Thời gian thẩm tra Trần Trì được bắt đầu vào giờ Tị, vì Thẩm Ngọc chỉ là quan giám sự chứ không phải là quan chủ sự cho nên vụ án của Trần Trì vẫn do Thôi Hạo của Đại Lý Tự thẩm tra.
Tuy nhiên lúc đến thời điểm khai đường thẩm tra Trần Trì thì Thẩm Ngọc vẫn không nhìn thấy Phương Duệ đâu cả. Không những từ sáng sớm hôm nay nàng đã không nhìn thấy hắn mà cả tối hôm qua khi hắn nói đi ra ngoài dạo mát một chút thì sau đó nàng không hề thấy hắn quay trở lại phòng nàng nữa, ngay cả bên ngoài cửa phòng cũng không có bóng dáng của hắn.
Trước lúc đi ngủ, Thẩm Ngọc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ và mỗi lần như vậy nàng đều có thể nhìn thấy Phương Duệ đứng dựa vào thân cây hải đường ở trong sân hoặc là ngồi ở trên cây. Nhưng tối hôm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng lại không thấy bên cạnh gốc cây hải đường có bóng dáng của nam nhân kia.
Thẩm Ngọc cũng không bận tâm nhiều lắm, dù sao thân hắn thì hắn tự lo thế nên hắn muốn đi nơi nào cũng không cần phải báo cáo với nàng.
Vừa mới khai đường không bao lâu thì đã thấy có một nha dịch vẻ mặt hốt hoảng vội vã chạy vào. Mà Thẩm Ngọc nhìn không vừa mắt nhất lại chính là dáng vẻ hốt hoảng, vì thế nàng nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì mà ngươi phải hốt hoảng như vậy?”
Nha dịch kia nhanh chóng trả lời:
“Bẩm báo đại nhân, Dung đại tổng quản trong cung đến.”
Thẩm Ngọc nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó nàng đứng dậy khỏi vị trí dự thính, đồng thời trong lúc này Thôi Hạo ngồi ở vị trí chủ vị cũng đứng dậy.
Thời điểm bọn họ đang muốn ra ngoài nghênh đón thì Dung Thái một thân y phục màu đen thêu hoa văn cá chuồn bằng tơ vàng liền từ cửa chính đi vào đại sảnh của công đường xử án khiến cho toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời đều rơi ở trên người Dung Thái.
Dung Thái nở một nụ cười với Thôi Hạo và Thẩm Ngọc, sau đó mới nói:
“Hai vị đại nhân không cần để ý đến ta, ta đến đây thực sự không phải vì vụ án của Trần Trì.”
Thôi Hạo và Thẩm Ngọc vốn đều cho rằng lần này Dung Thái tới đây là vì Hoàng thượng vẫn không yên lòng về vụ án của Trần Trì, nhưng đến khi nghe Dung Thái nói như vậy thì hai người bọn họ đều có chút không rõ nguyên do.
Thôi Hạo bèn hỏi trước:
“Vậy Dung đại tổng quản đến Đại Lý Tự là vì chuyện gì?”
Dung Thái cười mấy tiếng, biểu tình trên mặt không có nửa điểm phập phồng, hắn đáp:
“Sau khi thẩm tra xong Trần Trì thì nói cũng không muộn. Hai vị đại nhân cứ việc thẩm án đi, ta ngồi ở một bên dự thính là được. Không cần quá để ý đến ta.”
Nghe xong lời này của Dung Thái thì Thôi Hạo thiếu chút nữa là ói ra một bụng máu. Chỉ mỗi Thẩm Ngọc ở đây đã làm cho hắn cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ, hắn chỉ lo Trần Trì trong quá trình thẩm tra sẽ nói những lời không nên nói. Hiện tại còn thêm một người là Dung Thái đến dự thính, cả hai cái người này đều là đại hồng nhân trong mắt Hoàng thượng thế nên chỉ cần Trần Trì nói sai một chữ khiến cho bọn họ hoài nghi thì Thái hậu nương nương nhất định sẽ trừng phạt hắn.
Vì thế hắn có thể không để ý được sao? Hắn đặc biệt để ý! Hắn đặc biệt đặc biệt để ý nha!!!
Thôi Hạo đột nhiên thấy hối hận, hắn hối hận tại sao mình không âm thầm trừ khử Trần Trì trước khi Thẩm Ngọc đến Đại Lý Tự, cũng tại lúc đó hắn quá kiêng kị mấy thứ quan trọng trong tay Trần Trì bởi mỗi một mệnh quan triều đình tham ô đều sợ đến một ngày nào đó những chuyện mình làm sẽ lộ ra ngoài.
Vì để bảo trụ tính mệnh của chính mình khi mọi chuyện bị bại lộ thì bọn họ đều lưu lại cho bản thân một con đường lui và Trần Trì cũng không ngoại lệ.
Nếu không vì thế thì thời điểm Trần Trì bị bắt hắn đã lập tức hạ lệnh cho người trừ khử Trần Trì chứ không phải bắt Trần Trì tự sát như kế hoạch đã định… nhưng bây giờ nói mấy thứ này tựa hồ cũng đã muộn.
Tuy nhiên Thôi Hạo vẫn nắm chắc chín phần là Trần Trì sẽ không dám nói mấy lời lung tung, dù sao thê nhi của Trần Trì còn ở trong tay hắn. Trừ phi Trần Trì không để ý đến tính mạng của những người kia thì hắn mới có thể nói lung tung.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Phương Duệ đang không nhanh chóng điều khiển một chiếc xe ngựa chạy ở trong đường rừng, y phục trên người hắn đã có chút hỗn độn, mà ở phía sau xe ngựa còn có hai ám vệ đang cưỡi ngựa chạy theo, trên người bọn họ đều mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.
Phương Duệ vừa điều khiển xe ngựa vừa nghe thấy phía trong xe ngựa có tiếng nói run rẩy sợ hãi của hài tử:
“Nương, con sợ!”
Sau đó là thanh âm trấn an của một phụ nhân: “Nương ở đây, đừng sợ!”
Phương Duệ đột nhiên thả chậm tốc độ một chút, hắn đưa mắt nhìn thẳng về phía trước và nói với người ngồi bên trong xe ngựa:
“Yên tâm! Việc mà ta đã đáp ứng với các ngươi thì ta tự nhiên sẽ thực hiện.”
Phương Duệ vừa dứt lời thì bên trong xe ngựa liền yên tĩnh.
Phương Duệ dàn xếp ổn thoả xong xuôi mọi chuyện thì đến khi hắn chạy về đến Đại Lý Tự đã là cuối giờ Tị, trên công đường đang thẩm án nhưng hắn lại quang minh chính đại từ ngoài cửa chính bước vào.
Chính lúc Dung Thái đang bưng chén trà lên và chuẩn bị nuốt xuống một ngụm thì hắn liền nhìn thấy bệ hạ nhà mình mặc kín như bưng từ hành lang đi vào làm cho hắn thiếu chút nữa thì phun trà ra khỏi miệng, mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng và phải khó khăn lắm mới nuốt hết một ngụm trà kia.
Đây! Thật! Sự! Là! Bệ! Hạ! Nhà! Hắn! Sao?!
Tạo hình này của bệ hạ làm cho Dung Thái hắn thật hoảng sợ!!!
Mặc dù hắn chưa từng thấy qua bộ dáng bệ hạ nhà hắn mặc trang phục dạ hành lại còn mang mặt nạ, nhưng dù sao hắn đã chuẩn bị y phục và hầu hạ bên người bệ hạ cũng mười mấy năm nên thân hình bệ hạ cùng tư thế đi lại đã sớm khắc sâu trong tâm trí hắn. Chính vì vậy hắn chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra người kia chính là bệ hạ!