Tam Thế Duyên

Chương 11: Chương 11: Trưởng Tôn Vĩnh Liêm




CHƯƠNG 11: TRƯỞNG TÔN VĨNH LIÊM
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Tuân vốn là ra ngoài xử lý đám người ồn ào bên ngoài, nghĩ không ra bước đến liền thấy đám hạ nhân túm năm tụm bảy xì xào bàn tán chuyện của Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Hinh vốn là có hôn ước nhưng năm đó nàng đã chủ động từ hôn rồi. Đáng lẽ ra chuyện làm tổn hại đến thanh danh hoàng gia này toàn Nhữ gia sẽ bị tội nhưng tính ra toàn là có lợi cho hoàng thất, lại nói nàng vì cứu phụ thân cùng hoàng thượng mới phát sinh chuyện hủy dung, Nhữ Liệp cũng tự nhận tội về bản thân nên hoàng thượng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hiện tại, Nhữ gia muốn để Nhữ Dao thay Nhữ Hinh gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, chỉ là hắn vì sao không ở tiền thính nghe nàng hiến khúc mà lại chạy đến Vong Địa của Nhữ Hinh. Không cần mang hai vị tiểu thư trong phủ so sánh cũng đủ biết người nào hơn rồi, thế mà thái tử điện hạ cư nhiên lựa chọn như vậy sao???
Đây cũng chính là vấn đề để đám hạ nhân bàn luận sôi nổi.
Toàn thân Nhữ Tuân phát tán sát khí, hắn khép hờ mắt nhìn đám hạ nhân, lạnh giọng hỏi: “Có phải đã lâu mẫu thân không động gia pháp nên các ngươi hoài niệm không?”
“Nô tài/ nô tỳ gặp qua đại thiếu gia.” Đám hạ nhân lập tức quỳ xuống run rẩy mà hành lễ. Bọn họ nói chuyện quá hăng say nên không để ý gì đến xung quanh nữa rồi.
“Tất cả đến hình phòng lãnh hai mươi trượng, lần sau nếu là để bổn thiếu gia nghe được bất kỳ thứ gì từ miệng các ngươi thì không phải chỉ là vài trượng dễ nói như vậy.” Lạnh giọng phân phó xong hắn phất mạnh tay áo chuẩn bị trở lại Vong Địa.
Đám hạ nhân đồng loạt “vâng” một tiếng đứng lên chuẩn bị ly khai lại phải một lần nữa quỳ xuống hành lễ: “Nô tài/ nô tỳ tham kiến Xuyên vương gia.”
Nhữ Tuân dừng bước xoay người còn chưa nhìn rõ người đến đã phải lập tức chấp tay hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Xuyên vương gia, không biết vương gia quang lâm, chậm trễ đón tiếp thỉnh vương gia thứ tội.” Đến cùng hôm nay là ngày gì a, tự dưng một đám người hoàng thất kéo nhau đến phủ hắn. Nhữ Hinh trở về cũng không có đãi tiệc mời khách nha.
“Nhữ tướng quân không cần đa lễ, bổn vương đến tìm thái tử điện hạ.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm điềm đạm đáp, chân không ngừng bước về phía của Nhữ Tuân.
“Thái tử điện hạ hiện đang cùng ngũ muội ở trong viện, vương gia thỉnh theo mạt tướng.” Nhữ Tuân tránh sang bên nhường ra một con đường, tay làm động tác thỉnh cung kính nói với Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Hinh nâng mắt nhìn Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, con mắt duy nhất của nàng chậm rãi nheo lại. Biểu hiện này của nàng rõ ràng chỉ rõ nàng không thân thuộc với hắn, càng là không biết hắn. Lúc nhỏ nàng cực ít tiến cung, mà đối với hắn nàng lại không chút ấn tượng nào, càng là không có chút cảm giác nào.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hướng Trưởng Tôn Tề Duyệt hành lễ: “Thần tham kiến điện hạ.”
“Hoàng huynh hà tất khách sáo.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đạm nhiên nói, ánh mắt có chút không hiểu nhìn chằm chằm người trước mặt. Vì sao hoàng huynh lại đến? Đã xảy ra chuyện gì?
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thẳng thắt lưng, nho nhã mỉm cười với Nhữ Hinh: “Đây hẳn là Nhữ ngũ cô nương rồi.” Tuy sớm được biết chuyện của Nhữ Hinh nhưng vẫn là không khỏi bị hách bởi dung mạo của nàng. Chỉ là trên mặt dáng vẻ nho nhã vẫn luôn được hắn duy trì đến không người nào phát hiện.
“Thần nữ tham kiến Xuyên vương gia.” Lúc này Nhữ Hinh mới có phản ứng, nhìn theo khẩu hình của Nhữ Tuân mà hành lễ. Thiêm Hương cũng theo đó mà hành lễ.
Xuyên vương Trưởng Tôn Vĩnh Liêm luôn được mọi người ca ngợi, tuy hào quang của hắn không bằng được Trưởng Tôn Tề Duyệt nhưng vẫn là nổi bật.
Lúc nhỏ nàng gặp qua hắn một lần ở Tú Phụng cung lúc được mẫu thân đưa tiến cung gặp hoàng hậu. Nàng cầm một con diều nhỏ, thả bay thật cao trong hoa viên của Tú Phụng cung. Mải mê chơi mà nàng lỡ tay thả diều quá cao, diều vướn vào trong tán cây to. Nàng khó chịu giật mạnh sợi dây, sợi dây cứ như vậy mà bị đứt.
Trong khi đám cung nhân chạy đông chạy tây tìm thang lấy diều cho nàng thì lúc này hắn xuất hiện. Vận dụng khinh công hắn nhanh phi thân lên đó lấy diều xuống, đưa đến trước mặt nàng.
“Diều của ngươi.”
Nàng nhớ rõ lúc đó ngẩng cao đầu lên nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của hắn, nàng nheo mắt hỏi: “Ngươi là ai?” Tay cũng chẳng thèm nhận lấy diều.
Đám cung nhân lúc này đồng loạt hành lễ nàng mới biết được hắn là ai nhưng lúc đó nàng ngạo mạng không ngớt, ỷ vào hoàng hậu là tỷ muội kim lan của mẫu thân mà hắn chỉ là một vương tử không nương được hoàng hậu nuôi dưỡng nên không thèm hành lễ. Tuy là nàng không thích hoàng thất, chán ghét quan lại nhưng không hiểu sao đối với hắn nàng lại không có chán ghét, chỉ là bày thái độ đại tiểu thư cho hắn xem thôi.

Hắn phất tay áo cho đám cung nhân đứng lên, tay còn lại vẫn bảo trì tư thế cầm diều đưa cho nàng: “Không nhận sao?”
“Diều đó có người khác cầm qua, ta không cần.” Nàng kiêu ngạo hất mặt sang hướng khác. Thái độ thì là vậy nhưng thực chất là hy vọng hắn năn nỉ bản thân nhận diều.
Chỉ là Trưởng Tôn Vĩnh Liêm khiến nàng thất vọng rồi, hắn thong dong mỉm cười, giơ diều lên lật qua lật lại ánh mắt đầy ý cười, lại như có như không nhìn nàng nói: “Diều này a, nhìn thật tinh mỹ .”
“Đương nhiên.” Nàng khoác tay trước ngực đắc ý đáp.
Hắn như không nghe thấy tiếp tục lời nói dở của mình: “Không biết trước khi con diều này đến tay vị tiểu cô nương đây đã trải qua tay của bao nhiêu người a? Người làm diều, người vẽ, người bán, người mua, người lựa chọn. . .”
Nàng đưa tay bịt tai lại cáu gắt lên: “Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa.” Càng nghe nàng càng cảm thấy khó chịu.
Một cung nhân cung kính tiến lên thay nàng nhận lấy con diều, còn hắn thì ngang nhiên rời đi trong chiến thắng. Nàng hận hận trừng thân ảnh kia hai tay nắm thật chặt, tự nhủ phải mau lớn không để hắn khi dễ.
Đó là lần duy nhất nàng cùng hắn gặp nhau. Không nghĩ đến ngày hôm nay lại có thể tái kiến. Và. . .nàng cung kính với hắn chứ không còn là một tiểu oa nhi kiêu ngạo lúc nhỏ nữa.
Đương nhiên Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng có cùng đoạn tư niệm với nàng, lại rất nhanh thu hồi: “Nhữ ngũ cô nương hữu lễ, mau đứng lên.”
Nhữ Hinh được Thiêm Hương đỡ đứng lên nhưng đầu của hai người vẫn là hơi cúi giữ lễ. Lúc này nàng chỉ muốn hai người không nên xuất hiện ở đây mau chóng tiêu thất mà thôi. Vong Địa của nàng không hoan nghênh người lạ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt như cảm thấy được cái gì đó không đúng từ hai người, hắn không khỏi cau mày không hài lòng hỏi: “Hoàng huynh gặp qua Nhữ ngũ cô nương?” Nàng đã từng là vị hôn thê của hắn mà hắn bây giờ mới gặp được nàng, thế mà hoàng huynh đã gặp trước?

“Năm đó đến thỉnh an mẫu hậu thần đã gặp qua nàng.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm thành thật đáp.
Mà Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng biết rõ năm đó trong miệng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm là năm nào, bởi từ trước đến khi Nhữ Hinh rời kinh, hắn cùng hoàng huynh chỉ có một lần tách ra duy nhất. Nhớ lúc đó, phụ hoàng để hắn xử lý một vụ án lớn nên phải cùng thái phó và một vài vị đại thần nghị sự rất lâu. Vừa nhận được tin tức nàng tiến cung, nhưng bên này vẫn là công sự quấn thân.
Hắn cố gắng xử lý cho xong chạy đến thì nàng đã sớm rời cung. Điều đó khiến hắn luyến tiếc không nguôi, mà hôm đó Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lại phải xuất cung hoàn thành chuyện hắn giao. Giờ nghĩ lại mới thấy bản thân ngu ngốc, nếu lúc đó hắn cùng Trưởng Tôn Vinh Liêm trao đổi công sự thì có phải là đã gặp được nàng rồi hay không?
“A, ra là vậy.” Miệng thì bật ra một câu rất nhẹ nhàng nhưng tâm lại như đeo tạ nghìn cân.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm còn chưa kịp phản ứng thì ở viện môn lại có một đám người xuất hiện. Lúc này người xuất hiện là An thị cùng Nhữ Dao, cả hai bước đến hành qua lễ, An thị đi đầu mở thanh: “Nhị vị điện hạ đều ở quả là vinh hạnh của tệ phủ, để Dao nhi cùng Tuân nhi đưa nhị vị điện hạ đi thăm những nơi khác trong phủ.” Mắt cũng không quên lén ra hiệu cho Nhữ Tuân phối hợp.
Nàng biết rõ nữ nhi vừa về rất mệt mỏi cần nghỉ ngơi, đó là chưa nói đến dung mạo của nữ nhi, nàng chắc chắn nữ nhi không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy, nếu không nữ nhi cũng sẽ không chọn đến biệt viện. Lại nói hiện đang tác hợp Nhữ Dao cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt, thế nên để bọn họ có thể hảo hảo có thời gian chung đụng.
“Nhị vị điện hạ dừng ở đây cũng đã lâu, chúng ta đến nơi khác xem đi.” Nhữ Tuân vốn là võ tướng tài ăn nói đương nhiên không được tốt, lúc này thập phần mất tự nhiên.
Ý của mẫu thân chính là bảo hắn cùng Nhữ Dao dẫn hai vị tôn quý này đi, chút nữa lại phải tạo cơ hội cho Nhữ Dao cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt. Bảo hắn cầm binh dụ địch thì dễ, còn để tính toán trên đầu huynh đệ Trưởng Tôn thị sợ là quá sức a. Hai huynh đệ nhà này quả thực rất khó đối phó.
Đó là còn chưa kể, Nhữ gia rõ ràng bày tỏ rõ thái độ tiến cử Nhữ Dao vi thái tử phi thế mà Trưởng Tôn Tề Duyệt lại chưa từng nhìn lấy một mắt. Ngay cả yến hội, hắn cũng là tham gia cho lấy lệ rồi rất nhanh viện cớ cấp tốc ly khai. Thật nghĩ không ra đến hôm nay hắn lại có thể ở nơi này dây dưa với Nhữ Hinh, lại còn là bị đuổi mặt dày không chịu đi nữa chứ, là khẩu vị của hắn(TTTD) khác người thường sao?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Dao cúi thấp đầu, đôi môi mím chặt đến không thấy nữa, tay cũng ra sức vặn chiếc khăn lụa nhỏ, chỉ là tay áo rộng dài che mất nên không người nhìn thấy mà thôi. Nàng có nên mở miệng không, nếu có thì thế nào? Nếu không thì lại làm sao? Nàng rất bối rối. . .
“Cũng được.” Trưởng Tôn Tề Duyệt biết quá rõ ý đồ của Nhữ gia, hắn vờ đáp ứng lại lơ đãng hỏi Trưởng Tôn Vĩnh Liêm: “Chỉ là không biết hoàng huynh đến đây là vì công sự hay tư sự?”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt từ nhỏ đã cũng nhau sinh hoạt, cùng ở đông cung thế nên tính tình đây đó điều nắm trong lòng bàn tay. Biết được cách nghĩ của Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn lại cung kính đáp: “Hồi điện hạ, thần đến vì công sự, e rằng không thể đáp ứng lời mời của Nhữ tướng quân.”
“Nếu vậy thì thật đáng tiếc, cũng chỉ có thể hẹn lại dịp khác.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lắc đầu bày vẻ đầy tiếc nuối, “Bổn điện hạ cùng hoàng huynh rời đi trước, có dịp lại đăng môn yêu thỉnh.”

An thị dùng khăn che miệng cười ưu nhã, khách khí đáp: “Điện hạ sao lại khách sáo như vậy, nhị vị điện hạ đến chính là vinh hạnh của quý phủ. Để chúng ta tiễn nhị vị điện hạ xuất phủ.””
Như Tuân thức thời, lách người làm động tác thỉnh: “Nhị vị điện hạ, thỉnh.” Cuối cùng tâm treo lơ lửng cũng được đặt xuống rồi a. Dựa vào tính cách thất thường của ngũ muội, nếu là dây dưa lâu nhất định sẽ làm cho Trưởng Tôn Tề Duyệt mất hứng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt luyến tiếc nhìn Nhữ Hinh vẫn im lặng đứng đó, đầu khẽ gật một cái: “Nhữ ngũ cô nương, cáo từ.” Dứt lời hắn mại khai cước bộ rời đi.
Trưởng Tôn Vinh Liêm khẽ gật đầu cũng bước theo Trưởng Tôn Tề Duyệt. Lúc này miễn bàn trong lòng hắn có bao nhiêu dấu chấm hỏi to nhỏ tung hoàng. Vì sao hắn(TTTD) lại có phản ứng như vậy? Đành là hắn(TTTD) không thích nữ nhân, chỉ là, sẽ xem trọng một quái nữ như Nhữ Hinh sao? Cho dù là có thì nàng cũng không có cách nào ngồi được vị trí thái tử phi nữa. Mà Nhữ gia cũng không để đích nữ làm kế phi, nếu muốn thì năm đó đã không từ hôn rồi.
An thị cũng bước theo, mắt không ngừng nháy ý bảo Nhữ Dao theo mình đi tiễn khách quý. Chỉ là Nhữ Dao vẫn đang cúi đầu chìm trong rối bời nên không nhìn thấy được. Nàng đành phải từ bỏ ý định đó mà đi một mình.
Nhữ Hinh biết người đi, chậm rãi ngẩng đầu, mắt trừng to ra nguyệt môn thầm hy vọng hắn bận đến thời gian ăn cơm ngủ cũng không có để không cần đến đây làm khách nữa. Hừ hừ hai tiếng nàng dẫm mạnh chân xuống đất.
Âm thanh dẫm chân kia làm Nhữ Dao hồi thần, lúc này mạnh ngẩng đầu mới biết trong viện người đã đi gần hết. Nhìn sang thấy thái độ bất mãn của Nhữ Hinh, tâm nàng run lên vì sợ, nàng sợ mình chọc phải nàng không vui, lập tức ấp úng giải thích: “Ngũ muội, ta. . .”
Không để Nhữ Dao nói hết lời, Nhữ Hinh phất tay áo đuổi người: “Muội mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, lần sau tứ tỷ mới đến đi.” Dứt lời nàng hướng phòng bước, cước bộ cực nhanh không để nàng ta phản ứng
Nhữ Dao như sắp khóc nhìn cửa phòng của Nhữ Hinh mạnh đóng lại. Nàng chậm rãi xoay người buồn bã rời Vong Địa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
TIỂU KỊCH TRƯỜNG
Mỗ nữ vươn vai ngửa mặt lên trời hô to: “Ai dô cuối cùng cũng tiễn xong ôn thần.”
Mỗ nam nhàn nhạt cười mỉa mai: “Đừng vui mừng quá sớm, ta sẽ còn đến, dây dưa lâu dài.”
Mỗ nữ lập tức sai người mua bùa về dán khắp nơi trong viện để ‘yêu ma’ không bám theo mình nữa.