Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 53: Tâm loạn như ma





Ngân châm được phóng ra đâm vào yết hầu của thích khách chỉ trong nháy mắt, sau đó Phương Duệ quay người lại cầm tay Thẩm Ngọc khoác lên bờ vai mình để cho nàng tựa vào hắn.


Từ nãy vì đột ngột buông Thẩm Ngọc khiến nàng không kịp chuẩn bị mà hắn đã khiến nàng thiếu chút nữa là ngã ra đất.


Ngân châm từ trong tay áo được phóng ra cho đến khi để Thẩm Ngọc vịn vào người Phương Duệ chỉ trong chớp nhoáng và tất nhiên trong khoảng thời gian chớp nhoáng này không đủ để khiến Thẩm Ngọc hồi phục lại tinh thần.


“Ngọc nhi!”


Nhưng đúng lúc này phía sau lưng Thẩm Ngọc truyền đến thanh âm của Thẩm mẫu, Thẩm Ngọc giống như có tật giật mình nên nàng nhanh chóng xoay người bỏ tay xuống khỏi vai Phương Duệ.


Thẩm mẫu được Dung Thái dìu qua đây, phía sau lưng bọn họ còn vài thị vệ mặc thường phục đang cầm trường kiếm trên tay…. xem ra đây là người mà Phương Duệ mang theo.


Nhìn thấy mẫu thân bình an vô sự thì Thẩm Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó nàng tập tà tập tễnh bước về phía mẫu thân.


Thẩm Ngọc đột nhiên bỏ tay khỏi vai mình làm cho Phương Duệ có chút sững sờ, đến khi nhìn thấy Thẩm Ngọc tập tễnh bước về phía mẫu thân của nàng thì dưới đáy lòng hắn liền xuất hiện cảm giác khó nói lên lời.


Thẩm mẫu thấy Thẩm Ngọc đi đường tập tà tập tễnh thì bà liền vội vàng tiến lên phía trước nắm lấy tay Thẩm Ngọc rồi lo lắng hỏi:


“Ngọc nhi, con làm sao vậy?”


“Nương! Con không sao, chẳng qua giẫm phải bẫy thú trong núi mà thôi. Cũng may nhờ có bệ hệ đến kịp thời nên con mới may mắn thoát chết.”


Thời điểm Thẩm mẫu nghe thấy hai chữ “bệ hạ” thì vẻ mặt bà cả kinh nhìn về phía Phương Duệ một thân áo bào đen đang đứng phía sau Thẩm Ngọc, bà lập tức buông tay Thẩm Ngọc ra để hành lễ:


“Thần phụ Trần thị bái kiến bệ hạ.”


Phương Duệ nhanh chóng bước lên phía trước ngăn cản Thẩm mẫu đang định hành lễ:


“Thẩm phu nhân không cần hành lễ, nơi này là ngoài cung chứ không phải trong cung nên không cần phải nhiều nghi thức xã giao như vậy.”


“Bệ hạ, lễ không thể bỏ!” Thẩm mẫu vẫn kiên trì hành lễ.


Phương Duệ có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không nói gì nữa mà chỉ quay sang nói với Thẩm Ngọc:


“Nơi này không thích hợp ở lại lâu, chúng ta trở lại kinh thành trước rồi nói sau.”


Lúc Phương Duệ xuất hành là cưỡi ngựa đến, còn Thẩm Ngọc với Thẩm mẫu thì cùng nhau ngồi xe ngựa.


Sau khi nhóm thị vệ mặc thường phục tìm được đám hạ nhân chạy trối chết ở trong núi vì sợ hãi thì đoàn người liền xuất phát trở lại kinh thành.


Tuy đám hạ nhân này thấy chủ tử gặp nguy hiểm liền bỏ chạy một mình nhưng Thẩm Ngọc vẫn để bọn họ cùng mình trở lại kinh thành. Đợi đến khi về đến phủ Thái bảo thì nàng sẽ cho quản gia xử lý.


Đoàn người Thẩm Ngọc vốn dự định giờ Tị lên núi Bách Tử để tảo mộ và khoảng giờ Thân sẽ từ núi Bách Tử trở về. Nhưng vì trong núi gặp thích khách rồi lại tìm nhóm hạ nhân chạy trối chết trong núi nên đến tận giờ Dậu bọn họ mới trở về.


Lộ trình từ núi Bách Tử về kinh thành đại khái mất khoảng một canh giờ, trong khi đó bầu trời lại dần dần chuyển đen. Ngày hôm nay thời tiết vốn không được tốt, từ buổi sáng trời đã âm u nhưng cả ngày trời cũng không hề đổ mưa, vậy mà chỉ còn nửa canh giờ là về đến kinh thành thì bầu trời đột nhiên sấm sét vang dội.


Bọn họ còn chưa kịp tìm được nơi để chú mưa thì mưa liền “Ào ào” trút xuống, cũng may mà nơi này gần kinh thành nên mọi người hiểu rõ vị thế nơi đây. Vì thế nhóm người Phương Duệ nhanh chóng tìm được miếu Thành Hoàng để tránh mưa.


Do hôm nay là tết Trùng Dương nên dân chúng từ kinh thành đi tảo mộ cũng sẽ đến miếu Thành Hoàng để lễ bái trước rồi mới tiếp tục xuất phát, thế nên miếu Thành Hoàng này được dọn dẹp rất sạch sẽ, ở trên bệ còn có ngọn nến chưa cháy hết, ánh nến mờ nhạt trong miếu khiến nơi đây có vài phần nhân khí.


Nhóm người cưỡi ngựa cùng đám hạ nhân đều bị mưa xối toàn thân ướt đẫm. Thẩm Ngọc cùng mẫu thân ở trên xe ngựa nên khi xuống khỏi xe chỉ bị bắn vài giọt mưa mà thôi.


Miếu Thành Hoàng được phân thành đại điện cùng với hai gian phòng nhỏ ở hai bên, vì trong đoàn người có nữ quyến cho nên khi vừa vào miếu Thành Hoàng là Dung Thái liền an bài nhóm nữ quyến ở gian phòng nhỏ bên phải, một mình bệ hạ ở gian phòng nhỏ bên trái, còn nhóm thị vệ mặc thường phục thì canh giữ ở đại điện của miếu Thành Hoàng.


Mà lúc này… Thẩm Ngọc thật đau đầu, nàng cảm thấy nơi này không phù hợp với nàng.


Nếu nàng ở đại điện thì sẽ phải nhìn thấy mấy thị vệ toàn thân ướt nhẹp, còn nếu nàng theo nhóm nữ quyến vào gian phòng nhỏ bên phải thì dù mắt nàng có nhìn thẳng cũng vẫn cảm thấy một đại nam nhân như nàng đứng cùng một chỗ với bọn họ có chút không ổn, bởi vì khi nhóm nữ quyến vào phòng nhỏ chắc chắn sẽ cởi bỏ lớp áo khoác ngoài để hong khô.


Xung quanh nơi này có nhiều núi nên những người đi tảo mộ liền thuận tiện chặt ít củi để tạm ở miếu Thành Hoàng, đến khi trở lại sẽ mang về nhà.


Nhóm người Phương Duệ bèn mượn trước một ít củi để đốt, sau khi tạnh mưa sẽ chặt bù lại sau.


Phương Duệ không dấu vết nhìn thoáng qua Thẩm Ngọc rồi cùng Dung Thái tiến vào căn phòng nhỏ bên trái.


Thấy bệ hạ đều đã đi vào phòng nên nhóm nữ quyến liền tiến vào gian phòng nhỏ còn lại, Thẩm mẫu đứng ở một bên lo lắng nhìn về phía Thẩm Ngọc, bà nhíu mày ngập ngừng nói:


“Ngọc nhi…”


Thẩm Ngọc lắc đầu nhìn mẫu thân, vẻ mặt trấn định tự nhiên nói:


“Nương, mọi người cứ vào trước đi.”


Thẩm mẫu cũng hiểu thân phận hiện tại của Thẩm Ngọc có chút không tiện nhưng cũng không có biện pháp nào khác nên bà đành cắn chặt răng rồi gật đầu một cái, tỳ nữ thân cận bên người Thẩm mẫu chứng kiển cảnh này cũng khẽ thở dài.


Bệ hạ cùng nhóm nữ quyến đều đã tiến vào phòng nhỏ thì nhóm thị vệ bên ngoài đại điện cũng bắt đầu cởi bỏ đai lưng.


Thẩm Ngọc không nhìn nổi nên liền dứt khoát xoay người đứng bên cạnh cửa ngắm mưa rơi.


Nhìn vẻ bên ngoài của Thẩm Ngọc không hề có gì là bất thường nhưng chỉ có trời mới biết nàng mong muốn đi ra ngoài đến nhường nào… cho dù có phải đứng dưới mưa thì nàng cũng không dám tiếp tục đứng ở trong này. Nhưng nếu nàng thật sự chạy ra ngoài sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy Thẩm đại nhân là nàng rất không bình thường.


Sau lưng là một nhóm nam nhân đang cởi đồ, đối với nữ tử bình thường thì chính là mặt đỏ đến tận mang tai. Mặc dù Thẩm Ngọc chưa đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt nhưng hai bên tai đều đã phiếm hồng.




Không lâu sau Dung Thái bước ra khỏi phòng nhỏ rồi ở phía sau lưng nói với Thẩm Ngọc:


“Thẩm đại nhân, bệ hạ kêu ngài vào trong.”


Nghe được câu nói kia của Dung Thái thì Thẩm Ngọc giống như được đại xá, nàng xoay người nhìn thẳng vào Dung Thái toàn thân cũng đang ướt nhẹp và đáp:


“Ta lập tức đi vào.”


Thẩm Ngọc đứng ngoài cửa nói: “Bệ hạ, thần xin phép vào.”


Trong phòng nhỏ nhanh chóng truyền ra thanh âm trầm ấm của Phương Duệ:


“Vào đi.”


Sau khi Thẩm Ngọc tiến vào thì Dung Thái vẫn đứng nguyên tại chỗ để canh giữ bên ngoài, dù y phục trên người ướt đẫm nhưng hắn cũng không hề để ý.


Hắn phải canh giữ ở trước cửa… vì chẳng may xuất hiện tên nào không có mắt xông vào trong lại đúng lúc trông thấy bệ hạ nhà hắn cùng Thẩm đại nhân đang…


Dù sao ở đây cũng có rất nhiều người, hắn không thể bịt miệng toàn bộ nên chỉ có thể canh giữ bên ngoài cửa.


Hắn hy vọng bệ hạ nhà mình biết kiềm chế một chút, bởi vì mẫu thân của Thẩm đại nhân vẫn đang ở cách vách đó!


Thẩm Ngọc vén rèm đi vào trong thì thấy Phương Duệ chỉ cởi áo choàng ngoài đặt cạnh đống lửa để hong khô, còn bộ y phục trên người hắn may mắn không bị ướt đến nhỏ nước.


Thẩm Ngọc nhanh chóng đánh giá xung quanh phòng thì thấy phía góc tường vương vết nước đọng chứng tỏ Phương Duệ mới vắt qua y phục. Thẩm Ngọc hơi nghi ngờ, theo lẽ thường thì nam nhân không cần kiêng dè như vậy… đằng này Phương Duệ kiêng dè đến nỗi y phục chỉ vắt qua loa liền mặc luôn lại người.


Nếu không phải kiêng dè người xung quanh thì có lẽ nào bệ hạ có điều muốn che giấu?


Tâm tư Thẩm Ngọc xoay chuyển rất nhanh và không hề ảnh hưởng đến việc hành lễ với Phương Duệ.


Phương Duệ đứng dậy nói với Thẩm Ngọc:


“Thẩm ái khanh lại đây.”


Thẩm Ngọc có chút do dự thế nhưng chân nàng vẫn máy móc bước tới trước mặt Phương Duệ.


Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc và nói: “Ngồi xuống đi.”


Thẩm Ngọc sững sờ rồi lập tức cúi đầu xuống:


“Thần không dám.” Từ xưa đến giờ làm gì có đạo lý hoàng đế đứng để cho thần tử ngồi.


Phương Duệ đột nhiên cười một tiếng và nói:


“Thẩm ái khanh, dù sao nơi này cũng không có người khác, hơn nữa cũng không phải hoàng cung nên ngươi không cần phải giữ lễ tiết. Ngươi ngồi xuống để trẫm xem qua vết thương cho ngươi, nếu như dính nước sẽ rất dễ bị mưng mủ.”


“Thần sao dám làm phiền bệ hạ.”


Phương Duệ nhìn bộ dạng cứng đầu cứng cổ của Thẩm Ngọc thì cũng sớm đoán được sẽ không đả thông được nàng. Hắn liền kéo lấy tay Thẩm Ngọc rồi đem lọ thuốc nhỏ thả vào trong tay nàng:


“Thuốc này được thị vệ cầm theo, nếu ngươi không muốn để cho trẫm xem thì hãy tự mình kiểm tra đi. Trẫm có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi. Hôm nay ngươi cũng bị doạ sợ rồi, vì thế cũng đừng đi ra, bên ngoài nhiều người ồn ào.”


Phương Duệ vừa dứt lời liền đi đến góc tường, hắn không hề sợ bẩn mà trực tiếp ngồi xuống dựa vào vách tường rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.


Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Phương Duệ đã nhắm mắt ngủ rồi lại cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay. Cuối cùng Thẩm Ngọc vẫn ngồi xuống, nàng không cởi giày ra mà chỉ vén ống quần lên. Lúc cởi bỏ mảnh vải băng bó thì không tránh khỏi việc chạm vào miệng vết thương, Thẩm Ngọc cắn răng nhịn đau để tháo mảnh vải rồi mới rắc thuốc lên vết thương.


Thẩm Ngọc không hề biết Phương Duệ hiểu rõ nàng kiêng kị làm việc thất lễ trước mặt hắn nên hắn mới giả vờ mệt mỏi. Cho nên dù Phương Duệ đã nhắm mắt nhưng lỗ tai hắn lại nghe rõ nhất cử nhất động từ Thẩm Ngọc.


Bên ngoài miếu Thành Hoàng là tiếng mưa rơi xuống lá cây cùng mái hiên, thanh âm “tí tách” của mưa cũng giúp che giấu được phần yên tĩnh đến quỷ dị bên trong căn phòng nhỏ.


Thẩm Ngọc lén lút nhìn về phía Phương Duệ, trên mặt nàng lộ ra vẻ khẩn trương. Tiếp đó nàng giơ tay lên và dùng bàn tay che kín khuôn mặt của Phương Duệ, sau đó nàng khẽ nheo mắt lại, trong đầu thì nghĩ tới bộ dáng Cổ Minh khi đeo mặt nạ trông như thế nào.


Hình ảnh Cổ Minh ở trong đầu Thẩm Ngọc giống hệt với bệ hạ trước mặt. Thẩm Ngọc nhanh chóng hạ tay xuống giống như bị kinh sợ, cơn gió bên ngoài luồn qua khe cửa thổi tới bên người Thẩm Ngọc khiến nàng lạnh buốt tận xương tuỷ.


Thẩm Ngọc nhắm mắt lại rồi mạnh mẽ lắc đầu, trong lòng không ngừng nói “Không thể nào… không thể nào có chuyện đó được…”


Có lẽ trên thế gian này có rất nhiều người mang bộ dạng giống nhau, hơn nữa tính tình Cổ Minh thuộc dạng vô sỉ phóng đãng, trong khi đó bệ hạ lại là người trầm ổn nội liễm… điều quan trọng nhất là giọng nói của hai người hoàn toàn khác nhau nên nhất định là nàng đã suy nghĩ quá nhiều.


Thẩm Ngọc tự tìm lý do để an ủi bản thân nhưng nàng lại lập tức nghĩ đến thời điểm ở Đại Lý Tự, bệ hạ chỉ nói với mỗi nàng là sẽ tìm một người trong giang hồ đến giúp nàng thì bỗng nhiên Cổ Minh xuất hiện rất đúng lúc… Còn có Cổ Minh đã dùng biện pháp gì để có thể thuyết phục Trần Trì hợp tác cùng hắn? Rồi mấy ngày trước đây nàng còn cùng Cổ Minh đi uống rượu lúc nửa đêm, sáng sớm ngày hôm sau lúc nhìn thấy bệ hạ ở Thận Hình Tư thì nàng lại ngửi thấy mùi rượu trên người bệ hạ giống hệt với Cổ Minh.


Mấy chuyện này phải lý giải như nào mới hợp lý đây???


Nội tâm Thẩm Ngọc loạn như ma, nàng không dám tiếp tục nghĩ… chẳng may chuyện nàng sợ nhất trở thành sự thật thì nàng phải đối mặt như thế nào với bệ hạ đây???


Trong ấn tượng của nàng thì tên khốn Cổ Minh không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của nàng làm sao có thể là bệ hạ!?


Phương Duệ trong lúc chợp mắt còn đang nghĩ đêm mai sẽ dùng thân phận Cổ Minh đi tìm Thẩm Ngọc rồi tiện đường danh chính ngôn thuận xem vết thương trên chân Thẩm Ngọc… hắn không hề hay biết hai thân phận của mình tràn ngập nguy cơ bị bại lộ trước Thẩm Ngọc.


Tiếng “tách tách” thỉnh thoảng phát ra từ đống lửa kết hợp mới tiếng mưa rơi ngoài trời dường như muốn làm lộ ra bộ dáng nguyên bản của một cái gì đó…