Chương 2. Bạch Cửu
Rời xa chốn nương náu hơn 20 năm, cậu nhóc ngày nào bây giờ đã đứng lên nhìn ra thế giới. Bước ra khỏi cổng thành, trước mắt cậu hiện ra một chân trời mới, còn nhiều thứ trông đợi cậu, Hàn Ma sẽ là cái tên theo cậu suốt phần đời còn lại, câu chuyện về đêm hôm ấy cũng sẽ được cậu giữ mãi, nhờ có nó mà cậu biết được thế giới này rộng lớn đến nhường nào...
Với bản năng sinh tồn vốn có, không khó để Hàn Ma băng qua những khu rừng rậm rạp, tìm được những thứ có thể giúp cậu vượt qua hành trình mà không có một chút tư trang trên người. Sau những ngày không biết mệt mỏi, cuối cùng cậu đã tìm được một thôn trang ở phía xa, khuôn mặt mừng rỡ hiện lên, vì ở đó, cậu có thể hỏi những người khác về điều mà Hắc Vô Thường đã nói. Tuy nhiên, khi bước chân vào thôn trang ấy, thứ cậu nhìn thấy chỉ là những ngôi nhà bỏ hoang, không một bóng người, chỉ thấy gió và bụi bặm, cảnh tượng đìu hiu đến khó tả. Hàn Ma nhìn ngó xung quanh, mọi thứ đều đổ nát, khô khan, như thể vừa có một trận bão cát đi qua vậy. Cậu không thể tìm thấy thứ gì có thể giúp cậu ở đây, ngay cả những hồn ma, chúng cũng không xuất hiện lúc ban ngày, thời tiết thì thật sự rất nóng, mồ hôi ướt đẫm. Cậu tiếp tục đi, quyết định sẽ băng qua ngôi làng này, bất giác chợt sững lại trước một ngôi nhà, nhìn vào trong chỉ thấy một màu u ám, Hàn Ma ngửi thấy mùi máu, cậu tò mò bước vào, trên tường xuất hiện những vệt máu khô dài nhưng không thấy có ai ở đây cả, vách tường đã đổ nát nhưng theo một cách kì lạ, nhìn vào hướng gió thì nếu có một cơn bão cát đi qua, bức tường sẽ phải đổ về hướng khác.
" Thật kỳ lạ.."
Trong lúc cậu đang chưa biết có chuyện gì xảy ra thì từ đâu, có một hòn đá bay vụt vào người cậu, cảm nhận được nguy hiểm, Hàn Ma ngã sang một bên và hét lên :
" Ai vậy? "
Kì lạ thay, không những không ai trả lời cậu, mà tự nhiên những hòn đá xung quanh cậu bay lên không trung, rồi lao đến chỗ cậu như những mũi tên bắn. Hàn Ma cố gắng chạy khỏi sự truy đuổi, cậu núp sau những bức tường, sức t·ấn c·ông của những hòn đá này có thể gây c·hết người, Hàn Ma nghĩ về những vệt máu ở bức tường sụp đổ, chắc hẳn là có kẻ nào đó đã gây ra chuyện này. Tuy chiếc khăn trên mắt vẫn chưa tháo ra, nhưng chắc chắn kẻ đó đã biết cậu không bị mù, bây giờ chỉ còn cách nói lời hòa giải, chứ không thể chạy thoát được, bản thân cậu vẫn chỉ là một người phàm, không chút võ nghệ dù có khả năng khác người ở đôi mắt. Hàn Ma la lớn :
" Tôi chỉ là người qua đường, đang tìm đường đến ngọn núi đầy lửa, tôi không phải kẻ xấu."
Trong tích tắc, những "hòn đá bay " ngừng lại, một tiếng vọng vang lên :
" Ngươi là kẻ nào? Không phải là tay sai của hắn chứ?"
" Tôi là Hàn Ma, người từ La Thành tới, tôi không phải kẻ xấu đâu."
Có vẻ như tiếng vọng kia đã tạm tin lời cậu, Hàn Ma bước ra khỏi bức tường, hai tay giơ hiệu xin tha mạng, đột nhiên tự đâu, một kẻ có vóc dáng thanh niên, mái tóc bạc ngắn xù xì, quần áo rách rưới, bay đến trong sự ngỡ ngàng của cậu.
" Cậu có thể bay được sao? "
Tên nhóc cũng bằng tuổi Hàn Ma, nhưng lời nói thì chững chạc và lạnh lùng hơn nhiều, hắn nói :
" Nếu không phải quân của hắn thì ngươi tìm núi đầy lửa có mục đích gì?"
Không thể nói dối, Hàn Ma đành nói thật về chuyện đêm đó với hắn ta, dường như hắn cũng hiểu một phần, hắn nói :
" Hiểu rồi! Thì ra trên đời cũng có những kẻ sinh ra có thể nhìn thấy ma quỷ, ta là Bạch Cửu, người ở làng này, ngươi quả thật đặc biệt đấy."
" ngươi cũng biết bay thì là bình thường à?" đó là suy nghĩ của Hàn Ma thôi, chứ cậu không dám nói, chỉ gật đầu lia lịa. Bạch Cửu nói tiếp :
" Ta nghĩ có người có thể giúp ngươi đấy, để ta dẫn ngươi đi gặp người đó."
" Thật tốt quá, cảm ơn sư huynh."
" Ai là sư huynh của nhà ngươi, đừng thấy sang bắt quàng làm họ. Đi nhanh lên!"
" Tướng mạo thì xấu trai, quần áo thì rách nát, được cái biết bay mà cũng tỏ vẻ sang chảnh, đồ điên!" Đây vẫn chỉ là suy nghĩ của Hàn Ma thôi, chứ sao nói ra vậy được.
" Ngươi nghĩ gì đấy? "
" À, không. Ta đi thôi, cảm tạ huynh."
Hàn Ma và Bạch Cửu đi ngược về phía khu rừng kia, nơi Hàn Ma đã đi qua, một kẻ chạy bộ, một kẻ bay trên không trung dẫn đường. Mệt quá, cậu trai trẻ phải đi chậm lại lấy sức, Bạch Cửu ở trên hét lên :
" Tên yếu đuối này, mới vậy đã đầu hàng rồi mà còn dám mở miệng đòi kiếm Hắc Hỏa Yêu Tinh à?"
Hàn Ma không hiểu những lời mà Bạch Cửu nói, cậu ngạc nhiên.
" Hắc Hỏa Yêu Tinh? Đó là gì?"
Bạch Cửu ra vẻ ngỡ ngàng.
" Ngươi bị ngu à? Không biết gì thật sao? "
Không cần hỏi thêm, chỉ cần nhìn vẻ mặt ngây ngô lộ rõ thì cậu cũng biết là Hàn Ma không biết chút gì thật. Lúc này không bay nữa, hạ xuống đi với Hàn Ma, vừa đi vừa giải thích :
" Nghe nhé tên đần! Bốn ngọn núi mà hai tên lạ mặt nói với ngươi là bốn con yêu đang tác oai tác quái ở hạ giới này, "núi" chỉ là từ để nói về sự tàn phá khủng kh·iếp mà chúng đem lại thôi, nó cũng có nghĩa là những thứ cần vượt qua, Hắc Hỏa Yêu là một trong số chúng. "
Rồi bất chợt, Bạch Cửu lại nhìn khuôn mặt ngu ngơ đến nỗi không hay chuyện gì đang xảy ra với mình của Hàn Ma, chỉ biết há hốc mồm nghe Bạch Cửu giải thích. Rồi cậu nói tiếp, vẻ khinh bỉ :
" Chắc hai tên kia phải nhìn sâu lắm mới thấy được tiềm năng của ngươi ta thì không giỏi khoản nhìn người lắm.. Haizz"
Thoáng chốc, thấy Hàn Ma mỉm cười, Bạch Cửu hỏi :
" Có gì đáng cười sao?"
Hàn Ma sau khi nghe hết câu chuyện, thở nhẹ nhõm, vẻ ung dung, không luyến tiếc.
" Cuộc đời tôi vốn dĩ là một bức họa trắng, không có một chút ý nghĩa, chỉ đáng vứt đi, đến bản thân cũng không tìm được mục đích sống của mình. Giờ đây, gặp được những người cho tôi biết lẽ sống của mình, giúp tôi tạo nên một con người mới, nếu đánh bại quái yêu, đem lại sự bình yên cho mọi người là việc tốt, dù tôi có hy sinh mạng sống nhỏ nhoi này thì tôi cũng không hối hận. "
"Tuy chỉ là lời nói của một kẻ yếu đuối, nhưng sao ta lại thấy nó đầy khí chất như vậy, có phải ta vẫn chưa tìm ra cái lẽ sống mà hắn nói?" Bạch Cửu nghe xong trầm ngâm một lúc.
" Yếu mà nói hay quá nhỉ? Làm đi rồi nói!"
Hàn Ma chỉ cười, Bạch Cửu kéo áo Hàn Ma bay nhanh về khu rừng phía trước :
" Nhanh lên! Đồ chậm chạp! "
" Đã quá! Làm được vậy sao nãy giờ bắt tôi chạy bộ, mệt hết cả người.."
" Vì ta chưa tin ngươi đó đồ ngu!"
" Hì hì, giờ tin rồi hả?"
" Đừng lắm chuyện! Giữ chắc vào! "
Nói rồi Bạch Cửu phóng nhanh hơn, miệng chỉ mỉm cười!
Hai người dừng lại ở trong khu rừng rậm rạp, có rất nhiều cây phủ kín cả bầu trời, Bạch Cửu dẫn Hàn Ma đi sâu vào trong một tán cây lớn, cao không nhìn thấy đỉnh, trong thân cây khổng lồ như một hang động, đến trước một cái giếng, Bạch Cửu bảo Hàn Ma nhảy xuống. Cảm giác lạ lẫm mọi thứ nhưng có vẻ Hàn Ma đã tin tưởng người bạn mới quen, cậu nhảy nhưng quên mất là giếng rất sâu.
" Aaaaaaaaaaaaaa..... Cứu.... Ta không biết bayyyy... "
Bạch Cửu cũng nhảy xuống, giữ Hàn Ma lại trong tích tắc trước khi tiếp đất, khiến Hàn Ma khóc không ra tiếng. Đây là một cái giếng khô, nhưng đồng thời cũng là nơi ẩn náu của Bạch Cửu, Hàn Ma nhìn quanh vẻ kinh ngạc, rồi cậu thấy từ từ trong góc tối, có một bóng người đi ra, nhìn có vẻ tuổi đã cao, vóc người lớn khủng kh·iếp, cao gần một trượng, sau lưng có cánh. Trong đời cậu chưa bao giờ gặp ai kì lạ như thế cả, Hàn Ma hốt hoảng, sợ hãi thì Bạch Cửu lên tiếng trấn an :
" Đây là sư phụ của ta, người có thể giúp cậu hay chúng ta!...."