Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 3 - Chương 9: Thiếu chủ phiền não và các biện pháp




Người đứng ngoài cửa khiến Thích Ngạo Sương giật mình như không tồn tại.

Gương mặt tuấn mỹ, trong đôi mắt hoa đào tà mị là nụ cười, lắc nhẹ hoa hồng trên tay. Phục sức sang trọng, tóc dài uốn cong, sau lưng là một bó hoa hồng to, càng thêm nổi bật dung nhan tuấn mỹ của hắn. Trừ Vạn Phong Lưu ra thì có thể là ai nữa?

Thích Ngạo Sương nhìn người trước cửa đang mỉm cười bước tới, khẽ cau mày. Là Vạn Phong Lưu phái người công kích bọn họ? Vì sao? Để thử dò xét? Thử dò xét mình hay Tạp Mễ Nhĩ? Có điều, có lẽ phần sau đúng hơn.

“Chào buổi sáng, Vạn thành chủ.” Tạp Mễ Nhĩ ưu nhã mỉm cười chào hỏi nhưng không có ý đứng dậy. Đáy mắt hắn không chút gợn sóng. Hiển nhiên Tạp Mễ Nhĩ đã sớm biết người tới là Vạn Phong Lưu. Thái độ của Tạp Mễ Nhĩ càng khiến Thích Ngạo Sương thêm khẳng định suy đoán của mình. Rõ ràng Vạn Phong Lưu tới vì Tạp Mễ Nhĩ.

Vạn Phong Lưu không để ý mà cười híp mắt, đi vào rồi ngồi xuống. Trong lúc đó, cửa phòng đóng lại, Vạn Phong Lưu vung tay lên, tạo thành một cái kết giới. Bên trong hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

“Chào buổi sáng, hai vị. Bữa ăn sáng ở đây có hợp khẩu vị không?” Vạn Phong Lưu cười híp mắt, tùy ý hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Tạp Mễ Nhĩ cười meo meo, đáp.

Có cảm giác như hai con hồ ly đang pha trò. Một người là hồ ly vạn năm, một người là tiểu hồ ly mới tu thành tinh.

Thích Ngạo Sương lạnh mắt nhìn Vạn Phong Lưu. Nàng nhớ Lãnh Lăng Vân từng nhắc người này không đơn giản!

“A, tiểu thư Ngạo Sương, đầu nàng xảy ra chuyện gì vậy? Sao trên người nàng lại có yêu khí?” Vạn Phong Lưu kinh ngạc mà nhìn cái tai lớn đang khẽ động đậy của Thích Ngạo Sương, ngạc nhiên mà hỏi.

“Hình như trí nhớ của người có vấn đề?” Thích Ngạo Sương cũng mỉm cười, hỏi ngược lại. Nếu những Yêu tộc vừa rồi là do Vạn Phong Lưu phái tới để dò xét họ thì sao lại không báo cáo chuyện này cho hắn chứ?

“Tiểu thư Ngạo Sương nói gì vậy?” Vạn Phong Lưu giả bộ ngu, mỉm cười hỏi.

“Xem ra quả thật Vạn thành chủ nghe không hiểu chúng tôi nói gì. Có lẽ chúng ta hiểu lầm rồi.” Tạp Mễ Nhĩ cười nhạt, nói chen vào, “Nếu sáng sớm mà Vạn thành chủ đã tới đây chỉ để hỏi bữa ăn sáng có hợp khẩu vị của chúng ta hay không thì thật đúng là phí tâm. Bây giờ đã biết đáp án, chúng ta liền xin lỗi vì không thể tiếp được nữa. Ta còn muốn đi dạo một lúc với tiểu Ngạo Sương của ta.”

Dứt lời, Tạp Mễ Nhĩ đứng dậy, Thích Ngạo Sương cũng không tỏ thái độ gì, đứng lên theo.

Vạn Phong Lưu vẫn híp đôi mắt hoa đào, lúc này mới không còn sự tự nhiên thoải mái như vừa nãy mà một tia thâm trầm lóe lên trong mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn gì?”

Tạp Mễ Nhĩ vẫn mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Ta không biết Vạn thành chủ đang nói gì.” 

“Chúng ta giao dịch đi. Ngươi là người thông minh, ta không cần vòng vo,” Vạn Phong Lưu từ từ đứng lên, xoay người, nhìn Tạp Mễ Nhĩ, trầm giọng nói.

“Ngươi muốn giao dịch với ta?” Trong đôi mắt Tạp Mễ Nhĩ lộ ra tia ý cười nhàn nhạt. 

“Dù là ai cũng có giá của mình. Không ai có thể là ngoại lệ. Ngươi muốn gì?” Vạn Phong Lưu khẽ híp mắt, trầm giọng hỏi.

“Vạn thành chủ muốn ta làm gì đây?” Tạp Mễ Nhĩ không đáp mà hỏi ngược lại. 

“Tham gia thi đấu.” Vạn Phong Lưu lạnh giọng nói.

“Ha ha…” Tạp Mễ Nhĩ cười nhẹ, “Không cần ngươi nói chúng ta cũng sẽ đi.” Chuyện chơi vui như thế sao bỏ qua được.

Vạn Phong Lưu khẽ cau mày, định nói gì đó nhưng Tạp Mễ Nhĩ đã nâng nhẹ tay lên, ngăn lại lời hắn định nói, nhàn nhạt nói một câu, chỉ một câu: “Vạn thành chủ, thế giới này ai cũng có giá của mình nhưng chỉ có ta là không có. Cho nên, đừng nói nhảm nữa.”

Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Phong Lưu co lại, há miệng định nói gì đó nhưng một luồng áp lực vô hình đã đánh tới. Luồng áp lực này trực tiếp đánh vào người hắn, khiến hạch sinh mạng của hắn như vỡ vụn. Vạn Phong Lưu dùng hết sức mạnh toàn thân mới ổn định được hạch sinh mệnh đang rung động của mình, nhịn lại xúc động muốn phun máu. Đáy mắt Vạn Phong Lưu hiện lên sự kinh ngạc. Rốt cuộc hắn đã hiểu ra rằng nam tử tuấn mỹ trước mắt này hắn không thể khống chế được. Một chút sức mạnh vừa nãy chỉ sợ là phần nổi của tảng băng chìm. Bây giờ rốt cuộc Vạn Phong Lưu đã tin người trước mặt này thật không thể có giá thích hợp. 

Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Nhân vật như thế này tới Yêu giới làm gì?

Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ ra khỏi khách điếm, bước từ từ trên đường. Thích Ngạo Sương nhẹ giọng hỏi: “Vạn Phong Lưu tìm người để làm gì? Ta quên không hỏi sao người lại biết Vạn Phong Lưu. Lãnh Lăng Vân từng dặn ta phải cẩn thận với người này, rằng hắn không đơn giản.”

“Ha ha, tiểu Ngạo Sương.” Tạp Mễ Nhĩ cười khẽ, nhìn cái tai xù đáng yêu trên đầu nàng, lại đố kỵ mà vươn tay ra sờ. Mặt Thích Ngạo Sương lộ vẻ không vui, hắn mới thu tay lại, nói tiếp, “Ngươi nói không sai. Người này không an phận như vẻ bề ngoài.”

“Hắn muốn làm gì?” Thích Ngạo Sương cau mày, hỏi.

“Ngươi đoán đi.” Tạp Mễ Nhĩ tự nhiên thoải mái hỏi, khóe mắt lại liếc nhìn về một lầu các trên đường. Một người đang đứng sau tấm rèm dày cộm trên lầu, vẫn nhìn theo bọn họ không rời.

“Chẳng lẽ Vạn Phong Lưu muốn làm Đại Yêu Vương?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, suy nghĩ, kết nối các dấu hiệu lại với nhau, cho ra kết luận này.

“Có lẽ vậy…! Ha ha.” Tạp Mễ Nhĩ đáp trả một cách tùy ý.

Thích Ngạo Sương từ từ nói: “Hắn biết thực lực của thầy rất mạnh, muốn thầy tham gia đại hội tỷ võ, thu hút ánh mắt của mọi người. Hắn thấy được thầy không có hứng thú với vị trí Đại Yêu Vương nên muốn mượn tay thầy diệt trừ những đối thủ cạnh tranh có thực lực mạnh. Cuối cùng thì thua bởi hắn?” Thích Ngạo Sương hơi buồn cười trong lòng. Chủ ý của Vạn Phong Lưu không tệ. Sự sáng suốt của hắn cũng không tồi, có thể nhìn ra Tạp Mễ Nhĩ không hề hứng thú với vị trí Đại Yêu Vương, cũng kiên trì cho rằng ai cũng có cái giá của mình. Nếu chuyện này xảy ra với người khác thì có lẽ Vạn Phong Lưu đã thành công. Dù sao hắn có thể đoạt được vị trí như vậy ở Yêu giới nhất định là có nguyên nhân. Mà hắn cũng có thứ khiến người ta động lòng. Nhưng thật đáng tiếc, người hắn coi trọng lại là Tạp Mễ Nhĩ.

Tạp Mễ Nhĩ… Tạp Mễ Nhĩ như thế, ai cũng không nhìn thấu hắn, kể cả mình. Thích Ngạo sương quay sang nhìn Tạp Mễ Nhĩ mặt mày dịu dàng, luôn mỉm cười. Người này dù đang cười nhưng cũng không vui vẻ. Điều này cho thấy đó là thói quen của hắn hoặc là hắn dùng nó để che giấu. Người như vậy, rốt cuộc là muốn gì?

Hay là… Căn bản hắn chẳng cần gì cả?

“Tiểu Ngạo Sương, còn vài ngày nữa là tới đại hội tỷ võ, ngươi cũng chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ tham gia đại hội này.” Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt, nói.

“Vâng.” Thích Ngạo Sương đồng ý rất dứt khoát. Mục đích tới đây của nàng đã rất rõ ràng, giữ được Nhân giới bằng tất cả mọi biện pháp.

Nhân giới có người mà mình nhớ thương, có người mà mình quan tâm. Phải về, nhất định phải trở về…

Bóng lưng của Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ dần đi xa, biến mất ở ngã tư đường. Sau tấm rèm dày cộm nặng nề là một đôi mắt đen nhánh đầy vẻ không muốn, ánh mắt vẫn còn dừng lại nơi bóng lưng Thích Ngạo Sương biến mất.

Người đứng sau rèm cửa không phải ai khác, chính là Phong Dật Hiên.

“Người đã đi rồi, còn nhìn theo làm cái lông gì.” Một giọng nói khó chịu truyền tới từ sau lưng Phong Dật Hiên. Người nói chính là Thiếu chủ. Thiếu chủ ngậm trái cây trong miệng, “phì” một tiếng, phun hạt ra. 

Phong Dật Hiên không xoay người mà nói thản nhiên: “Nữ hài tử đừng nói chuyện thô lỗ như thế.”

“Lão tử thích nói thế thì sao nào?” Thiếu chủ cắn trái cây trong tay răng rắc như đang trút giận, một ngọn lửa vô danh bừng lên trong mắt.

Phong Dật Hiên từ từ xoay người, lạnh mắt nhìn Thiếu chủ, không nói câu nào.

Thiếu chủ chống lại ánh mắt của Phong Dật Hiên rồi chột dạ nhìn đi chỗ khác. Động tác cắn trái cây chậm lại rồi quay mặt một cách mất tự nhiên.

Phong Dật Hiên vẫn không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Thiếu chủ.

“Chao ôi, ta sai rồi được chưa.” Thiếu chủ bĩu môi, nói yếu ớt, đổi xưng hô lão tử thành ta. Nhưng trong lòng thì thầm nói, cùng lắm sau này không nói lão tử trước mặt ngươi là được.

Phong Dật Hiên thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa, khi lướt qua người Thiếu chủ thì một câu nói lạnh lẽo bay vào tai Thiếu chủ: “Nhớ, đừng tổn thương nàng. Ngươi nên hiểu rõ tính tình của ta.”

Phong Dật Hiên dứt lời, đầu không quay lại, rời đi.

“Cái gì? Cái gì chứ?” Thiếu chủ như bị lửa thiêu mông, bắn lên, “Ta đâu có. Ta không làm gì cả. Ngươi hung dữ thế với ta làm gì?”

“Ngươi nên cảm thấy may mắn rằng đêm hôm đó người ra tay ngăn cản ngươi là hắn.” Giọng nói lạnh lẽo trống rỗng của Phong Dật Hiên bay tới, người đã không thấy. Có điều hơi thở nguy hiểm trong giọng nói này khiến lòng người rung động rất rõ ràng.

Một mình Thiếu chủ ngơ ngác đứng trong phòng, cắn mạnh môi mình. Lời của Phong Dật Hiên rất rõ, tính của Phong Dật Hiên nàng càng rõ hơn. Giờ khắc này, lòng Thiếu chủ càng thêm sợ. Nói vậy là đêm hôm đó hắn không đi xa. Hắn thấy tất cả, thấy mình uy hiếp nàng, cũng thấy mình thiếu chút nữa thì ra tay với nàng.

Thiếu chủ rùng mình một cái. Đúng vậy, thật may là đêm hôm đó Yêu tộc đó đã ra tay ngăn cản mình. Bởi vì nếu là Phong Dật Hiên ra tay thì cũng không chỉ là một câu cảnh cáo. Mà quan hệ của mình và Phong Dật Hiên cũng sẽ…

A ---!!! Thiếu chủ giựt tóc của mình, buồn bực đến mức muốn ngửa mặt lên trời kêu to.

Đồ chơi nhỏ khốn kiếp, dám khiến người ta phiền lòng như vậy! Sớm biết nàng có thể ảnh hưởng tới hắn như thế thì đã chưng nàng ở cái nơi tồi tàn đó rồi.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

A a a a a! Thật đáng ghét, thật phiền não, thật buồn bực…

Thiếu chủ khó chịu trợn trắng mắt. Nếu hành động đêm đó của mình đã bị hắn nhìn thấy rồi thì không còn cách nào nữa.

Chỉ có thể làm như vậy…

Thiếu chủ thở dài trong lòng, sau đó vô cùng ấm ức mà đi ra cửa. 

Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Tiên Đế