Thời điểm Phương Duệ còn là Thái tử thì hắn rất thích mang theo Dung Thái đi đông đi tây trên giang hồ, chính vì thường xuyên lang bạt giang hồ nên hắn mới biết được Thẩm Ngọc, hơn nữa còn biết được chút ít chuyện trên giang hồ.
Trong giang hồ có “Giang hồ lệnh”, cái gọi là giang hồ lệnh chính là bảng xếp hạng cao thủ trên giang hồ.
Mà cái tên Hô Diên Trác Vân này lại xuất hiện trong giang hồ lệnh, hơn nữa còn là Khải Nguyên đệ nhất quyền(*) – Hô Diên Trác Vân.
(*)Bảng xếp hạng cao thủ có rất nhiều lĩnh vực như cao thủ đệ nhất kiếm, cao thủ đệ nhất khinh công, cao thủ dùng độc..v.v.… Mà HDTV thuộc về môn võ tay không (Môn võ này không hề dùng vũ khí để gây sát thương), một số môn võ dùng quyền thuật như: Thái cực quyền, Quyền bổng, Đả quyền…
Cái tên Hô Diên Trác Vân có tiếng vang rất lớn trong giang hồ, thế nhưng hắn lại hạ mình làm một chức quan cửu phẩm là Đại Lý Tự ngục thừa cho triều đình.
Rất nhiều người đều không hiểu nổi Hô Diên Trác Vân có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ thế kia thì tại sao lại phải bán mạng cho triều đình như thế?
Nhưng có một chuyện mà người người đều biết chính là Hô Diên Trác Vân vì muốn báo đáp Thôi Hạo đã cứu mẫu thân của mình vào mười năm trước cho nên hắn mới phải ở lại Đại Lý Tự bán mạng vì Thôi Hạo.
Nghĩ đến người này là Phương Duệ đã cảm thấy nhức đầu, nếu như có thể thì hắn không hề muốn đụng phải cái người này.
Thẩm Ngọc ngồi xuống sau chiếc bàn, mà Phương Duệ thì đứng ở bên cạnh nàng, nếu hắn đã nói rõ ràng trước mặt người ngoài mình là thuộc hạ của Thẩm Ngọc vậy hắn cũng có thể đứng quang minh chính đại bên cạnh Thẩm Ngọc mà không cần phải trốn.
“Hô Diên Trác Vân có chuyện gì không?” Thẩm Ngọc cũng không để người kia đẩy cửa tiến vào mà chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
Hô Diên Trác Vân đứng ngoài cửa đáp:
“Thôi đại nhân lệnh cho hạ quan đến hỗ trợ cho Thẩm đại nhân.”
Dưới đáy lòng Phương Duệ hiện lên một nụ cười lạnh, hôm đó tại trà lâu hắn rõ ràng đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Vương Trung Nguyên và Thôi Hạo, bọn chúng khi tất yếu có thể sẽ giết người diệt khẩu, mà Hô Diên Trác Vân lại là người của Thôi Hạo nên hai chữ “hỗ trợ” này hắn hoàn toàn có thể hiểu chính là “ám sát” Thẩm Ngọc.
“Vào đi.”
Thẩm Ngọc vừa dứt lời thì cửa bị người đẩy ra, một nam nhân thân hình cao lớn bước vào, cho dù hắn mặc y phục của quan ngục thừa thì người ta vẫn có thể cảm giác được cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp y phục kia, bởi vì chúng giống như có thể xé rách lớp y phục bất cứ lúc nào. Mà nhìn lên phía trên thì chính là một khuôn mặt khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo cùng ngũ quan của hắn đều lạnh nhạt, vừa nhìn đã biết nam nhân này chính là một người sắt đá lại nghiêm túc thận trọng.
Trên tay Hô Diên Trác Vân đeo một bộ giáp cực nặng, hắn vừa tiến vào đã có một cỗ áp lực nặng nề đánh tới, còn ánh mắt kia rơi ở trên người Phương Duệ đang đứng bên cạnh Thẩm Ngọc thì tựa như mưa tuyết, khiến người ta có thể cảm thấy gió lạnh vù vù.
Ánh mắt này… Phương Duệ có thể hiểu được vì khi cao thủ gặp cao thủ đều muốn dùng ánh mắt để giết chết đối phương.
Thế nhưng Thẩm Ngọc lại cho rằng Phương Duệ giả dạng nhìn không giống người tốt, mà ngược lại giống một tên tội phạm hơn cho nên Hô Diên Trác Vân vừa vào cửa đã nhìn hắn đầu tiên.
“Hắn là ám vệ của ta, tên Cổ Minh.”
Hô Diên Trác Vân nghe thấy vậy mới gật đầu với Phương Duệ một cái, sau đó hắn lập tức hành lễ với Thẩm Ngọc:
“Hạ quan tham kiến Thẩm đại nhân.”
“Miễn lễ.”
Hô Diên Trác Vân chỉ hơi cong eo, sống lưng của hắn thì vẫn dựng thẳng như vách tường, người trong giang hồ có lòng tự trọng cực cao nên rất ít người chịu vào triều làm quan, còn đối với các mệnh quan triều đình thì lại càng không thèm ngó đến.
Cho dù Hô Diên Trác Vân có uy lực cường hãn thì Thẩm Ngọc cũng đã giả nam trang được hai mươi năm, ngày ngày nàng luôn thận trọng nên làm sao có thể dễ dàng bị Hô Diên Trác Vân kia áp chế được.
Thẩm Ngọc nhìn Hô Diên Trác Vân và nói:
“Ta thật sự không ngờ tới Thôi đại nhân sẽ cho ngươi đến hỗ trợ ta.”
“Thẩm đại nhân chưa quen thuộc với Đại Lý Tự nên Thôi đại nhân mới để hạ quan đến hỗ trợ cho Thẩm đại nhân.”
Thẩm Ngọc cũng không dài dòng, nàng nói thẳng: “Nếu đã tới hỗ trợ ta thì được thôi, ngươi hãy đi chuẩn bị trước nơi lấy khẩu cung của Trần Trì cho bản quan.”
Hô Diên Trác Vân thoáng cúi đầu đáp một tiếng: “Hạ quan đã rõ.”
Hô Diên Trác Vân vừa đi thì Thẩm Ngọc liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng nhìn về phía Phương Duệ và hỏi:
“Có thể đổi trắng thay đen dưới mắt người này được không, liệu có khó khăn gì không?”
Phương Duệ nhìn ra cửa rồi trả lời:
“Rất khó khăn… tuy nhiên ta vẫn có phần thắng.”
Chỉ tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn nhưng Phương Duệ có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế kinh hãi tản mát trên người Hô Diên Trác Vân, mà danh tiếng của hắn ta ở trên giang hồ lệnh tuyệt đối không phải là cái hư danh để nói chơi.
Đời trước Phương Duệ hắn chắc chắn không đối phó được Hô Diên Trác Vân, thế nhưng không hiểu vì sao sau khi sống lại thì năm giác quan của hắn lại trở nên vô cùng nhạy bén, thân thủ càng thêm lưu loát. Nếu đấu với Hô Diên Trác Vân thì hắn không biết được chắc chắn mình có bao nhiêu phần thắng, nhưng tổng thể mà nói thì đời này hắn coi như có ưu thế bẩm sinh.
Nghe thấy câu trả lời của Phương Duệ thì Thẩm Ngọc trầm tư một lúc rồi mới nói:
“Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, đêm nay chúng ta liền động thủ. Vừa nãy ta mới đi gặp Trần Trì, hắn không hề bị nghiêm hình bức cung nên nếu cho người giả trang thành hắn thì chỉ sợ rất dễ dàng bị phát hiện. Vì thế ta đã sai người chuyển hắn đến một nhà lao đặc biệt, nhà lao này chỉ có một lỗ nhỏ vừa đủ để đưa cơm vào và cũng chỉ có duy nhất một chiếc chìa khoá, mà chìa khoá này lại do ta cầm. Nếu như có người muốn giết người diệt khẩu thì cũng sẽ gặp khó khăn.”
Phương Duệ nghe vậy liền hỏi: “Ngươi đã tìm được thế thân?”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn Phương Duệ rồi nói:
“Là một tử tù, bởi vì giết người nên sẽ bị xử trảm vào mùa thu, nhưng trong nhà hắn còn mẫu thân và một nhi tử tuổi còn nhỏ nên ta đã nói chuyện với hắn, chỉ cần hắn nguyện ý giúp ta thì ta sẽ cho người dàn xếp ổn thoả cuộc sống sau này của gia đình hắn.”
Khoé miệng Phương Duệ giựt giựt: “Ngươi đây là uy hiếp?”
Thẩm Ngọc lắc đầu đứng dậy, vẻ mặt chính trực nói:
“Phải nói là ta đang giúp hắn. Hắn giết người, mà người này lại không thù không oán với hắn nên hắn bị xử tội chết cũng không có gì đáng tiếc, hơn nữa cũng đều phải chết thì chết sớm hay muộn có khác gì nhau đâu. Tuy nhiên mẫu thân cùng nhi tử của hắn đều là người vô tội, mà cũng may hắn còn có chút lương tri nên vẫn hiểu được mình vẫn còn mẫu thân và nhi tử tuổi còn nhỏ.”
Lúc nhắc đến hai chữ “Mẫu thân” thì Phương Duệ lập tức không còn lên tiếng nữa, phải một lúc lâu sau hắn mới nói:
“Được, vậy ngươi nói cho ta biết địa điểm giam tử tù kia để buổi tối ta mang người đi tráo đổi.”
“Tử tù kia được nhốt ở tầng giam thứ nhất, từ phía bên trái nhìn sang thì chính là phòng giam thứ năm. Ta đã hạ mệnh lệnh xử quyết vào giờ Tý đêm nay. Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là không biết được Trần Trì có an phận phối hợp hay không?!”
Phương Duệ cười một tiếng rồi nói: “Chuyện này cứ giao cho ta là được.”