Sau khi Thẩm Ngọc trở về phủ Thái Bảo thì việc mà nàng giao cho người phu xe đi điều tra cuối cùng cũng có tin tức:
“Chủ một tiệm buôn ở phố Đông đã nói với nô tài loại cá khô này có xuất xứ từ Ba Tư và chỉ người trong hoàng thất mới có thể dùng, cho dù có tiền cũng không mua được.”
Nghe được tin tức điều tra mới nhất mà phu xe vừa báo cáo thì Thẩm Ngọc thoáng đăm chiêu nhìn cá khô trên tay.
Những thứ trân phẩm của Ba Tư được mang đến Khải Nguyên thì khả năng lớn nhất chính là đồ để tiến cống.
Đồ mà Ba Tư tiến cống cũng không phải là chuyện lạ nhưng trân phẩm tiến cống lại nằm trong tay Cổ Minh thì mới là chuyện kỳ quái! Nếu như không phải Cổ Minh đi ăn trộm vậy chỉ có một khả năng duy nhất đó là thân phận của Cổ Minh có liên quan đến hoàng thất.
Hiện tại đã qua ba ngày kể từ khi Thẩm Ngọc trở về từ doanh trại Hổ Khiếu, thế nhưng Cổ Minh lại chưa từng xuất hiện một lần, mà trong lòng Thẩm Ngọc cũng càng ngày càng nghi ngờ nhiều hơn.
Cá khô mà Cổ Minh đút cho cục bột nhỏ ăn xác thực là đồ tiến cống đến từ Ba Tư, tuy nhiên bệ hạ đã ban thưởng cho ai và ai lại tiếp tục tặng cho người khác thì rất khó biết được… nàng chỉ biết chắc rằng Cổ Minh không phải là người bình thường.
Nàng vốn định chờ Cổ Minh xuất hiện là sẽ hỏi hắn cho rõ ràng, thế nhưng người này dường như biết rõ nàng muốn tìm hiểu thân phận của hắn từ dấu vết hắn để lại nên hắn không hề đến tìm nàng.
Hơn nữa Thẩm Ngọc không chỉ muốn tìm manh mối trên người Cổ Minh mà nàng còn muốn trút giận! Nếu đêm đó Cổ Minh trực tiếp nói rõ ràng với nàng thì có phải tốt rồi không?! Vậy mà tên này còn cứ úp úp mở mở nói rằng lần sau sẽ đem xuân cung đồ đến cho nàng xem để nàng hiểu rõ chuyện nam nhân và nữ nhân.
Nếu lúc đó hắn không nói mấy lời như vậy thì nàng cũng đã không đến nỗi không kìm được tò mò mà sai hạ nhân đi tìm xuân cung đồ cho nàng!
Thế nên nàng đang bị nghẹn một cục tức đã rất nhiều ngày, trong khí đó người có thể để cho nàng trút giận lại không thấy bóng dáng tăm hơi.
Thẩm Ngọc ngồi nguyên như vậy trong thư phòng đã nửa canh giờ và quyển sách trên tay thì mới lật giở được một trang.
“Cộc cộc cộc.”
Cánh cửa thư phòng bỗng nhiên bị người gõ phát ra tiếng vang thì Thẩm Ngọc mới giật mình hoàn hồn:
“Chuyện gì?”
“Công tử, mùa thu hanh khô nên nô tỳ nấu cho công tử một chén trà hoa nhài.”
Nghe thấy giọng nói bên ngoài cửa thì Thẩm Ngọc liền thở dài một hơi. Hằng Nương tiến vào phủ Thái Bảo đến nay đã được khoảng nửa tháng, người ngoài nhìn vào cũng chỉ cảm thấy đây là chuyện bình thường đúng quy củ chứ không phải là chuyện gì khác người. Nhưng lão thái gia lại có ý định cho nàng ta làm thị thiếp của nàng cho nên mỗi lần nhìn thấy Hằng Nương là cả người nàng vừa không được tự nhiên, vừa cảm thấy quái dị.
“Bưng vào đi.”
Hằng Nương đẩy cửa thư phòng rồi bưng khay trà tiến vào trong, ấm trà trên khay lan toả mùi hương hoa nhàn nhạt ra khắp căn phòng.
Hằng Nương lén lút liếc trộm Thẩm Ngọc thì chỉ thấy Thẩm Ngọc đang nghiêm túc đọc sách, mà bộ dáng nghiêm túc này của Thẩm Ngọc khiến nàng phải mê muội nên nàng nhịn không được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.
Ánh mắt Thẩm Ngọc vẫn chỉ dừng lại ở trên trang sách chứ không hề liếc mắt lên nhìn Hằng Nương lấy một lần, vừa mới nãy Thẩm Ngọc dùng nửa canh giờ để lật được một trang sách nhưng khi Hằng Nương vừa vào đến đây thì nàng đã lật được ba trang sách.
Khi ở trước mặt người khác thì Thẩm Ngọc đa phần đều bình lặng như nước, tuy nhìn nàng thanh thanh đạm đạm nhưng dáng vẻ ấy của nàng lại không khiến người ta cảm thấy xa không với tới. Ngược lại những người ở lâu bên cạnh nàng thì tâm tình sẽ trở nên thoải mái bình thản, cho dù là người có tính tình nóng nảy thì cũng dần dần chịu sự ảnh hưởng của nàng mà trở nên bình tĩnh hơn.
Tuy nhiên người ta vẫn nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vì vậy tính tình ôn hoà của Thẩm Ngọc có thể đánh bại được người khác nhưng nàng lại bị tính tình không biết xấu hổ của Phương Duệ tóm gọn trong lòng bàn tay.
Thẩm Ngọc lật sang một trang khác, ánh mắt cũng di chuyển theo trang giấy rồi nhàn nhạt nói:
“Để trà xuống bàn rồi lui ra ngoài đi.”
Hằng Nương để khay trà xuống bàn và đang định châm trà cho Thẩm Ngọc thì lại nghe được lời này, Hằng Nương sững sờ một chút rồi gật đầu đáp:
“Vậy nô tỳ xin cáo lui.”
Thời điểm Hằng Nương thối lui ra đến cửa thư phòng thì Thẩm Ngọc khẽ nhíu mày rồi đột nhiên mở miệng nói:
“Hằng Nương, lúc trước ta cứu ngươi là vì thiện tâm vậy nên ngươi cũng đừng khiến ta phải hối hận vì hành động cứu người lúc đó của mình.”
Hằng Nương nghe thấy thế thì trong lòng có chút luống cuống, nàng cố gắng ổn định lại tâm tình rồi giả bộ bình tĩnh hỏi:
“Công tử nói lời này với nô tỳ là có ý gì?”
Thẩm Ngọc để quyển sách trên tay xuống, sau đó nàng ngước mắt nhìn về phía Hằng Nương, ánh mắt lạnh lẽo này dường như nhìn thấu mọi ý nghĩ của nàng ta.
Bệ hạ đã từng nói với nàng một cô nương gia độc thân lại ngàn dặm xa xôi không sợ nguy hiểm đến tận thành Kim Đô để báo ân có vẻ như quá là kiên trì rồi… nếu không phải thật sự xuất phát từ thâm tâm vậy chỉ có thể giải thích là có mưu đồ riêng.
Mà trực giác nói cho nàng biết Hằng Nương thuộc dạng sau! Hơn nữa thái độ của lão thái gia cũng đã biểu lộ rõ ràng rằng ông ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của Hằng Nương cho nên mới cho Hằng Nương đến bên cạnh nàng để đợi thời cơ chín muồi.
Nếu như thứ Hằng Nương muốn là vinh hoa phú quý vậy nàng còn có thể tương đối dễ dàng tiếp thu, nếu thứ nàng ta muốn chính là “Người” vậy nàng thật sự càng không thể tiếp thu nổi.
Nàng mặc dù giả trang nam nhân đã hai mươi năm nhưng nàng vẫn là nữ nhân hàng thật giá thật, hiện tại lại bắt nàng phải nạp một nữ nhân làm thiếp vậy nàng làm sao có thể tiếp nhận được?!
Thẩm Ngọc nhìn chăm chú vào Hằng Nương, trong giọng nói của nàng mang theo sự nghiêm nghị và ý tứ cảnh cáo:
“Không nên có ý niệm trong đầu, ngươi ngẫm lại là tự hiểu nên cũng đâu cần ta phải nói thẳng ra?! Phải nhớ ngàn vạn lần đừng bước lên con đường kia!” Điều nàng lo lắng nhất chính là sau Hằng Nương sẽ xuất hiện một người bất chấp mọi hậu quả, đến lúc đó nàng còn chưa kịp có ý kiến gì thì lão thái gia đã thay nàng quyết định mọi chuyện rồi.