Từ nhỏ đến lớn chưa lúc nào Thẩm Ngọc bị bệnh nặng như vậy, trận ốm lần này tới bất ngờ khiến nàng hôn mê suốt một ngày hai đêm, khi tỉnh lại thì nàng không nói câu nào mà chỉ ngơ ngác nhìn nóc giường.
Mọi người đều nói Thẩm Ngọc bị sốt cao đến nỗi hỏng đầu óc. Thẩm lão thái gia sau khi biết tin Thẩm Ngọc tỉnh liền đến thăm nàng một lúc, lão thái gia nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc, thấy nàng không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm lão thái gia ngồi trên xe lăn nhìn bức tranh hoa cúc treo chính diện bên ngoài phòng, ông cho những người khác lui hết rồi thở dài nói:
“Làm quan không dễ, dù sao ngươi cũng là một cô nương. Nếu không thể làm tốt vậy thì hãy từ quan lui về nhà dạy bảo thật tốt đời sau.” Khi biết tin Thẩm Ngọc bị hành thích trên núi Bách Tử thì Thẩm lão thái gia đã suy nghĩ rất lâu, dù sao Thẩm Ngọc cũng là cháu ruột của ông nên ông đã quyết định để Thẩm Ngọc từ quan.
Thẩm Ngọc bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn suy yếu. Nàng ngồi ở trên giường, đầu dựa vào thành giường rồi đột nhiên nở nụ cười rất nhạt:
“Tổ phụ, tôn nhi không thể từ quan.”
Thẩm lão thái gia nghe thấy lời này liền chuyển động xe lăn hướng về phía giường Thẩm Ngọc, lông mày ông nhíu chặt, trong mắt mang theo nghi vấn:
“Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Thẩm Ngọc giơ tay đỡ lấy trán, nàng không thể vô tâm nói quá nhiều với Thẩm lão thái gia: “Tổ phụ, những chuyện này tôn nhi sẽ xử lý, người không cần bận tâm. Hiện tại tôn nhi mệt mỏi nên cần phải nghỉ ngơi.”
Thẩm Ngọc mang bộ dáng tâm sự nặng nề, mà lão thái gia lại là người trải qua biết bao sóng gió nên ông cũng nhìn ra Thẩm Ngọc có điểm bất thường. Biết rõ lần này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nhưng Thẩm lão thái gia cũng không ép hỏi mà chỉ nói với Thẩm Ngọc:
“Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau đó Thẩm lão thái gia lập tức hướng ra phía ngoài kêu một tiếng quản gia, trước khi rời đi ông còn nói với Thẩm Ngọc một câu: “Đừng quá cậy mạnh!”
Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Ngọc, nàng ôm lấy chính mình và sa vào trầm tư.
Hôm trước gặp phải kinh hãi quá lớn, trong đầu nàng đều là tội khi quân phạm thượng rồi chu di cửu tộc… một mình nàng bị xử tử cũng không sao nhưng nàng lại không muốn liên luỵ đến phủ Thái Bảo. Tổ phụ cùng tổ mẫu đều đã tuổi già sức yếu, thân thể mẫu thân mang nhiều bệnh, hơn nữa nàng cũng không muốn hạ nhân trong phủ lại vì nàng mà bị liên quan. Hôm nay khi đầu óc đã tỉnh táo hơn thì loại lo lắng như thế kia cũng giảm bớt, bệ hạ nhất định đã sớm biết thân phận nữ tử của nàng, nếu bệ hạ muốn động đến phủ Thái Bảo thì chắc chắn không cần phải đợi đến lúc này.
Mấy lời mà bệ hạ nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Ngọc, hắn nói lúc chưa biết thân phận nữ nhi của nàng thì hắn đã có ý với nàng… chuyện hoang đường như thế làm sao nàng có thể tin tưởng đây?!!
Thẩm Ngọc vùi đầu xuống gối, hốc mắt thì ửng đỏ. Vì sao Cổ Minh lại là bệ hạ? Vì sao Cổ Minh lại không thể chỉ là Cổ Minh??
***
Lúc này tại phủ tướng quân.
Tiểu thiếp phòng thứ tám của Lôi Thanh Đại bị mất con mèo trắng.
Toàn bộ đầy tớ trong phủ tướng quân đã tìm khắp nơi trong phủ một lần nhưng đều không thấy, bọn họ còn cho người sang hỏi hạ nhân bên phủ Thái Bảo xem nó có chạy qua đây không. Tuy nhiên kể từ lần Lôi Thanh Đại xông vào phòng ngủ của Thẩm Ngọc là Thẩm lão thái gia hạ lệnh cho tôi tớ đặc biệt chú ý tới người của phủ tướng quân, bất kể ai của phủ tướng quân đến đây cũng đều đóng chặt cửa chính của phủ Thái Bảo.
Hơn nữa người bị mất con mèo nhỏ kia chỉ là tiểu thiếp nên nàng ta không dám mang người sang tìm, dù sao thân phận của Thẩm Ngọc và Thẩm lão thái gia của phủ Thái Bảo khác hoàn toàn với nàng ta.
Người hay ôm cục bột nhỏ về phủ tướng quân là Thuý Chi và Tú Loan. Lúc nghe tin người phủ tướng quân sang đây tìm mèo thì giọng điệu Thuý Chi mang theo buồn bực nói:
“Bình thường cũng không thèm để ý đến cục bột nhỏ, đã thế còn thường xuyên không cho nó ăn. Bây giờ không thấy nó mới biết sốt ruột sao?”
Tú Loan thở dài một hơi, nàng lo lắng nói: “Nghe nói từ đêm khuya hôm trước đã không thấy nó đâu. Không biết nó chạy đến nơi nào rồi??”
Thẩm Ngọc vốn chỉ định ra ngoài sân để hít thở không khí, lúc nghe thấy hai tỳ nữ nói cục bột nhỏ bên phủ tướng quân mất tích thì nàng đang định bước chân ra ngoài phòng liền thu chân trở về. Thẩm Ngọc đứng ở cửa và thoáng đăm chiêu suy nghĩ.
Đêm hôm trước đã không thấy đâu…
Chẳng lẽ bị bệ hạ trộm?
Thẩm Ngọc cảm thấy khả năng này đặc biệt lớn, dù nàng coi như không hiểu bệ hạ nhưng khi nàng chung đụng cùng bệ hạ lúc giả trang thành Cổ Minh thì lấy loại tính tình đó của Cổ Minh thì trộm một con mèo cũng là chuyện rất bình thường.
Thẩm Ngọc đứng yên ở cửa, nghĩ đến Cổ Minh là nàng liền ôm ngực, nàng cảm thấy đáy lòng có chút khó chịu nhưng lại không biết vì sao lại khó chịu như thế.
Thuý Chi đảo mắt một cái liền vô tình thấy vạt áo hơi thò ra ngoài cửa, nàng vỗ vỗ Tú Loan ý bảo công tử đang đứng phía sau cửa.
Hai người vội vàng đi về phía cửa thì thấy Thẩm Ngọc khoác một tấm áo choàng dày bịch, sau đó hai người cùng nhau phúc thân và cung kính hô: “Công tử.”
Khuôn mặt Thẩm Ngọc vẫn mang bệnh như cũ, nàng ho hai tiếng rồi nói với hai tỳ nữ: “Hai ngươi lui xuống hết đi.”
Lúc Thẩm Ngọc vừa ho hai tiếng thì vừa vặn Hằng Nương cũng đang bưng chén canh đến đây. Nàng ta sốt ruột đi tới nói với Thẩm Ngọc:
“Công tử mới ốm dậy nên cần phải ở trong phòng dưỡng bệnh thật tốt, tránh ra ngoài lại gặp gió lạnh.”
Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi trên người Hằng Nương, nàng đưa tay che miệng rồi lại ho thêm mấy tiếng, sau đó nàng xoay người đi vào trong phòng và vừa đi vừa nói:
“Vào đi, ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Nghe thấy công tử muốn hỏi mình thì vẻ mặt Hằng Nương hơi thấp thỏm, bình thường công tử luôn không thèm để ý đến nàng mà chỉ coi nàng như không khí, hôm nay tại sao lại đột nhiên có chuyện muốn hỏi nàng?
Hằng Nương mang theo thấp thỏm đi theo phía sau Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc ngồi xuống ghế, nàng liếc mắt nhìn Hằng Nương đang cúi mặt đứng ở phía trước, sau đó nàng bình tĩnh hỏi:
“Ngươi thích vinh hoa phú quý hay là thích ta?”
Thẩm Ngọc vừa nói dứt lời thì tay Hằng Nương run lên khiến cái khay trên tay nàng ta rơi xuống đất, bát đựng canh bổ tuy không vỡ nhưng canh trong bát thì bị đổ tung toé trên mặt đất.
Hằng Nương hoảng loạng ngồi thụp xuống đất, nàng ta vừa dùng khăn lau dọn vừa run sợ nói: