năm đó đi đâu rồi, sao hiện tại hắn lại cảm thấy đến Phương Duệ cũng phải xem ánh mắt Thẩm Ngọc, đâu còn nhìn ra bộ dáng Hoàng thượng năm xưa!
Cuối cùng Phương Duệ vẫn không thể đem người trở về, hắn không thay đổi nổi quyết định của Thẩm Ngọc, nếu cứng rắn dùng sức mạnh ép nàng thì nàng sẽ cáu giận, mà khi Thẩm Ngọc cáu giận thì nàng còn cường ngạnh hơn hắn, hắn đã được lĩnh hội đầy đủ sau khi thân phận bị phát hiện.