Chương 5. Những bước đầu tiên
" Giác ngộ chính là bài học quý giá nhất của đời người."
" Ta đang ở đâu? Nơi đây là nơi nào? Có phải ta c·hết rồi không?.. phía xa có ánh sáng nhưng ta không thể đi đến đó, từng bước, từng bước chậm dần, ta bị bóng tối níu lại, bây giờ phải làm gì đây, thế giới của n·gười c·hết đây sao? Có vẻ ta lạc lối mất rồi... "
" Đằng kia có một bóng đen đang ngồi, ta tiến lại gần, ta muốn biết người đó là ai, có phải giống ta không. Này! Các hạ sao lại ở đây? Có phải nơi đây dành cho n·gười c·hết không? Có phải tôi c·hết rồi không?. "
" Từ từ và chậm rãi, hắn ta đứng lên cao hơn ta gấp nhiều lần, khuôn mặt hắn thay đổi giống với những người ta đã nhìn thấy, liên tục từng hồi, hắn tạo ra một thanh kiếm màu đen, đôi mắt hắn giống con mắt trái của ta, hắn mỉm cười.. Sao hắn lại cười? Hắn bị điên sao? Hắn làm ta sợ, ta bỏ chạy khỏi hắn nhưng bước chân cứ chậm dần, chậm dần, hắn lao v·út đến ta, hắn muốn chém vào cổ ta..... Khônggggg....... "
Hàn Ma tỉnh dậy, cậu đang nằm trên chiếc giường đá trong cái giếng này, xung quanh cậu là mùi của cây hương thảo, thật dễ chịu, người cậu đổ mồ hôi ướt hết y phục và tóc, cậu đang bàng hoàng về giấc mơ vừa nãy, tất cả đều là mơ. Nhưng... Cậu chợt nghĩ về Bạch Cửu và Hoàng Tinh Lão Tổ, họ đã muốn g·iết cậu, họ có phải là kẻ xấu và tại sao cậu vẫn còn nằm ở đây? Bỗng từ xa bước đến, cậu nhìn thấy Lão Tổ đang cầm một bát thuốc nóng vừa sắc xong từ từ tiến đến chỗ cậu, bây giờ Hàn Ma cũng chẳng còn sức lực mà kháng cự, cậu đã kiệt sức vì những chuyện vừa xảy ra rồi. Đưa bát thuốc cho Hàn Ma, Lão Tổ với đôi bàn tay to lớn nhưng rất nhẹ nhàng, người vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có.
" Uống đi, con sẽ sớm hồi phục nhanh thôi!"
" Không phải tôi không có Linh khí gì đó sao? Không phải ông và tên kia muốn g·iết tôi à?. "
" Quả thật con không có một chút Linh khí nào cả, vì vậy ta và Bạch Cửu đã dồn con vào đường cùng để con bộc phát nó. Tuy nhiên, thứ mà chúng ta muốn lại không thấy, thứ không nên thấy lại xuất hiện.. Haizz. "
" Thứ không nên thấy?."
Hàn Ma biết dù gì mình cũng không có lựa chọn nào khác, cậu tuy có chút ngờ vực nhưng cũng đưa bát thuốc lên uống, một phần vì khát nữa. Lão Tổ thì mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp, đối với ông ấy, Hàn Ma như một đứa trẻ con ngây thơ nhưng lại phải gánh vác một trọng trách lớn lao, điều mà những người lớn hơn không thể làm được.
" Linh khí là thứ tồn tại sâu trong cơ thể mỗi người, khi họ sống Linh khí chính là thứ điều hòa sự sống cho họ, khi họ c·hết thì nó trở thành linh hồn của họ, con người có sức mạnh là dựa vào Linh khí, khi Linh khí đủ mạnh, nó sẽ hình thành nên một sức mạnh riêng, gọi là Quỷ Hồn, tức một phần Linh khí tách biệt, nếu đủ khả năng điều khiển được nó thì sẽ là một sức mạnh khủng kh·iếp. Nói đơn giản, trong cơ thể bất kì ai cũng có một con quỷ ngự trị, chỉ là bản thân đủ khả năng để bộc lộ ra và sử dụng sức mạnh của nó không thôi. "
" Vậy tôi....?. "
" Con không có Linh khí, điều kiện duy nhất để sở hữu sức mạnh. "
Hàn Ma khá thất vọng về bản thân, cậu cúi mặt xuống, những giọt nước mắt đã rơi, thấm vào bát thuốc, cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, cậu nhớ những lời mà Lão Tổ kì vọng ở cậu, cậu chỉ biết khóc, khóc như một đứa trẻ bị ngã và muốn được mẹ nó vỗ về.
"...... Xin lỗi..... Thật sự xin lỗi...ông nhìn lầm người rồi... Cháu chẳng phải thần thánh gì cả, cháu chỉ là một kẻ vô dụng.. Đã khiến ông thất vọng rồi...."
Lão Tổ ôm chầm lấy cậu, cơ thể to lớn nhưng gầy gò của ông cuộn lấy thằng nhóc đang khóc, ông muốn an ủi nó. Không! Không phải an ủi, mà là cho Hàn Ma biết thứ mà ông đã gặp.
" Con trai à..! Ta không nhìn lầm con đâu, con chính là người có thể thay đổi thế giới này, con có nhiều hơn chỉ là Linh khí, thứ mà ta đã gặp là một thứ nguy hiểm, bộc phát từ con người của con, nó mang sức mạnh to lớn của một Quỷ Hồn hùng mạnh. Ta và Bạch Cửu đã nghĩ bản thân không thể ngăn nó nhưng chính con đã khiến nó phải dừng lại, ta tự hào về con. "
Hàn Ma ngạc nhiên, bây giờ cậu mới để ý, xung quanh tường có những vệt kiếm dài, khắc sâu vào những phiến đá, nơi đây đổ nát hơn nhiều say khi cậu tỉnh dậy.
" Thế còn cậu ta? Bạch Cửu đâu?. Cậu ta không sao chứ?. "
" Nó không sao, bây giờ chắc đang đi săn, ở đây chúng ta sống bằng cách săn bắn, và Bạch Cửu lại rất giỏi săn bắt và nấu nướng, dù là con người hay thần tiên đều vẫn phải ăn để sống mà, phải không? Hahaha..! "
Hàn Ma không biết nói gì, cậu đã nghĩ Lão Tổ rất nghiêm túc, và lần đầu tiên cậu thấy ông cười, cậu cũng vui hơn một chút. Một lúc sau, Bạch Cửu trở về, mang theo một con nai rừng vừa săn, nhìn thấy người bạn mới quen bình an vô sự, Hàn Ma lúc này mới mỉm cười, còn Bạch Cửu vẫn lạnh lùng như vậy, cậu không còn nghi ngờ về năng lực của Hàn Ma nữa. Thấy Bạch Cửu quay đi nấu ăn, Hàn Ma cũng chạy ra phụ giúp, bị đuổi nhưng vẫn không chịu đi, Lão Tổ thì nhìn thấy hai đứa trẻ thân thiết với nhau hơn, niềm hạnh phúc biểu lộ rõ trên khuôn mặt, miệng cười liên tục. Đêm ấy, dưới bóng tối của cái giếng khô, bừng lên ánh sáng của đốm lửa, của nụ cười, niềm vui và hy vọng......
Sáng hôm sau, được sự chấp thuận của Lão Tổ và Bạch Cửu, Hàn Ma đã trở thành môn đồ thứ hai của Hoàng Tinh Lão Tổ, trở thành sư đệ của Bạch Cửu sau khi cậu làm lễ bái sư.
Ngày qua ngày, cậu nhóc nhút nhát ngày nào nay đã trở nên lanh lợi, với những điều chỉ dạy tận tình từ cả sư huynh lẫn sư phụ, Hàn Ma như một con người hoàn toàn khác, cậu học khinh công, võ thuật, học cách điều khiển Quỷ Hồn, tuy vẫn chỉ là viên ngọc thô, nhưng cậu đang được mài dũa một cách cẩn thận, dưới bàn tay uyên thông của Lão Tổ. Nhờ khả năng có thể nhận biết và nhìn thấy linh hồn, cậu cũng cùng Bạch Cửu đã cứu sống nhiều ngôi làng bị ma quỷ tàn phá, vang danh khắp chốn.....