Tam Thế Bán Sinh

Chương 1: Hồi 1. HỒNG ĐẬU




Hồng đậu sinh Nam Quốc*, xuân lai phát kỷ chi,

Nguyên quân đa thải hiệt, Thử vật nhất tương tư.

*Miền nam Trung Quốc, phía nam sông Dương Tử.

- --------------

Hằng đêm sênh ca, đã vấy bẩn sự trong trắng của ai, huỷ hoại sự ngây thơ của ai?

Ta, bất quá cũng chỉ là một ca kỹ, có thể cầu xin ai quay đầu, ai thương tiếc?

Men say kéo đến, ta có thể nhìn thấy trong đôi mắt chàng, thâm tình của chàng, phản chiếu bóng hình hoang tàn của ta.

Lúc đó, chúng ta đều có nhiều thời gian hoang phí tuổi xuân, thế là chàng kiêu ngạo khó thuần, ta ngạo mạng thanh cao.

Lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu, đó cũng chỉ là những điều vụn vỡ trong giấc mơ hoang dại của ta mà thôi.

Chúng ta, bất quá chỉ là trong lúc chúng ta lỡ đãng đã tạo ra một ít hồi ức nhẹ nhàng, buổn tẻ vô vị...

- -----------------

Khi đó ta, phấn tím sa mỏng, châu ngọc thấp thoáng trên chiếc cổ trắng như tuyến đầu đông, lại trang điểm nhẹ trông thật lạc lõng, đi phía sau tú bà, nơm nớp lo sợ.

Trong căn phòng đó, mỗi nam nhân là một vẻ mặt khác nhau, hoặc là dung tục hèn hạ, hoặc là dè dặt nhưng không nén nổi dục vọng, hết thảy đều làm ta chán ghét, nhưng chỉ vì mạng của ta tiện, nên chỉ có thể nhào vào ngực bọn chúng.

Liệt nữ sẽ tự kết thúc sinh mạng mình, đó là thanh cao, kỹ nữ sẽ lựa chọn nhẫn nại thuận theo, mà đó chỉ tự cho là mình thanh cao mà thôi, hiển nhiên, ta là loại người thứ hai.

Nhưng ta đã gặp được chàng, chàng thật xinh đẹp.

Có lẽ nói một nam nhân có dáng vẻ xinh đẹp là thất bại của tiêu chuẩn, nhưng chàng chính là như thế, mỉm cười ôn nhu như ánh nắng mặt trời, chiếu sáng tận đáy lòng ta, như chỉ dường dẫn lối cho ta trong đem tối mịt mùng.

Dù cho chàng có nhìn nữ nhân khác bằng ánh mắt mị hoặc, dù cho lồng ngực dày rộng của chàng chứa đựng nữ nhân khác, ta vẫn nguyện ý tin, tin chàng khác với bọn chúng.

Ta hy vọng chàng có thể tìm ta, dù chỉ một lần cũng được, nếu là chàng, ta sẽ không sợ hãi.

Cuối cùng, khi ta đẩy cánh cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ kia ra, ta thấy chàng đang mỉm cười nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau, ta thấy rõ bóng dáng mình trong đôi mắt chàng, chìm trong vực sâu vô tận không tìm được đường ra.

Nhưng mà đêm đó, chàng không chung chăn với ta, cứ như vậy lẳng lặng nghe ta đàn những Danh khúc Nhạc phủ. Xướng một khúc xong, chàng lưu lại tiền thưởng, rồi rời đi.

Ta líu ríu chạy đến bên chàng, hỏi danh của chàng, nhưng không nhận được lời đáp lại, chỉ nghe ngoài cửa tiếng gọi nũng nịu, ‘Tô nhị thiếu gia, gần đây ngài thật nhàn a~’.

Lúc sau, tú bà hung hãn răn dạy ta một trận, một bên mắng nhiếc, một bên tát vào mặt ta, nói uổng cho ta một bộ da mỹ nhân, ngay cả nam nhân cũng không giữ chân được, lãng phí đồ ăn mười mấy năm trời của ả.

Ta không quan tâm đến gò má bỏng rát.

Ta rất vui, dù rằng tâm đau như chết.

Ta rất hạnh phúc, dù rằng lòng mang bi ai.

Sau đó, chàng quả thật ghé đến chỗ ta một lần nữa.

Nhân sinh đau đớn, như mất đi ánh mặt trời, ta bắt đầu lạc lối.

Ta biết điểm tô sao cho mình thật lộng lẫy, tô màu son diễm lệ lên mặt, ta không thiết tha gì đến màu phấn tím nữa, y phục trong rương toàn màu đỏ tươi.

Ta biết nên làm thế nào để các công tử, thiếu gia yêu thích, khi thì một làn môi thơm nũng nịu, khi thì lộ nửa vai trần trắng noãn, cũng học được cách xem nam nhân khác trên ngủ trên giường ta là chàng.

Tú bà dần dần già đi, ta bắt đầu quản lý kỹ lâu. Mỗi khi bày ra dáng vẻ của một cô nương, ta cảm thấy nhục nhã đến tận cùng.

Bởi vì, chỉ khi vứt bỏ tự tôn, ta mới có vốn liếng để đánh cược với số phận của mình.

Mà ta, nguyện dùng mạng của mình, cược là chàng từng yêu ta.

Hôm nay, men say chiếm lấy toàn bộ tâm trí ta.

Hồi ức cay đắng như vậy, ta uống một ly lại một ly, hồi ức bi ai như vậy, ta lại không biết cách vứt bỏ.

Dùng bàn tay chống đỡ đầu, ta mang theo ý cười nịnh nọt ngã vào lồng ngực của một nam nhân trên bàn rượu.

Trong lúc mông lung, nghe được ai đó đang nói, ngày mai Tô nhị thiếu gia thành thân, đem công chúa được Hoàng Đế sủng ái nhất cưới qua cửa Tô gia, hạnh phúc đến nỗi ba ngày ba đêm không ngủ được.

Tô nhị thiếu gia...

Cuối cùng thì cái tên này và ta cũng đã gặp được nhau, nhưng đã không còn ấm áp nữa.

Hôm sau, ta ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, dưới lầu chiêng trống vang lên, cả một bầu trời huyên náo, ta nghĩ đó là lúc kiệu hoa đi qua.

Xuống giường, men say còn vương, ta loạng choạng lấy xiêm y màu phấn tím dưới đáy rương, chải lại búi tóc, không tô son điểm phấn, ôm lấy một bình rượu, lảo đảo một mình ra cửa.

Cả con đường náo nhiệt ầm ĩ, nối thẳng đến cửa lớn Tô phủ, Tô nhị thiếu gia thân khoác hồng bào, trông mong mà đứng.

Hỉ bà dắt chàng đến bên kiệu, gõ ba gõ lên kiệu, chuẩn bị vén rèn châu, chợt nghe tiếng nữ tử cười lảnh lót từ chỗ cao vọng xuống.

“Tô Dịch Chánh, Tô nhị thiếu gia! Ta đến đây xem chàng đây, hahahahaa, chàng lại muốn thành thân, thành thân! A, chàng tàn nhẫn biết bao, hôm nay ta đến đây, chỉ muốn hỏi chàng một câu hỏi, từ đầu đến cuối, chàng có một khắc nào yêu ta không?”

Tô nhị tiếu gia nhận ra người đến là ai, ngừng một chút rồi hô “Cô nương, nàng hãy xuống đây trước đã, trên đó nguy hiểm lắm!”

Công chúa trong kiệu giận dữ, vươn tay vém rèm châu, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân tuấn lãng và nữ tử say rượu trên mái nhà.

Người vây xem nghị luận sôi nổi.

“Đây không phải danh kỹ nổi danh khắp kinh thành sao?”

“Nghe danh Tô nhị thiếu gia trời sinh phong lưu, hôm nay vừa hay thấy được, a ha, quả là danh bất hư truyền!”

Ta nhấc chân đá vài miếng ngói đen “Ta không xuống! Chàng chỉ cần trả lời ta, ta sẽ tự biết rời đi.”

Ánh mắt sắng quắc, Tô nhị thiếu gia chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt bốn phía nhìn đến mức thủng một cái lỗ lớn.

Chàng suy tư hồi lâu, cuối cùng, ta chỉ nghe được âm thanh vụn vỡ của trái tim ta đang vỡ ra từng mảnh, leng keng leng keng...

Ta ngửa mặt lên trời cười lớn, uống một ngụm rượu lớn, tập tễnh bước đi, chân đột nhiên mềm nhũn, ta lăn từ nóc nhà xuống.

Khoảng khắc cuối cùng lúc rơi xuống, ta nhìn thấy trong mắt chàng là hoảng hốt, là bi ai.

Ta thật cao hứng, chàng quan tâm đến ta.

Chỉ là, ta đột nhiên muốn nhìn thấy nụ cười ôn nhu như nắng xuân kia của chàng.

Chỉ là, ánh mắt ta dại đi... không thể nhìn thấy được nữa rồi...

Vĩnh biệt, người yêu dấu của ta ơi...

Bình rượu vỡ nát đầy đất như trái tim ta, rượu ngấm vào đất như độc đang ngấm vào thân thể ta.

Độc đó, gọi là tương tư...

Lời cuối sách

Nàng đã chết.

Chết vào ngày ta thành thân.

Nàng hỏi ta có hay không đã từng yêu nàng, dù chỉ một chút.

Ta muốn lao đến bên nàng, ôm chặt lấy nàng, nói cho nàng biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng, ta đã hãm sâu vào yêu không tự kiềm chế được.

Nhưng công chúa đang nhìn ta, phụ mẫu cũng nhìn ta, văn võ bá quan cả triều đang nhìn ta.

Thật hận, hận ta không có dũng khí như nàng.

Ván bài của vận mệnh, ta không có tiền đặt cược, ngay cả mạng mình cũng không thuộc về ta.

Tha thứ cho ta, người ta yêu ơi, tha thứ cho sự yếu đuối của ta, tha thứ cho sự bất lực của ta.

Van xin nàng, chớ uống canh Mạnh Bà, van xin nàng, hãy ở bên cầu Nại Hà chờ ta.

Van nàng, kiếp sau....

C.K Lưu Hi

红豆生南国,春来发几枝。

愿君多采撷,此物最相思。

<相思>

Bản dịch thơ

Nước Nam sinh đậu đỏ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình.

Người dịch Hải Đà.