Sau vụ án của Thận Hình Tư thì trên triều đình cũng dần sóng êm biển lặng, ngay cả tấu chương được trình lên cũng không đơn giản chỉ qua loa cho xong, hơn nữa Phương Duệ cũng âm thầm sai người giám thị nhất cử nhất động của đám quan lại thuộc phe cánh Thái hậu.
Ngày hôm đó ở trên triều, Phương Duệ gọi Trung thị lang tiến lên phía trước rồi rất bình thường hỏi một câu:
“Hôm qua Trung thị lang đã đi những đâu? Gặp những người nào?”
Trung thị lang có chút ngạc nhiên, hắn không hiểu vì sao bệ hạ lại đột nhiên hỏi như vậy. Hắn suy nghĩ lại thì hôm qua những người hắn gặp cũng không phải là người quan trọng nên hắn bèn nói đúng sự thật bản thân đã đi đâu và gặp những ai.
Sau khi Trung thị lang trả lời xong, Phương Duệ nhìn sang Dung Thái nói:
“Đối chiếu xem Trung thị lang nói thật hay không?”
Phương Duệ vừa dứt lời, Dung Thái liền tiến lên phía trước một bước, trong tay là cuốn sổ ghi chép nhỏ, hắn nói:
“Canh ba sáng sớm ngày hôm qua Trung thị lang hạ chiều…”
Dung Thái nhanh chóng báo cáo toàn bộ hành trình trong một ngày của Trung thị lang, mọi việc đều chuẩn xác từ thời gian cho đến địa điểm rồi đã gặp gỡ ai đều không hề bỏ sót.
Trung thị lang nghe Dung Thái đọc hình trình một ngày của mình thì trên trán bắt đầu rịn mồ hôi, may mắn từ nãy hắn đều báo cáo sự thật nếu không tội khi quân này chắc chắn phải nhận hình phạt không nặng thì nhẹ.
Đối chiếu Trung thị lang xong thì Phương Duệ có chút hài lòng, hắn gật đầu nói:
“Lui về hàng đi.”
Trung thị lang giống như được đại xá, hắn nhanh chóng lui về trong hàng ngũ.
Chuyện vừa xảy ra khiến văn võ bá quan lâm vào một mảng mờ mịt, Vương Trung Nguyên tiến lên hỏi:
“Xin hỏi bệ hạ mới vừa rồi là có ý gì?”
Phương Duệ thoáng cong môi cười nhưng lại thở dài một hơi:
“Gần đây văn võ bá quan trong triều làm trẫm quá thất vọng. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy do trẫm quản lý chưa nghiêm nên mới khiến bọn họ lơi lỏng cương vị công tác. Thế nên trẫm muốn thành lập Đông xưởng để thay mặt trẫm giám sát hành vi cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp.”
Quan viên phía dưới nghe vậy liền liếc trộm mắt nhìn nhau, tiếp đó có một đại thần tiến lên phía trước hỏi:
“Bệ hạ, Đông xưởng là gì?”
Phương Duệ thìn thoáng qua đám quan lại đang xôn xao phía dưới rồi giải thích:
“Đông xưởng sẽ do một thái giám đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng. Toàn bộ kết quả điều tra của Cẩm y vệ sẽ được gửi thẳng đến Đông Xưởng. Đông xưởng sẽ do trẫm trực tiếp điều hành và chỉ có trẫm được quyền bổ nhiệm. Đối với các vụ việc điều tra sẽ không phải đi qua sáu bộ trong triều đình mà sẽ trực tiếp báo cáo với trẫm. Dựa theo kết quả điều tra, Đông xưởng có đặc quyền bắt giam, tra tấn và thậm chí là kết án không cần qua xét xử thông thường. Hoạt động chủ yếu của Đông xưởng là bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội.”
Nghe xong lời giải thích của Phương Duệ thì rất nhiều quan lại đều trừng lớn mắt và lộ ra vẻ mặt giật mình.
Không đợi cho bất cứ ai phản bác, Phương Duệ tiếp tục nói: “Nếu như trong số tất cả các khanh có người nào dám đứng ra đảm bảo với trẫm rằng từ nay tất cả văn võ bá quan trên triều cho tới quan lại địa phương người người đều liêm khiết, thương dân vì dân thì trẫm sẽ không lập ra Đông xưởng.”
Phương Duệ nhìn một vòng quan lại phía dưới rồi hừ lạnh một tiếng:
“Như thế nào? Không có ai dám cam đoan với trẫm sao?”
Sau đó Phương Duệ đột nhiên vỗ “Rầm” một cái lên ghế rồng, vẻ mặt giận dữ nói:
“Nhưng chắc chắn các ngươi lại dám đứng ra nói việc trẫm thiết lập Đông xưởng là trái với lẽ thường, rồi thái giám không thể làm quan! Các ngươi tự mình ngẫm lại đi, vẻn vẹn trong vòng hai tháng từ tri phủ Sóc Châu cho đến bộ Lại, bộ Binh rồi gần đây nhất là Thận Hình Tư đều nghiễm nhiên coi trẫm trở thành một đứa trẻ lên ba để mà lừa gạt. Nếu như trẫm không quản lý nghiêm ngặt hơn thì sợ rằng đến một thời điểm nào đó sẽ lại có càng nhiều người coi trẫm như đứa trẻ ba tuổi!”
Lời này của Phương Duệ nói ra cực tàn nhẫn, cơ hồ không có một đại thần nào dám lên tiếng, còn những người không hề sợ việc thiết lập Đông Xưởng thì hầu như toàn bộ đều không làm bạn với bộ tộc Vương thị mà còn bị bộ tộc này ức hiếp nhiều năm. Tuy nói hoạn quan không nên tham gia vào chính sự nhưng lần này là vì muốn hạ thấp sự kiêu căng của bộ tộc Vương thị đồng thời bệ hạ còn có thể vững vàng cầm quyền nên chuyện này có cái gì mà không thể tiếp nhận?
Mà những người làm việc trái lương tâm thì lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần bọn họ dám lên tiếng phản bác thì bọn họ chính là người đầu tiên bị điều tra kỹ lưỡng. Trên đời này không có bức tường nào là gió không lọt qua được, việc duy nhất có thể làm chính là đừng để bản thân xuất hiện trên mặt tường này, cho nên mỗi một người ở đây đều ngậm chặt miệng, bo bo giữ lấy mình.
Vương Trung Nguyên cũng lui trở về, hắn thoáng cúi đầu, trong ánh mắt nhiễm một tầng khói mờ.
Động thái này của Phương Duệ hoàn toàn chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, Phương Duệ quả nhiên đã sớm bắt đầu phòng bị bọn họ. Việc làm trên đơn giản là muốn chèn ép bộ tộc Vương thị nên bây giờ hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ và cũng không thể ngồi chờ chết!
Hôm nay Thẩm Ngọc đã lên triều, chứng kiến bộ dáng nghiêm khắc khi ngồi trên ghế rồng của Phương Duệ là nàng lại không thể liên tưởng nổi bộ dáng ngớ ngẩn đụng đầu vào cửa sổ trong phòng ngủ nàng tối ngày hôm qua là cùng một người, bệ hạ… khiến nàng thật bội phục, nàng cảm thấy cho dù là con hát trong nội viện cũng không diễn tốt bằng bệ hạ.
Thẩm Ngọc suy nghĩ một chút, nàng thấy mình vẫn nên ủng hộ bệ hạ một câu, dù sao… Nàng bây giờ so với bị giám sát cũng không khác là bao, có khác nhau thì khác ở chỗ các đại thần bị Đông xưởng Cẩm y vệ giám sát, còn nàng thì bị giám sát bởi một con sói đầu to.
Thẩm Ngọc bước ra khỏi hàng rồi chắp tay nói:
“Thần ủng hộ cách làm của bệ hạ.”
Kỳ thực lúc này Phương Duệ đều đã rời sự chú ý sang Thẩm Ngọc. Nhìn dáng vẻ cúi đầu của nàng là hắn lại nghĩ không biết hiện tại Thẩm Ngọc đang suy nghĩ cái gì? Là đang nghĩ muốn mau chóng hạ triều hay là đang nghĩ làm thế nào để đối phó với hắn?
Lúc thấy Thẩm Ngọc đứng ra ủng hộ hắn thì Phương Duệ không khỏi âm thầm đắc ý, quả nhiên là Thẩm ái khanh của hắn, quả nhiên là A Ngọc của hắn vẫn luôn đứng về phía hắn.