Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 59: Đông xưởng





Sau vụ án của Thận Hình Tư thì trên triều đình cũng dần sóng êm biển lặng, ngay cả tấu chương được trình lên cũng không đơn giản chỉ qua loa cho xong, hơn nữa Phương Duệ cũng âm thầm sai người giám thị nhất cử nhất động của đám quan lại thuộc phe cánh Thái hậu.


Ngày hôm đó ở trên triều, Phương Duệ gọi Trung thị lang tiến lên phía trước rồi rất bình thường hỏi một câu:


“Hôm qua Trung thị lang đã đi những đâu? Gặp những người nào?”


Trung thị lang có chút ngạc nhiên, hắn không hiểu vì sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi như vậy. Hắn suy nghĩ lại thì hôm qua những người hắn gặp cũng không phải là người quan trọng nên hắn bèn nói đúng sự thật bản thân đã đi đâu và gặp những ai.


Sau khi Trung thị lang trả lời xong, Phương Duệ nhìn sang Dung Thái nói:


“Đối chiếu xem Trung thị lang nói thật hay không?”


Phương Duệ vừa dứt lời, Dung Thái liền tiến lên phía trước một bước, trong tay là cuốn sổ ghi chép nhỏ, hắn nói:


“Canh ba sáng sớm ngày hôm qua Trung thị lang hạ chiều…”


Dung Thái nhanh chóng báo cáo toàn bộ hành trình trong một ngày của Trung thị lang, mọi việc đều chuẩn xác từ thời gian cho đến địa điểm rồi đã gặp gỡ ai đều không hề bỏ sót.


Trung thị lang nghe Dung Thái đọc hình trình một ngày của mình thì trên trán bắt đầu rịn mồ hôi, may mắn từ nãy hắn đều báo cáo sự thật nếu không tội khi quân này chắc chắn phải nhận hình phạt không nặng thì nhẹ.


Đối chiếu Trung thị lang xong thì Phương Duệ có chút hài lòng, hắn gật đầu nói:


“Lui về hàng đi.”


Trung thị lang giống như được đại xá, hắn nhanh chóng lui về trong hàng ngũ.


Chuyện vừa xảy ra khiến văn võ bá quan lâm vào một mảng mờ mịt, Vương Trung Nguyên tiến lên hỏi:


“Xin hỏi bệ hạ mới vừa rồi là có ý gì?”


Phương Duệ thoáng cong môi cười nhưng lại thở dài một hơi:


“Gần đây văn võ bá quan trong triều làm trẫm quá thất vọng. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy do trẫm quản lý chưa nghiêm nên mới khiến bọn họ lơi lỏng cương vị công tác. Thế nên trẫm muốn thành lập Đông xưởng để thay mặt trẫm giám sát hành vi cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp.”


Quan viên phía dưới nghe vậy liền liếc trộm mắt nhìn nhau, tiếp đó có một đại thần tiến lên phía trước hỏi:


“Bệ hạ, Đông xưởng là gì?”


Phương Duệ thìn thoáng qua đám quan lại đang xôn xao phía dưới rồi giải thích:


“Đông xưởng sẽ do một thái giám đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng. Toàn bộ kết quả điều tra của Cẩm y vệ sẽ được gửi thẳng đến Đông Xưởng. Đông xưởng sẽ do trẫm trực tiếp điều hành và chỉ có trẫm được quyền bổ nhiệm. Đối với các vụ việc điều tra sẽ không phải đi qua sáu bộ trong triều đình mà sẽ trực tiếp báo cáo với trẫm. Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường. Hoạt động chủ yếu của Đông xưởng là bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội.”


Nghe xong lời giải thích của Phương Duệ thì rất nhiều quan lại đều trừng lớn mắt và lộ ra vẻ mặt giật mình.


Không đợi cho bất cứ ai phản bác, Phương Duệ tiếp tục nói: “Nếu như trong số tất cả các khanh có người nào dám đứng ra đảm bảo với trẫm rằng từ nay tất cả văn võ bá quan trên triều cho tới quan lại địa phương người người đều liêm khiết, thương dân vì dân thì trẫm sẽ không lập ra Đông xưởng.”


Phương Duệ nhìn một vòng quan lại phía dưới rồi hừ lạnh một tiếng:


“Như thế nào? Không có ai dám cam đoan với trẫm sao?”


Sau đó Phương Duệ đột nhiên vỗ “Rầm” một cái lên ghế rồng, vẻ mặt giận dữ nói:


“Nhưng chắc chắn các ngươi lại dám đứng ra nói việc trẫm thiết lập Đông xưởng là trái với lẽ thường, rồi thái giám không thể làm quan! Các ngươi tự mình ngẫm lại đi, vẻn vẹn trong vòng hai tháng từ tri phủ Sóc Châu cho đến bộ Lại, bộ Binh rồi gần đây nhất là Thận Hình Tư đều nghiễm nhiên coi trẫm trở thành một đứa trẻ lên ba để mà lừa gạt. Nếu như trẫm không quản lý nghiêm ngặt hơn thì sợ rằng đến một thời điểm nào đó sẽ lại có càng nhiều người coi trẫm như đứa trẻ ba tuổi!”


Lời này của Phương Duệ nói ra cực tàn nhẫn, cơ hồ không có một đại thần nào dám lên tiếng, còn những người không hề sợ việc thiết lập Đông Xưởng thì hầu như toàn bộ đều không làm bạn với bộ tộc Vương thị mà còn bị bộ tộc này ức hiếp nhiều năm. Tuy nói hoạn quan không nên tham gia vào chính sự nhưng lần này là vì muốn hạ thấp sự kiêu căng của bộ tộc Vương thị đồng thời bệ hạ còn có thể vững vàng cầm quyền nên chuyện này có cái gì mà không thể tiếp nhận?


Mà những người làm việc trái lương tâm thì lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần bọn họ dám lên tiếng phản bác thì bọn họ chính là người đầu tiên bị điều tra kỹ lưỡng. Trên đời này không có bức tường nào là gió không lọt qua được, việc duy nhất có thể làm chính là đừng để bản thân xuất hiện trên mặt tường này, cho nên mỗi một người ở đây đều ngậm chặt miệng, bo bo giữ lấy mình.


Vương Trung Nguyên cũng lui trở về, hắn thoáng cúi đầu, trong ánh mắt nhiễm một tầng khói mờ.


Động thái này của Phương Duệ hoàn toàn chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, Phương Duệ quả nhiên đã sớm bắt đầu phòng bị bọn họ. Việc làm trên đơn giản là muốn chèn ép bộ tộc Vương thị nên bây giờ hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ và cũng không thể ngồi chờ chết!


Hôm nay Thẩm Ngọc đã lên triều, chứng kiến bộ dáng nghiêm khắc khi ngồi trên ghế rồng của Phương Duệ là nàng lại không thể liên tưởng nổi bộ dáng ngớ ngẩn đụng đầu vào cửa sổ trong phòng ngủ nàng tối ngày hôm qua là cùng một người, bệ hạ… khiến nàng thật bội phục, nàng cảm thấy cho dù là con hát trong nội viện cũng không diễn tốt bằng bệ hạ.


Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút, nàng thấy mình vẫn nên ủng hộ bệ hạ một câu, dù sao… Nàng bây giờ so với bị giám sát cũng không khác là bao, có khác nhau thì khác ở chỗ các đại thần bị Đông xưởng Cẩm y vệ giám sát, còn nàng thì bị giám sát bởi một con sói đầu to.


Thẩm Ngọc bước ra khỏi hàng rồi chắp tay nói:


“Thần ủng hộ cách làm của bệ hạ.”


Kỳ thực lúc này Phương Duệ đều đã rời sự chú ý sang Thẩm Ngọc. Nhìn dáng vẻ cúi đầu của nàng là hắn lại nghĩ không biết hiện tại Thẩm Ngọc đang suy nghĩ cái gì? Là đang nghĩ muốn mau chóng hạ triều hay là đang nghĩ làm thế nào để đối phó với hắn?


Lúc thấy Thẩm Ngọc đứng ra ủng hộ hắn thì Phương Duệ không khỏi âm thầm đắc ý, quả nhiên là Thẩm ái khanh của hắn, quả nhiên là A Ngọc của hắn vẫn luôn đứng về phía hắn.




Thẩm Ngọc đứng về phía Phương Duệ là chuyện cả triều văn võ bá quan đều biết, thế nên chuyện Thẩm Ngọc ủng hộ bệ hạ cũng nằm trong dự liệu của tất cả mọi người. Tuy nhiên tiếp đó ngay cả lão nhân gia bảo thủ của phủ Thái Bảo cũng ra mặt ủng hộ Phương Duệ lại nằm ngoài dự liệu của Vương Trung Nguyên.


Đề xuất của Phương Duệ xem như không có ai phản đối nên nhanh chóng được thông qua.


“Vậy Đô đốc Đông xưởng sẽ do Dung Thái đảm nhiệm, chư vị ái khanh còn có ý kiến gì không?”


Chúng đại thần đồng thanh nói: “Chúng thần không có ý kiến gì.”


Bọn họ còn dám phản đối gì sao? Cho dù có phản đối thì cái chức Đô đốc Đông xưởng cuối cùng vẫn rơi xuống Dung Thái — người mà bệ hạ tin tưởng nhất, thế nên thay vì phản đối để đắc tội với bệ hạ thì thà rằng cứ đồng ý rồi sau này nghĩ cách làm thế nào để ứng phó.


Đến tận lúc hạ triều Phương Duệ vẫn không hề hỏi Cố Trường Khanh kết quả điều tra vụ việc của Lư Thượng Thanh mà chỉ hạ lệnh đưa lễ vật tặng cho đồng loạt quan lại trong triều.


Theo suy đoán của chúng đại thần thì chiêu này của Phương Duệ chính là vừa đấm vừa xoa.


Lễ vật mà mọi người được nhận có thể là hoa cỏ quý hiếm chỉ trồng ở Ngự hoa viên, hoặc cống phẩm của những triều đại trước, trong khi đó thứ Thẩm Ngọc nhận được là một hộp gấm, trong hộp gấm là trâm nhỏ vô cùng tinh xảo…


Bông hoa đính trên trâm được làm tỉ mỉ với cánh hoa là trân châu màu trắng, nhuỵ hoa là đá mã não đỏ, còn cánh hoa là ngọc thạch màu lam, thế nhưng sự chú ý của Thẩm Ngọc không nằm trên đoá hoa mà là… chất liệu làm thành trâm hoa chính là vàng.


Vì sao không phải là ngọc, là gỗ hoặc là bạc mà lại là vàng? Chẳng lẽ Phương Duệ muốn nói cho nàng biết ý của hắn là — tình vững hơn vàng sao?


Nghĩ đến đây Thẩm Ngọc liền nhanh chóng đóng nắp hộp gấm rồi hướng tới vị công công mang lễ vật đến để nói lời cám ơn: “Công công vất vả rồi, mời công công vào trong uống chén trà rồi hãy đi.”


Công công cung kính cự tuyệt: “Thẩm đại nhân không cần khách khí, lần này ngoại trừ việc mang lễ vật đến cho Thẩm đại nhân thì bệ hạ còn để cho nô tài truyền lời đến Thẩm đại nhân.”


Thẩm Ngọc nhìn về phía công công, vẻ mặt nàng thoáng ngạc nhiên: “Bệ hạ còn có lời muốn nói sao?”


“Bệ hạ chỉ nói trưa nay Thẩm đại nhân hãy đến trà lâu tụ họp.”


Thẩm Ngọc hơi nhíu mày hỏi: “Trà lâu mà bệ hạ nói là trà lâu nào?”


Công công lắc đầu nói: “Nô tài không biết. Bệ hạ nói Thẩm đại nhân sẽ tự biết.”


Thẩm Ngọc: “….”


Sau khi tiễn vị công công kia rời đi thì Thẩm Ngọc phải suy nghĩ kỹ một lúc mới nhớ tới có một lần Phương Duệ xuất cung đã đưa nàng đến một trà lâu, nếu đúng theo suy đoán của nàng thì có lẽ chính là trà lâu đó.


Nhắc đến trà lâu đó thì nàng mới nghĩ ra bệ hạ còn tự biên tự diễn bảo nàng tìm một người trong giang hồ để thay nàng làm mấy việc mà nàng không tiện ra mặt… không thể không nói bệ hạ diễn rất sâu.


Thẩm Ngọc càng ngày càng nhận biết rõ bản chất của Phương Duệ, người này căn bản chỉ dùng sự uy nghiêm để lừa gạt thế nhân.


Sau đó Thẩm Ngọc đem trâm vàng cùng mấy ống tre nhỏ cất vào trong một ngăn kéo. Ngoại trừ việc trâm này được tặng bởi Phương Duệ thì thật ra nàng vẫn thật sự yêu thích cây trâm, nói gì thì nói đây cũng là thứ trang sức duy nhất mà nàng có trong suốt hai mươi năm qua.


Phương Duệ quả thực đã dùng kế che mắt, hắn không chỉ đơn thuần muốn tặng quà cho Thẩm Ngọc mà còn muốn mượn danh tặng lễ vật để truyền lời cho Thẩm Ngọc và Cố Trường Khanh.


Hắn cảm thấy đã đến lúc đem mọi chuyện nói ra rõ ràng.


Tuy nhiên hiện tại Cố Trường Khanh đã bị để mắt tới nên ra ngoài rất bất tiện, chỉ cần Cố Trường Khanh có động thái gì là e rằng cũng sẽ gặp phải chuyện giống Thẩm Ngọc. Cho dù Phương Duệ hắn có lật bài ngửa thì không có nghĩa người ta sẽ thật sự thu tay, thời điểm nên tàn nhẫn thì hắn lại càng phải tàn nhẫn hơn đối thủ.


Phương Duệ dùng phương thức này để đưa tin nên Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh đều đoán được bệ hạ muốn hành sự bí mật. Vì thế lúc Cố Trường Khanh ra ngoài bèn cải trang thành gã sai vặt nên và thuận lợi ra ngoài phủ mà không bị ai phát hiện.


Thẩm Ngọc xuất hành lại đơn giản hơn rất nhiều, nàng vẫn ra phủ bình thường vì kể từ khi bị ám sát thất bại thì Vương Trung Nguyên cũng không muốn bị bắt lấy sơ hở nên hắn đã hạ lệnh cho đám tay chân ngừng giám thị Thẩm Ngọc.


Cố Trường Khanh tới trước rồi Thẩm Ngọc mới đến, khi nhìn thấy Thẩm Ngọc xuất hiện trong gian phòng trang nhã thì Cố Trường Khanh thoáng kinh ngạc.


“Thẩm đại nhân sao lại ở chỗ này?”


Thẩm Ngọc nhìn thấy Cố Trường Khanh thì đại khái cũng đoán được chuyện gì.


“Bệ hạ bảo Cố đại nhân đến đây sao?”


Cố Trường Khanh gật đầu: “Xem ra Thẩm đại nhân cũng như vậy.”


Hai người sau khi ngồi xuống đều suy nghĩ xem bệ hạ gọi bọn họ đến đây là vì chuyện gì.


Đợi được một lúc thì đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng hét kinh hoảng của dân chúng. Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đều đứng dậy đi về phía cửa sổ, vừa nhìn xuống dưới chỉ thấy một chiếc xe ngựa giống như gặp phải chuyện gì kinh sợ nên chạy lung tung trên đường phố, không ít sạp hàng đã bị xe ngựa đụng đổ, mà trên xe ngựa có một cô nương đang vén rèm cửa hoảng loạn hô cứu mạng, phu xe vốn điều khiển xe ngựa thì lại không biết đã bị quăng ngã từ lúc nào.


Ngay lúc Thẩm Ngọc cùng Cố Trường Khanh đều toát mồ hôi thay vị cô nương kia thì bỗng nhiên có hai thân ảnh một đen một ghi cùng nhau nhảy lên trên xe ngựa, hai người chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi rất ăn ý phối hợp với nhau, một người nhảy lên phía trên lưng ngựa còn một người thì gìm chặt dây cương.


Thẩm Ngọc nhìn lại một lần nữa liền nhận ra người mặc trang phục màu đen chính là Dung Thái, còn người mặc trang phục màu ghi có thân thủ cũng không thua Dung Thái lại là một cô nương!