Lễ hội săn bắn mùa thu đã được định vào giữa tháng chín, thế nhưng mấy ngày nay mưa dầm liên tục nên phải lùi đến tận đầu tháng mười.
Tất cả quan lại đều đến núi Tây Lệ để tham gia lễ hội săn bắn, vì thế đội ngũ vô cùng hoành tráng.
Phương Duệ cũng cho người ở lại để canh giữ thành Kim Đô, còn riêng hoàng cung đối với Phương Duệ mà nói nếu như Thái hậu ngu ngốc đến nỗi muốn tranh thủ lúc này để khống chế hoàng cung cùng toàn bộ thành Kim Đô thì hắn lại càng có lý do quang minh chính đại ra tay với Thái hậu mà không sợ có người lên án.
Mặc dù có chút mong đợi điều này sẽ xảy ra nhưng Phương Duệ cũng dự đoán được Thái hậu sẽ không ngu ngốc đến mức ấy.
Đội ngũ săn bắn tầng tầng lớp lớp hướng về hướng núi Tây Lệ, nhưng điều khiến Phương Duệ không cười nổi đó là ba vị phi tần trong hậu cung cũng đi theo. Lệnh cấm túc của Hạ phi cũng được tạm thời huỷ bỏ, đến lúc trở lại hoàng cung sau khi lễ hội săn bắn kết thúc thì nàng ta vẫn sẽ bị cấm túc như cũ.
Phương Duệ thật sự không thể cười nổi vì ngoài ba phi tần đi theo thì còn có thêm một cái đuôi nhỏ phiền toái đó là công chúa muội muội của hắn — Đức An.
“Cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, một tháng này ở trong hoàng cung thật sự là sắp nghẹn chết muội.” Trên xe ngựa lúc này ngoại trừ Phương Duệ thì không còn người nào khác, thế nên Đức An không hề có bộ dáng của một công chúa, nàng thoải mái nằm nhoài ra cửa sổ và hưng phấn nhìn cảnh sắc bên đường.
Sau khi ra khỏi thành thì Đức An giống hệt như con chuột nhỏ được thả ra khỏi lồng, muội ấy hưng phấn đến nỗi xe ngựa của mình có cũng không chịu ngồi mà nhảy lên chen lấn cùng một xe với hắn.
Phương Duệ thở dài một hơi rồi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhìn về phía sau nơi mà xe ngựa của Thẩm Ngọc đang đi. Phương Duệ vốn định để cho Thẩm Ngọc ngồi chung một xe ngựa với hắn nhưng giữa đường lại nhảy ra một con chuột nhỏ phiền toái nên hắn đành từ bỏ ý định của mình.
Điều duy nhất hắn cảm thấy an ủi đó là kể từ khi trở về từ núi Tây Lệ thì Đức An dường như đã tiếp nhận sự thật hắn cùng Thẩm Ngọc có qua lại, trước khi đến núi Tây Lệ duyệt binh thì Đức An hầu như ngày nào cũng chạy đến phủ Thái Bảo, hơn nữa còn thường xuyên ngẫu nhiên gặp được Thẩm Ngọc. Hiện tại thì đã tốt hơn nhiều, trừ lần Thẩm Ngọc đổ bệnh do vết thương nhiễm trùng khi bị ám sát trên núi Bách Tử thì Đức An có đến phủ Thái Bảo để tặng lễ một lần, sau lần đó hắn cũng chưa từng thấy hoàng muội ngẫu nhiên gặp gỡ Thẩm Ngọc.
Chẳng qua là sau khi trở về từ núi Tây Lệ thì Phương Duệ lại thường xuyên nghe thấy cung nhân nói rằng bọn họ hay nghe thấy âm thanh đập đồ phát ra từ phủ công chúa.
Hoàng thất những thứ khác tuy không nhiều nhưng riêng vật phẩm thì nhiều vô kể, cho dù hoàng muội của hắn có đập đến già cũng không hết đồ, chủ yếu là muội ấy đừng đặt tâm tư lên người A Ngọc nhà hắn là được.
Vài canh giờ sau mới lên đến núi Tây Lệ, Phương Duệ để mọi người tự thu thập đồ đạc rồi dựng lều trại theo kế hoạch đã định trước.
Mấy tháng gần đây Lôi Thanh Đại đều ở doanh trại Hổ Khiếu nên cũng chịu không ít khổ cực. Đến khi vừa mới trở về kinh thành được mấy ngày thì hắn lại phải đi theo bệ hạ đến núi Tây Lệ nên chưa kịp uống cùngThẩm Ngọc chén rượu, nhưng nghĩ đến lễ hội săn bắn sẽ diễn ra trong nửa tháng thì có lẽ hắn sẽ có nhiều cơ hội rủ Thẩm Ngọc uống rượu…Thế nhưng dường như Lôi Thanh Đại đã nghĩ quá đơn giản…
Sau khi dựng xong lều trại, Phương Duệ liền hạ lệnh nghỉ ngơi một đêm để sáng mai bắt đầu săn bắn.
Hắn cho người mời Thẩm Ngọc đến vương trướng, Thẩm Ngọc vừa đến là Phương Duệ khoát tay với đám cung nhân cùng thái dám, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đều lui xuống hết đi.”
Thẩm Ngọc mới đi vào đã nghe thấy Phương Duệ cho tất cả mọi người lui ra ngoài, nàng lập tức nghĩ đến thời điểm ở tửu lâu rõ ràng không có chuyện gì nhưng hắn vẫn để Cố Trường Khanh về trước rồi nói có chuyện cần dặn dò nàng… cuối cùng hắn làm gì có dặn dò mà chỉ là hỏi nàng có thích lễ vật mà hắn tặng hay không. Ban ngày đã gặp cũng coi như thôi đi nhưng đến nửa đêm hắn còn ôm theo Cục bột nhỏ xông vào phủ Thái Bảo…
Thẩm Ngọc thật sự lo lắng có một ngày hắn sẽ bị phát hiện, lúc ấy nàng biết giải thích thế nào chuyện bệ hạ xuất hiện ở phủ Thái Bảo… đã thế còn xuất hiện trong phòng ngủ của nàng?
Nhóm nô tài đều đã lui ra ngoài là Phương Duệ lập tức thay đổi sắc mặt, hắn đứng dậy khỏi ghế, trên mặt cũng không còn vẻ lạnh lùng như vừa nãy mà là dáng vẻ tươi cười ấm áp như gió xuân.
Thẩm Ngọc một lần nữa cảm thấy trước kia mắt mình thật sự bị mù.
Lúc Phương Duệ đứng dậy khỏi ghế thì Thẩm Ngọc bèn hơi lui về phía sau, nhưng Phương Duệ lại nắm lấy tay nàng rồi hướng về phía sau tấm bình phong thêu hoa văn non sông vạn dặm…Thẩm Ngọc chợt nghĩ chẳng lẽ phía sau này là giường ngủ!
“A Ngọc, kỳ nghệ của nàng từ trước đến giờ đều giỏi. Nàng cùng trẫm đánh ván cờ có được không?”
Thẩm Ngọc nhìn tay mình bị người trước mặt dắt đi thì thật sự chỉ muốn vung tay thoát khỏi, đến khi nhìn kỹ lại nơi được dắt đến thì nàng liền uyển chuyển nói:
“Bệ hạ, thật ra thần kỳ nghệ không tinh thông. Cố đại nhân mới là người có tài nghệ hơn thần, hay là bệ hạ cho người mời Cố đại nhân đến đây đánh cờ cùng bệ hạ.” Lúc bị nàng phát hiện ra thân phận thì Phương Duệ còn liên tục cẩn thận, nhưng kể từ lần nàng cho hắn vào phòng ngủ là người này bắt đầu được voi đòi tiên.
Thẩm Ngọc cảm thấy… nếu nàng còn nhượng bộ thì đừng nói là tiếp tục làm quan, cứ phát triển theo xu hướng này rõ ràng bệ hạ muốn đem nàng từ quân thần thành đế phi.
Phương Duệ nghe thấy thế thì hơi dừng bước chân, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc rồi nheo mắt hỏi:
“Làm sao A Ngọc lại biết tài nghệ đánh cờ của Cố khanh còn cao hơn mình, chẳng lẽ hai người thường xuyên hẹn nhau đánh cờ sao?”
Thẩm Ngọc: “………” Cho dù Thẩm Ngọc còn chưa nhìn thấy bình giấm trông như thế nào nhưng nàng đều biết rõ giấm có vị chua, mà lần này dường như nàng còn ngửi thấy được cả mùi chua của giấm quanh quẩn trong đây.
Thẩm Ngọc rút tay khỏi tay Phương Duệ nhưng Phương Duệ lại ngay lập tức nắm lấy tay nàng, cuối cùng nàng đành phải cúi thấp đầu xuống, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Cũng chỉ có một lần.”
Phương Duệ đang muốn nói tiếp thì rèm cửa đột nhiên bị người mạnh mẽ vén lên.
“Hoàng huynh, hoàng huynh! Muội có thể mang theo tên thị vệ lần trước cứu muội để cùng lên…núi…đi săn…” Đức An vốn còn cực kỳ kích động nhưng sau khi xông vào trong lều thì ánh mắt nàng liền rơi tại đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc, nàng thật sự không biết chính mình đã làm thế nào để nói xong câu kế tiếp.
Ánh mắt Đức An nhìn vẻ mặt Thẩm Ngọc rồi lại chuyển sang Phương Duệ, sau đó lại chuyển qua vị trí tay của hai người, cuối cùng nhìn chỗ hai người bọn họ đứng thì nàng cảm thấy dường như mình đã hiểu rõ thêm vài chuyện, nghĩ đến đấy là cả người nàng lập tức có cảm giác không tốt.
Phương Duệ là người phản ứng trước, hắn nhanh chóng buông tay Thẩm Ngọc ra, vẻ mặt giận giữ bắt đầu dạy bảo Đức An:
“Đức An, đến lúc nào muội mới chịu sửa đổi tính tình lỗ mãng này của mình! Nếu cứ như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ gặp rắc rối!”
Khoé miệng Đức An giựt giựt, nàng nhìn hoàng huynh nhà mình với ánh mắt ghét bỏ rồi thầm nghĩ cái gì mà sớm muộn cũng gây hoạ? Ý của hoàng huynh không phải là muốn nói nàng đang phá hỏng chuyện tốt của hắn hay sao!
Thẩm Ngọc cũng thu tay về và rất nhanh ổn định lại tâm tình, vẻ mặt nàng không hề hoảng sợ vì bị bắt gian, sống lưng vẫn thẳng tắp, nàng cung kính hô một tiếng: “Công chúa điện hạ.”
Đức An nhìn Thẩm Ngọc rồi lại liếc mắt nhìn hoàng huynh, sau nó nàng quay ngoắt mặt sang một bên, vẻ mặt ghét bỏ nói: