Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 75: Tình địch gặp nhau





Hiếm có dịp Thẩm Ngọc không phản kháng lại mình nên Phương Duệ chỉ muốn ôm giai nhân ngủ tiếp giấc nữa, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi.


Nếu không phải nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần thì Phương Duệ thật sự một khắc cũng không muốn buông Thẩm Ngọc ra.


Thẩm Ngọc tuy nhìn không có mấy lạng thịt nhưng mỗi lần ôm đều cảm thấy rất mềm mại, không những mềm mà còn thơm nên khó trách lúc Phương Duệ tưởng Thẩm Ngọc là nam nhân vẫn bị nàng hấp dẫn.


Phương Duệ buông Thẩm Ngọc ra rồi nhỏ giọng nói:


“Có người đến, với lại trẫm đói bụng.”


Nghe thấy có người đến thì việc đầu tiên mà Thẩm Ngọc nghĩ là làm thế nào để giấu Phương Duệ, nhưng đến khi nghe được nửa câu sau của hắn thì Thẩm Ngọc lại cảm thấy trọng điểm trong câu nói của Phương Duệ chính là hắn đói bụng.


“Trẫm ngủ tiếp một lúc nữa.” Phương Duệ nói xong liền trực tiếp nhắm mắt lại, hắn một chút cũng không lo sợ bị người của Thiên Cơ Lâu phát hiện.


Nhìn Phương Duệ bình tĩnh tự nhiên nhắm mắt lại thì Thẩm Ngọc cũng rất là bất đắc dĩ. Cho dù Thẩm Ngọc chỉ ở Thiên Cơ Lâu làm khách nhưng người khác cũng không dám tự ý xâm nhập vào phòng ngủ của nàng, thế nên Phương Duệ có thể an phận thủ thường nghỉ ngơi trong phòng đúng là không còn gì tốt hơn.


Phương Duệ mới vừa chợp mắt thì ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của tỳ nữ:


“Ngọc công tử, Lâu chủ đã chuẩn bị thật tốt đồ ăn sáng, thỉnh công tử qua dùng bữa cùng Lâu chủ.”


Nghe được hai chữ Lâu chủ, Phương Duệ vừa mới nhắm không được bao lâu liền đột nhiên mở to mắt.


Thẩm Ngọc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng đang định xuống giường nhưng lại cảm thấy hình như Phương Duệ nằm đè lên y phục của mình, nàng quay đầu lại nhìn thì đâu phải hắn nằm đè lên áo nàng mà chính là giữ lấy vạt áo của nàng!


Thẩm Ngọc nhìn vạt áo của mình đang bị kéo giữ rồi lại đưa mắt nhìn Phương Duệ, mà Phương Duệ thì dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Ngọc giống như muốn nói với nàng: Nàng dám đi thì hắn liền dám nháo cho nàng xem!


Thẩm Ngọc: … Nàng đột nhiên phát hiện Phương Duệ có lúc thật sự bướng bỉnh!


Thẩm Ngọc ho khan hai tiếng rồi hướng ra phía cửa nói:


“Thỉnh ngươi chuyển lời đến Mai lâu chủ là hôm nay ta không thể cùng hắn ăn sáng, sau đó phiền ngươi đem đồ ăn sáng đến phòng cho ta.”


Thẩm Ngọc nói xong thì Phương Dụê mới hài lòng thả vạt áo Thẩm Ngọc ra, còn tỳ nữ bên ngoài nhanh chóng đáp lại:


“Thỉnh Ngọc công tử chờ nô tỳ một lát.”


Sau khi tỳ nữ đi, Thẩm Ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Duệ, nàng nói:


“Ngươi không cho ta gặp Mai Tuyền Cơ thì làm sao ta có thể hỏi được thông tin của Tuyết Thiềm Thừ?”


Phương Duệ nhíu mày: “Trẫm không cần nàng phải đi hỏi, đêm nay nàng theo trẫm rời khỏi Thiên Cơ Lâu để trở về kinh thành.”


Thẩm Ngọc không để ý đến Phương Duệ, nàng xuống giường rồi đi đến bên giá để chậu rửa mặt, nàng đem khăn lông bỏ vào trong chậu nước, sau khi ngâm được một lúc thì nàng cầm lên vắt khô và lau mặt mình, khi đã lau mặt xong thì nàng đem khăn bông vắt lên trên giá rồi quay người nhìn về phía Phương Duệ.


“Nếu như ta nói chưa biết được tung tích của Tuyết Thiềm Thừ… ta quyết tâm không đi thì sao?” Trên mặt Thẩm Ngọc không hề sợ hãi, ngay cả vẻ kính trọng đối với Phương Duệ ngày xưa cũng không có.


Phương Duệ từ trên giường ngồi dậy, hắn lắc đầu nói:


“Trẫm không nên để nàng muốn gì được nấy, thế nên hiện tại nàng mới không đem trẫm để vào mắt như này.”


Thẩm Ngọc rời ánh mắt đi chỗ khác, nàng không phủ nhận việc vì Phương Duệ dung túng nên nàng mới càng ngày càng không biết sợ, thế nhưng không chỉ có mỗi nguyên nhân này… mà còn vì tung tích Tuyết Thiềm Thừ liên quan đến tính mạng của Phương Duệ.


“Nàng không chịu đi? Nếu trẫm nói nàng không nghe thì đêm nay trẫm sẽ dùng dây thừng trói nàng, lấy vải bịt miệng nàng rồi đem nàng rời khỏi Thiên Cơ Lâu.” Phương Duệ lúc nói lời này nghiêm túc tựa như nếu Thẩm Ngọc thật sự không đi cùng hắn thì hắn sẽ dùng biện pháp này mang nàng đi.


Thẩm Ngọc nghe vậy khoé miệng liền hơi co rút lại.


Nàng liếc Phương Duệ một cái rồi cầm lấy y phục trên kệ, dưới cái nhìn soi mói của Phương Duệ thì nàng định đến sau tấm bình phong để mặc đồ nhưng lại nghe thấy Phương Duệ ngồi trên giường lầm bầm:


“Ở Đại Lý Tự không phải chưa từng thấy qua, giờ lại còn muốn ra chỗ khác mặc đồ…”


Thẩm Ngọc nghe được mấy lời này thì bước chân liền loạng choạng một cái, thiếu chút nữa thì nàng không nhịn được mà xoay người đem đống y phục trên tay ném vào mặt Phương Duệ, người này thật sự không thể nói được mấy lời hay ho! Thẩm Ngọc hít một hơi thật sâu, dưới đáy lòng không ngừng tự nói với mình đây là Thiên Cơ Lâu, đây là Thiên Cơ Lâu, đây là Thiên Cơ Lâu… không thể nổi giận, không thể nổi giận!


Thẩm Ngọc đi đến sau tấm bình phong để mặc quần áo, nàng ép buộc chính mình quên đi mấy lời của Phương Duệ.


“Bệ hạ! Bệ hạ cảm thấy trói ta đem về kinh thành thì ta sẽ không thể trở lại Mạc Châu được nữa sao?”


Phương Duệ im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Kỳ thực trẫm vẫn luôn có một loại suy nghĩ…”


Thẩm Ngọc đang buộc dây lưng, lúc nghe được lời này của Phương Duệ thì tay nàng thoáng dừng lại một chút.


“Suy nghĩ này xin cứ tiếp tục ở lại trong lòng bệ hạ, bệ hạ không cần phải nói ra với ta đâu.” Không hiểu sao nàng lại luôn cảm thấy mấy suy nghĩ trong đầu Phương Duệ mà liên quan đến nàng thì sẽ không có cái nào tốt.


Lời nói của Phương Duệ cũng đã đến trên miệng nên làm sao có thể nuốt trở lại trong bụng.


“A Ngọc, chúng ta không phải là bạn tốt sao?”


Thẩm Ngọc: … Giữa nam và nữ tồn tại loại bạn tốt như nào mới có thể ngủ cùng nhau trên cùng một chiếc giường?


“Không phải vậy!”


Phương Duệ dừng một chút rồi lại hỏi: “Vậy chúng ta có phải là quân thần kiểu mẫu hay không?”


Phương Duệ càng hỏi như vậy thì Thẩm Ngọc càng cảm thấy hắn đang đào bẫy để cho nàng nhảy vào.


“Cũng không phải.” Thẩm Ngọc trả lời đặc biệt quyết đoán, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ.


“Thì ra là vậy…” Phương Duệ lập tức chuyển sang một hướng, “Vừa đúng lúc trẫm cũng cảm thấy hai chúng ta không phải là bạn tốt, cũng không phải là dạng quân thần. Nếu cả hai dạng quan hệ kia đều không thích hợp… xem ra trẫm và nàng chỉ thích hợp làm phu thê.”


Đây chính là suy nghĩ của Phương Duệ.


Suy nghĩ này hắn đã nghẹn từ đời trước, đời trước là muốn làm phu phu với Thẩm Ngọc nhưng vì e ngại nên cái gì cũng không kịp nói, cả đời cứ như vậy chấm hết.


Thẩm Ngọc mặc y phục chỉnh tề, nàng từ sau tấm bình phong bước ra, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Duệ.


“Bệ hạ, ở trong mắt người khác thì ta là một nam nhân, cho dù ngày nào đó ta khôi phục lại thân phận nữ nhi thì cũng sẽ phạm tội khi quân, lời bệ hạ nói e rằng…” Thẩm Ngọc không nói rõ nhưng Phương Duệ chắc chắn hiểu rõ ý nàng.


Phương Duệ nghe Thẩm Ngọc nói xong liền để chân trần xuống giường, hắn bước vài bước đã đến bên chiếc bàn tròn đặt trong phòng.


Phương Duệ ngồi xuống, mấy ngày nay bởi vì vội vàng đến đây nên ngay cả nước hắn cũng không kịp uống.


Hiện tại người cũng đã nhìn thấy, ngay cả cọng lông tơ cũng không bị tên nhân yêu Mai Tuyền Cơ kia động vào nên Phương Duệ cũng an tâm, hắn đổ nước trà ra chén rồi nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía Thẩm Ngọc.


Đối với mấy lời Thẩm Ngọc vừa nói, Phương Duệ cũng không hề tức giận, hắn chỉ bình tĩnh nói:


“Năm xưa Hoàng tổ phụ của trẫm đến cả Hoàng hậu tiền triều cũng cưới, mới đầu Hoàng tổ mẫu cũng bị mọi thế lực trên dưới trong ngoài phản đối nhưng Hoàng tổ phụ khăng khăng muốn cưới thì ai có thể cãi lại ý Hoàng tổ phụ? Cuối cùng Hoàng tổ phụ cùng Hoàng tổ mẫu chung tay khai sáng ra một Khải Nguyên phồn vinh thịnh thế khiến những đại thần đã từng phản đối bọn họ phải á khẩu không nói được gì.”


Thẩm Ngọc cúi đầu im lặng không nói.


Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc lại bắt đầu im lặng, hắn cảm thấy bản thân mình cũng quá nóng nảy hấp tấp, nửa tháng trước mới ép nàng thừa nhận là có ý với hắn, nửa tháng sau đã muốn nàng theo hắn vào cung thì quả thực có chút nóng vội.


“Trước khi giải quyết xong chuyện của Thái hậu thì trẫm sẽ không để cho bất cứ ai biết rõ thân phận của nàng.”


Nói đến giới tính của Thẩm Ngọc thì Phương Duệ đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn nheo mắt nói:


“Đừng để trẫm biết nàng có ý định đem chuyện mình là nữ nhi nói với Mai Tuyền Cơ để đổi lấy tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.”


Trong lòng Thẩm Ngọc vốn vẫn còn thấp thỏm bất an, đối với Phương Duệ nàng mới chỉ vừa suy nghĩ thông suốt, chuyện sau này nàng cũng chưa nghĩ tới nên đối với vấn đề sau này của Phương Duệ… nàng thật sự không biết phải trả lời thế nào, cũng may Phương Duệ dời sang đề tài khác, mà cái đề tài này…


Nếu như nàng nói nàng thật sự có ý định kia thì không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào?


Nghĩ đến tính tình Phương Duệ, không hiểu sao Thẩm Ngọc lại nghĩ đến một màn ở sau lều trại, vừa nghĩ đến là hai bên tai nàng liền ửng hồng, nàng cảm thấy vẫn không nên nói cho hắn biết nàng có ý định dùng thân phận để đổi lấy tin tức Tuyết Thiềm Thừ với Mai Tuyền Cơ.




Phương Duệ cẩn thận quan sát Thẩm Ngọc, thời điểm Thẩm Ngọc hơi cúi đầu suy nghĩ là hắn đã nhìn ra Thẩm Ngọc thật sự có ý tưởng đó, hắn đau đầu đỡ chán rồi thở dài nói:


“Trước đây tại sao trẫm lại có thể cho rằng Thẩm Ngọc nàng là một người thông minh thấu hiểu lòng người cơ chứ?!” Đây rõ ràng là dại dột muốn làm hắn tức chết.


“Nàng đem chuyện mình là nữ tử nói cho Mai Tuyền Cơ, nàng cảm thấy hắn sẽ để cho trẫm còn sống sao? Hắn còn ước gì trẫm sớm chết để có thể cướp người từ tay trẫm!”


Cướp người… bọn họ coi Thẩm Ngọc nàng là cái gì chứ?


Thẩm Ngọc có chút không vui, nàng ngẩng lên định nói cái gì đó với Phương Duệ thì thấy hắn đem ngón trỏ đặt ở trước môi, ra hiệu cho nàng chớ lên tiếng, sau đó hắn không một tiếng động bước đến bên giường lấy trường kiếm và nắm ở trong tay.


Thẩm Ngọc thấy vậy thì hơi nhíu mày, nàng không hiểu vì sao Phương Duệ lại phòng bị như vậy.


Một lúc sau phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Mai Tuyền Cơ, lúc này Thẩm Ngọc mới hiểu được vì sao vẻ mặt Phương Duệ lại trở nên nghiêm túc như đang đề phòng cướp.


“Tiểu Ngọc huynh đệ, nghe nói hôm nay ngươi không cùng ta ăn sáng mà muốn ở trong phòng dùng bữa, có phải thân thể ngươi không được thoải mái hay không? Nếu không thoải mái thì ta sẽ lập tức cho người mời lão thần y đến đây.” Giọng Mai Tuyền Cơ tràn đầy ân cần.


Thẩm Ngọc nhìn qua Phương Duệ, nàng thấy ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, tay thì nắm chặt chuôi kiếm… Thẩm Ngọc cảm thấy nhiệt độ gian phòng giảm xuống rất nhiều chỉ trong chớp mắt.


Dáng vẻ gà mẹ bảo vệ con có lẽ cũng chỉ giống như Phương Duệ lúc này, đối với tất cả những nhân vật nguy hiểm khác muốn lại gần nhóc con nhà mình thì nó sẽ bắt đầu giương móng vuốt cùng với ánh mắt sắc bén như muốn cào nát mặt đối phương.


Thẩm Ngọc ổn định hơi thở của chính mình, nàng dùng giọng điệu như bình thường đáp lại lời Mai Tuyền Cơ:


“Tuyền Cơ đại ca…” Sao nàng lại cảm thấy xưng hô Tuyền Cơ đại ca vừa thoát ra khỏi miệng là bầu không khí càng trở nên lạnh hơn.


“Ta không sao, tại đêm qua đọc sách muộn nên hôm nay mới dậy trễ một chút. Ta còn chưa kịp rửa mặt, Tuyền Cơ đại ca không cần phải đợi ta đâu.”


“Có vấn đề gì đâu, đều là nam nhân với nhau thì ai để ý mặt mũi làm gì. Ngươi cứ mở cửa đi, ta đem đồ ăn sáng vào cho ngươi.”


Thấy Mai Tuyền Cơ muốn đem đồ ăn sáng vào phòng cho mình, Thẩm Ngọc liền đảo mắt nhìn về phía Phương Duệ rồi chỉ chỉ tay về phía tủ quần áo nhưng Phương Duệ vẫn không hề có động tĩnh.


“Tuyền Cơ đại ca chờ một chút, ta đi thay quần áo đã.” Thẩm Ngọc nói xong bèn đi tới trước mặt Phương Duệ rồi kéo tay hắn đi về phía tủ quần áo.


“Được, ngươi cứ từ từ, bao lâu ta cũng đợi được.”


Khoé miệng Thẩm Ngọc giật giật, chẳng qua chỉ đang đợi nàng thay quần áo mà thôi… nhưng qua miệng Mai Tuyền Cơ lại thành mập mờ giống như đang đợi nàng hồi tâm chuyển ý.


Phương Duệ hiển nhiên cũng nghe ra ý trên câu nói của Mai Tuyền Cơ, tay đang nắm chuôi kiếm lại bắt đầu rục rịch thì Thẩm Ngọc đã đem hắn nhét vào trong tủ quần áo…


Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Ngọc lộ ra vẻ căng thẳng, nàng xua xua tay ý bảo Phương Duệ đừng lên tiếng, nàng còn nắm chặt lấy bàn tay đang nắm chuôi kiếm của Phương Duệ tựa như trấn an hắn.


Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Thẩm Ngọc chọc thẳng đến tâm can Phương Duệ.


Thôi được, cơn giận này hắn tạm thời nhịn một lúc… nhịn một lúc đi!


Dám đem Hoàng đế giấu trong tủ quần áo thì trừ Thẩm Ngọc ra cũng không có người thứ hai.


Sau khi đóng tủ quần, Thẩm Ngọc vẫn còn căng thẳng nhưng nàng không dám buông lỏng một chút nào. Trước kia khi chưa biết bộ mặt thật của Phương Duệ thì nàng còn cảm thấy hắn là một Đế vương thành thục chững chạc, cho dù lúc trước nàng chưa biết thân phận Thái tử của Phương Duệ thì khí độ biểu hiện ra ngoài của hắn đều không giống với người thường, bản lĩnh của hắn khiến nàng phải nể phục. Nhưng kể từ khi hiểu rõ hắn thì Thẩm Ngọc mới phát hiện ra Phương Duệ chính là người hai mặt khiến người ta không thể bớt lo, hắn ở trước mặt người khác có lẽ vẫn là Hoàng thượng thành thục chững chạc nhưng khi đứng trước mặt nàng thì… mặt mũi đều vứt hết.


Nàng chỉ sợ Phương Duệ không nhịn được cục tức mà nhảy ra từ trong tủ rồi trực tiếp ra tay với Mai Tuyền Cơ, vậy thì sự cố gắng của nàng khi đến đây đều uổng phí.


Thẩm Ngọc sửa sang lại trang phục đến khi không còn một vết nhăn rồi mới đi mở cửa, vừa mở cửa là nàng đã nhìn thấy hai hàng tỳ nữ đứng phía sau lưng Mai Tuyền Cơ với đủ loại điểm tâm đa dạng phong phú.


Làm gì có chuyện Mai Tuyền Cơ đem đồ ăn sáng đến??? Đây rõ ràng là hắn đến đây rồi thuận tiện sai người bưng theo đồ ăn sáng.


Thẩm Ngọc còn nghĩ nếu chỉ một mình Mai Tuyền Cơ đem đồ ăn sáng cho nàng thì nàng sẽ nhận lấy rồi lập tức đóng cửa phòng, nhưng nhìn trận thế hiện tại thì một mình nàng không thể tự mình cầm hết, với lại nếu biểu hiện của nàng xao động cũng sẽ khiến cho người khác hoài nghi.


Mai Tuyền Cơ đứng bên ngoài cửa khẽ quét mắt một vòng trong phòng, sau đó ánh mắt hắn lập tức hiện lên tia vui vẻ hứng thú:


“Sao ngươi còn đứng chặn ở cửa, mau để bọn họ bưng đồ ăn sáng vào đi.”


Thẩm Ngọc thoáng suy tư, sau đó nàng đứng tránh sang một bên.


Mai Tuyền Cơ bước vào phòng đầu tiên, tiếp đó là hai hàng tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào.


Sau khi vào trong phòng, Mai Tuyền Cơ lại nhìn chung quanh phòng một vòng, hắn lắc lắc chiếc quạt trên tay, ánh mắt sâu xa mang theo nét vui vẻ nói:


“Căn phòng này nhìn quá đơn sơ, thật sự khiến Tiểu Ngọc huynh đệ thiệt thòi rồi… Hay là ta sai hạ nhân dọn dẹp thêm một gian phòng chỗ ta đang ở tại Thuỷ Tạ Lâu, chỗ đó đông ấm hè mát, ban đêm còn có tiếng nước chảy róc rách giúp ngươi dễ ngủ, hơn nữa còn có ta bầu bạn… So với nơi này quả thực tốt hơn rất nhiều lần.”


Trong tủ quần áo, Phương Duệ mím chặt môi, đáy mắt trở nên u ám giống như đã nhịn đến cực hạn.


Tên nhân yêu Mai Tuyền Cơ này quả đúng là đồ mặt dày, còn dám tơ tưởng gần quan hưởng lộc! Hừ, hắn ta hãy mau tỉnh mộng đi! Chỉ cần hắn còn ở đây một ngày thì hắn ta mơ cũng không thể mơ!


“Ta không thể tiếp tục làm phiền Tuyền Cơ đại ca, với lại mấy ngày nữa ta cũng phải trở lại kinh thành, ta đã xa nhà nhiều ngày rồi… tổ phụ, tổ mẫu cùng mẫu thân sẽ lo lắng cho ta.” Thẩm Ngọc càng thêm lo lắng với tính tình kia của Phương Duệ thì khi nghe thấy Mai Tuyền Cơ nói muốn nàng chuyển đến khu hắn ở thì Phương Duệ sẽ không nhịn được mà nhảy ra khỏi tủ quần áo.


Cao thủ Thiên Cơ Lâu nhiều như mưa, hơn nữa Mai Tuyền Cơ này cũng không đem Hoàng thượng để vào mắt, giả sử giết chết Phương Duệ trên chính địa bàn của mình thì hắn cũng có thể khiến một giọt nước không lọt ra ngoài.


“Sao lại phiền được? Ngươi đến Mạc Châu tìm ta, ta vui vẻ còn không kịp, ta còn mong ngươi ở lâu thêm mấy ngày… nếu có người đến tìm Tiểu Ngọc huynh đệ thì ta đương nhiên cũng sẽ tiếp đón người đó giống như ngươi.” Ánh mắt Mai Tuyền Cơ quét đến tủ quần áo, sự vui vẻ trong mắt hắn càng trở nên nồng đậm, hắn bổ sung: “Nhưng tuyệt đối không thể là…”


“…Thứ đồ chơi kia!” Ánh mắt Mai Tuyền Cơ lập tức trở nên lạnh lẽo, chiếc quạt trên tay hắn khẽ xoay chuyển, hai mươi tư chiếc nan quạt đột nhiên phóng ra những cây ngân châm sắc bén, sau đó nhanh chóng bay thẳng về phía tủ quần áo.


Trong lúc Thẩm Ngọc giật mình sợ hãi thì nháy mắt tiếp theo cánh cửa tủ kia giống như bị một chưởng phong phá nát, ngay cả hai mươi tư cây ngân châm cũng bị chưởng phong đánh bật lại và rơi xuống đất.


Phương Duệ bước ra khỏi tủ quần áo, ánh mắt như chim ưng, khí tràng cường đại.


Những tỳ nữ bưng điểm tâm vào đều đồng loạt rút kiếm, nhưng khi Mai Tuyền Cơ thu quạt lại thì bọn họ cũng nhanh chóng thu kiếm vào trong vỏ.


Mai Tuyền Cơ cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo đầy vẻ giễu cợt:


“Chậc chậc, ngươi như thế nào mà còn chưa chết?!”


Lúc Phương Duệ bước ra ngoài là Thẩm Ngọc liền bước nhanh đi đến bên cạnh Phương Duệ, Phương Duệ đem Thẩm Ngọc bảo hộ ở phía sau, khoé miệng hắn khẽ nhếch nhưng lại không có nửa phần vui vẻ:


“Ta còn chưa được thắp cho tên nhân yêu nhà ngươi nén hương thì sao có thể chết trước ngươi được!”


Mai Tuyền Cơ cười ha ha vài tiếng: “Ngươi nghĩ muốn thắp hương cho ta sao? Ha ha, ta nghĩ ngươi vẫn nên đợi kiếp sau đi.” Sau đó ánh mắt hắn lập tức rơi trên người Thẩm Ngọc ở sau lưng Phương Duệ, giọng nói mang theo chút ai oán: “Tiểu Ngọc huynh đệ tới đây, ta rất cam tâm tình nguyện vui vẻ đón tiếp ngươi… nhưng ngươi lại dắt theo thứ đồ chơi kia đến, ngươi không sợ phụ lòng ta sao?”


Mai Tuyền Cơ dùng cái từ “Dắt” này thì ý ở ngoài lời không cần nói cũng biết.


Mai Tuyền Cơ vừa dứt lời, Phương Duệ liền nhanh chóng rút kiếm, giọng nói hắn lạnh lùng:


“Rút kiếm ra đi!”


Khoé miệng Mai Tuyền Cơ khẽ nhếch, chiếc quạt trên tay cũng nhanh chóng xoè ra, trên đỉnh của hai mươi tư nan quạt lộ ra lưỡi dao ngắn sắc bén cực mỏng, đáy mắt hắn cũng tràn đầy vẻ lạnh lẽo:


“Ta cũng đang có ý đó.”


Thấy dáng vẻ như nước với lửa của hai người này, Thẩm Ngọc bèn đi đến giữa, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phương Duệ rồi lại quay sang nhìn Mai Tuyền Cơ, sau đó bất đắc dĩ nói:


“Hai người có thể cho ta chút mặt mũi được không?”


Từ trước đến nay Mai Tuyền Cơ đều là một bộ dáng không biết giận đối với Thẩm Ngọc, hắn khẽ cười một tiếng:


“Có thể nha! Tiểu Ngọc huynh đệ nói thế nên ta sẽ cho thứ đồ chơi kia được chết toàn thây.”


Thẩm Ngọc: “…” Nếu không phải vì tung tích Tuyết Thiềm Thừ ở chỗ hắn thì lúc này nàng cũng lười nói chuyện với hắn.


Mà Phương Duệ: “Toàn thây sao? Vậy ta sẽ không giết chết ngươi mà trực tiếp chặt đứt chân tay ngươi! A Ngọc thấy thế được không?”


Thẩm Ngọc: “…” Nếu không phải vì độc trên người hắn chưa được giải thì hắn thích làm gì liền làm như thế.