Chương 6. Con đường gian nan phía trước
Tiếng lành đồn xa, những thế lực lớn nhỏ cũng bắt đầu chú ý đến chàng trai sở hữu đôi mắt hai màu, biết được mình không thể cứ giữ mãi Hàn Ma bên mình, Lão Tổ gọi hai huynh đệ, chuẩn bị một ít rượu thịt.
" Hôm nay đích thân sư phụ vào bếp chuẩn bị cho hai con một bữa thịnh soạn nhé."
" Chắc sư phụ có chuyện gì vui phải không? Con chưa bao giờ thấy người vào bếp. Đầy đủ quá!."
Lão Tổ chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng Bạch Cửu, với trực giác của mình, nhận thấy có vẻ như không chỉ đơn thuần là một bữa ăn, cậu nhìn thấy cả nỗi buồn trong đôi mắt của sư phụ, thứ mà nhãn quang tuyệt vời của Hàn Ma đang còn chưa nhận ra.
" Người có chuyện gì cứ nói thẳng ra, con biết không phải tự nhiên.."
Lão Tổ nhìn Bạch Cửu, cầm một chén rượu lên uống, mắt nhìn lên vòm giếng, nơi ánh sáng rọi vào bàn ăn, mỉm cười.
" Cửu nhi, con là một người thông minh và mạnh mẽ, con đủ nhận thức để biết mình đang làm gì, con chính là người đầu tiên cho ta biết cảm giác sống của một con người còn tuyệt vời hơn thần linh rất nhiều. Nhưng tính thẳng thắn của con đôi khi dễ gặp trở ngại, và kẻ thù sẽ nhiều hơn, không phải ai cũng đủ nhận biết rằng người tốt nhất chính là người không biết nói dối. Đúng là không phải tự nhiên, nhưng không phải còn là người duy nhất nhận ra điều đó.. "
Nghe những lời đó, bất giác, Bạch Cửu nhìn sang Hàn Ma, miệng đang ăn nhưng cúi gằm xuống, nấc không thành tiếng, cậu ta đang khóc... Lúc này Bạch Cửu mởi cảm thấy, mình đã quá xem thường sư đệ, chỉ nghĩ đệ trẻ con, không biết gì cả nhưng thật ra Hàn Ma lại là một người rất sâu sắc.
" Có chuyện gì mà con không biết sao?."
" Chúng ta đã sống cùng nhau, nhưng không thể hoàn toàn gắn kết với nhau được, và chúng ta thật sự nhỏ bé giữa thế giới rộng lớn này, nếu cứ mãi ngồi ở đây, thì sẽ chẳng bao giờ có thể làm được những điều mà định mệnh đã sắp đặt, con còn nhớ lần đầu gặp Hàn Ma ta đã nói gì không? ."
Quả thật, quãng thời gian mà Bạch Cửu nghĩ rằng mình đã ở đỉnh cao của sức mạnh nhưng thật ra, cậu vẫn chỉ đang quanh quẩn ở vùng đất nhỏ bé này. Còn Hàn Ma, tuy rằng chỉ là sư đệ nhưng đã suy nghĩ đến những thứ lớn lao hơn, không cho phép bản thân thỏa mãn, đến bây giờ nhớ lại những lần diệt quỷ cùng nhau, Bạch Cửu chưa bao giờ thấy Hàn Ma cười, một nụ cười thật sự. Nhưng dù đã khóc vì biết sắp phải chia ly, tại sao trong ánh mắt của sư đệ lại hiện lên vẻ háo hức đầy tham vọng đó?!.
" Có một nơi gọi là Thế Giới Quỷ Thần, nằm tách biệt với thế giới của con người đang sống, nơi mà sức mạnh là thứ duy nhất tồn tại, là tiếng nói, nếu không có nó thì sẽ không có gì cả, nơi mà c·hiến t·ranh giữ Quỷ và Thần đã từng diễn ra, và ba thế lực cân bằng thế giới này ở đó. Những con quỷ trước giờ các con đã khó khăn để tiêu diệt, cũng chỉ là do chúng không có đủ sức mạnh để sinh tồn trong thế giới Quỷ Thần. Và đó là nơi mà các con phải đến.. "
" Phải làm gì mới đến được đó thưa sư phụ?! "
Không hề run sợ hay cảm thấy lo lắng, Hàn Ma ngược lại còn cảm thấy háo hức hơn bao giờ hết, cậu chưa bao giờ gặp một kẻ thù thực sự. Với bản tính tò mò của mình, trong đầu Hàn Ma bây giờ chỉ nghĩ đến thế giới mà sư phụ nói.
Còn Bạch Cửu, từ cảm giác thất vọng về suy nghĩ của bản thân, cậu cũng đã lấy lại được sự quyết tâm từ ánh mắt của Hàn Ma và bài học của sư phụ. Thấy hai đồ đệ của mình không những không e dè trước hiểm nguy, ngược lại còn rất phấn chấn, Lão Tổ cảm thấy thật tự hào.
" Con còn nhớ những lời mà Hắc Bạch Vô Thường đã nói với con chứ, đó chính là lời mời gọi của chúng từ Thế Giới Quỷ Thần, có vẻ ngay từ đầu, chúng đã biết con có thể làm gì rồi. Và hơn cả, chúng là một trong Thập Nhị Ma Thần dưới trướng của Diêm Đế...!"
Hàn Ma ngỡ ngàng, không thể tin nổi mình đã đối diện hai kẻ có sức mạnh cân bằng cả Tam Giới, chúng thật sự rất mạnh. Và cậu chợt nhớ lại những lời chúng nói, có thể chúng chỉ xem cậu kà một trò đùa hoặc chúng có mục đích riêng khi chỉ cho cậu cách để đến với Thế giới Quỷ Thần.
" Bốn ngọn núi?.. Lửa, băng, gươm, máu?.."
" Chính xác!. Đó là bốn nơi mà con phải qua nếu muốn đến Thế giới Quỷ Thần. Lửa, Băng, Gươm, Máu, bốn nơi đều có những con Quỷ rất mạnh, và cả Quái Thú nữa, sở dĩ người ta gọi đó là những vùng đất c·hết chóc vì sự khắc nghiệt của nó, các con sẽ nhận được rất nhiều bài học về sức mạnh nếu có thể vượt qua chúng. Không có gì là đơn giản cả, nhưng nếu không trải nghiệm thì sẽ không bao giờ biết được, và phải nhớ rằng chúng chỉ là tiền đề, bàn đạp để các con bước vào nơi nguy hiểm nhất, thế giới không thuộc về con người. "
" Trong ba năm qua, chúng ta đã cùng sát cánh bên nhau, ta cũng đã truyền lại tất cả những gì ta biết cho hai đứa. "
Đôi mắt rưng rưng buồn, nhưng cũng không khỏi hy vọng, Hoàng Tinh Lão Tổ là một người thầy tốt, một người cha tốt, đến cuối cùng suy nghĩ của ông vẫn chỉ hướng về hai học trò của mình.
Còn Hàn Ma và Bạch Cửu, những đứa trẻ không cha không mẹ, không nơi nương tựa, chúng đã tìm thấy cho mình được mục tiêu sống của bản thân, đã học cách bảo vệ mình và hiện tại, đang gánh vác trách nhiệm lớn lao mà những vị Thần xưa để lại cho đời sau, cả hai đều quyết tâm và không ngừng thôi thúc bản thân cố gắng.
" Quyết tâm thể hiện qua ánh mắt, niềm tin thể hiện qua hành động, có vẻ như ta đã thật sự mãn nguyện với hình hài của một con người, điều mà các con đem lại cho ta con quý giá gấp trăm lần sự sống bất lão."
Ba người cùng nâng chén, đêm sắp tàn, ánh trăng vẫn rọi vào giếng, hy vọng vẫn đang sáng rực. Tiếng chén rượu va vào nhau, tạo nên sự tin tưởng giữa ba người.
" Bạch Cửu, Hàn Ma. Đừng c·hết nhé! "
" Vâng, sư phụ! ".
Sáng hôm sau, khi Lão Tổ đang ngủ say, hai người lặng lẽ lên đường......