Tâm Ở Hi Viên

Chương 31: Chúng ta đã bị dẫn dắt đi quá xa mục đích ban đầu




Ta ngồi bên cửa sổ tư phòng, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, cây tùng trước mặt rũ bóng che mát cả sân viện.

Màu xanh của lá cây hấp thụ ánh nắng khắc nghiệt của mặt trời, lại phản chiếu xuống sân nhà bằng những tia sáng le lói cực kỳ dịu dàng, phần nào làm dịu đi cái nắng oi bức của mùa hè.

Nhân Ký dạo gần đây sóng yên biển lặng, đây không phải cách làm bình thường của cha con Trịnh Nhân Hà, đây chẳng phải là điềm báo trước cơn bão hay sao. Theo ta thấy thì Nhân Ký chắc chắn sẽ có hành động, nhưng mà chuyện này cũng không đến phiên ta lo lắng. Chẳng phải đã có Tiểu Lang thay ta để ý rồi sao, còn có ... Minh Tử Kỳ.

Cơn gió nhè nhẹ khẽ đưa tán lá lay động trong không gian, âm thanh xào xạc nhỏ vụn hòa cùng tiếng chim lích chích bên hiên nhà tạo thành một bản hóa ca đầy thi vị của mùa hè. Ta bồng cảm thấy nhớ đến Minh Tử Kỳ.

Nhớ đến ngày hôm ấy sau khi nghe ta thuật lại mọi chuyển ở Phát Gia Trang, huynh ấy đã nghiêm mặt nhìn ta, cái nhìn lạnh lẽo đầy khắc chế khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ thật của huynh ấy, nhưng trực giác mách bảo cho ta biết huynh ấy là đang tức giận.

Ta nhớ lúc đó bản thân không biết lấy can đảm từ đâu, đưa ngón trỏ về phía ấn đường của huynh ấy, nhẹ nhàng day day nếp gấp chau lại giữa hai đầu lông mày. Huynh ấy nhìn hành động của ta, vẻ mặt hiện lên nét kinh ngạc ... không biết suy nghĩ gì đó cụp mắt thở dài, đưa tay bắt lấy bàn tay đang chạm vào huynh ấy của ta.

Ta được cảm giác ấm áp từ đôi bàn tay quen thuộc ấy truyền đến, dần dần cảm nhận được thân nhiệt trên người huynh ấy, cũng cảm nhận được nhịp tim, tình cảm và sự lo lăng của huynh ấy dành cho ta. Ta nhận ra cho dù là sự tức giận, khắc chế, dịu dàng hay lạnh nhạt của huynh ấy đều là vì quan tâm lo lắng cho ta.

Ta chậm rãi nhận ta huynh ấy giận ta vì tự đưa mình vào nơi nguy hiểm, giận ta không nói cho huynh ấy biết, nhưng càng giận chính mình vì không thể là chỗ dựa vững chắc để ta hoàn toàn dựa dẫm vào. Bản thân ta đã quen hành động một mình, chưa bao giờ dựa vào người khác, ngay cả vị hôn phu của mình, chính thái độ này của ta đã chọc giận huynh ấy. Cảm giác lo lắng cho người mình yêu thương nhưng không thể làm gì để giúp đỡ người ấy khó chịu thế nào chứ.

Ta quan sát sự thay đổi trong cảm xúc của huynh ấy, đôi lúc ta cứ nghĩ huynh ấy giận như vậy sẽ không thể kiềm chế mà phát tiết, thế nhưng huynh ấy lại có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc trong lòng. Huynh ấy không bao giờ muốn để cảm xúc cá nhân của mình ảnh hưởng đến ta, luôn biết đâu là điểm dừng cho những cảm xúc của bản thân.

Chỉ một lần duy nhất ta nhìn thấy được vẻ mặt tức giận thật sự của huynh ấy. Ta tự hỏi, chuyện nghiêm trọng đến mức nào lại khiến huynh ấy mất không chế như vậy.

Chiều hôm ấy ta đến thư phòng tìm sách về gạo của tổ phụ, ngồi trên bàn một lúc ghi lại cách giải đề bài khó kia về cách xử lý gạo hỏng. Ta giật mình nhận ra bản thân đang đi vào cái hố sâu hắm không tìm thấy lối thoát vì ngay từ đầu vốn dĩ ta đã không nên bước vào đó.

Đề thi Minh gia đưa ra là chế biến ba món cơm, cháo, bánh kếp với ba loại gạo đã được bốc thăm, hai loại còn lại một cái chỉ là gạo bình thường, một cái là cũng không hẳn là gạo mà là lúa mỳ của Tây Vực, loại gạo thứ ba chính là cái khó nhất mà ta cần tìm cách giải.

Đáng lý ra ta đã phải nghĩ đến cách trực tiếp nhan gọn hơn để xử lý đề bài này chính là trực tiếp tìm cách chế biến với ba loại gạo này mà không phải là quá tập trung vào các cách thức sâu xa để thể hiện bản thân. Chúng ta đã bị dẫn dắt đi quá xa mục đích ban đầu.



Nhận ra được điều đó, đầu óc ta như được thông thoáng không ít, cảm giác như trút được gánh nặng. Ta rốt cuộc biết được mình phải làm gì.

Lúc này cách hôm tố chức nấu ăn còn bảy ngày, hôm nay cũng nên có kết quả đánh giá ba loại gạo của các bên thi đấu rồi nhỉ. Mấy hôm nay không gặp Minh Tử Kỳ, chắc là vì bận rộn tổ chức đánh giá cho vòng thi thứ nhất... ta cảm thấy thật nhớ huynh ấy, không biết dáng vẻ khi làm việc của huynh ấy sẽ như thế nào nhỉ?

Ngay sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, ta đã cùng tiểu Trúc ra ngoài. Ta phải đi đến Hi Viên tìm Phạm thúc xin mẫu gạo của ba loại loại đã được thông qua tuyển chọn. So với ta, phạm thúc làm cho cha ta nhiều năm như vậy, trước kia còn ở bên cạnh tổ phụ một vài năm nên chắc chắn rất am hiểu thuộc tính của nó.

Cả đêm qua ta đã nghĩ kỹ, người am hiểu về gạo nhất chẳng phải là những người từng ghé Hi Viên để mua nó hay sao. Nếu quả thực tìm ra được trong nhóm ít những người từng ghé Hi Viên hay mấy hiệu gạo lớn nhỏ khác trong thành mua loại gạo đó thì chắc chắn ít nhiều cũng sẽ có cách.

Bá tánh bình thường so với các vương tôn quý tộc hay những hộ thương gia khá giả một chút như chúng ta thì lại càng am hiểu về gạo.

Ta đem ý tưởng của chính mình ra nói với Phạm thúc, người vô cùng vui mừng khen ta đúng là có cách nghĩ. Thế nhưng chuyện này không thể làm rầm rộ đi dò la khắp nơi, nếu để lại tung tích sẽ khiến đối thủ cảnh giác sinh nghi.

Thế nên chỉ có thể âm thầm sai người khéo léo dò hỏi các hiệu gạo không được chọn tham gia kỳ thi lần này của

Minh gia, cũng không nghe được tí tiếng gió gì. Còn các hiệu gạo năm trong danh sách tham gia kỳ thi, tạm thời không thể động đến.

Hi vọng lần này thực sự tìm được người am hiểu về loại gạo thứ ba như ta dự đoán.

Lời lảm nhảm của tác giả:

Mong đợi câu chuyện nhỏ của ta sẽ khiến các nàng mỗi ngày khi muốn tìm một góc nhỏ bình yên lại nhớ đến Tâm ở Hi Viên, cảm thấy bình yên và hạnh phúc khi đọc tác phẩm này. Nếu được như vậy ta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn.

Hạnh phúc của nhân vật là hạnh phúc của ta, hạnh phúc của các nàng cũng là hạnh phúc của ta.

Nếu các nàng cảm thấy vui vẻ khi đọc truyện của ta, hãy cho ta 1 like hoặc 1 comment để ta có thể hiểu các nàng nhiều hơn như cách các nàng dần dần hiểu rõ hơn nhân vật của ta vậy. Ta luôn luôn vui lòng đón nhận mọi lời khen chê mang tính tích cực khích lệ của các nàng.