Tái Kiến Lan Lăng

Chương 18: Nhập Trường An




Hướng đến đế đô Trường An, dù cho trải qua ngàn năm mưa gió, bây giờ đứng sừng sững trước mắt, khí thế hùng vĩ không thể tả thành lời lập tức đập vào mắt.Đại kỳ viết chữ "Chu" Tung bay dưới ánh mặt trời chói chang.

Dù cho tuyết trắng phủ đầy mái hiên nhà, thế nhưng đình đài lầu các vẫn lộ ra một tia bá khí thuộc về đế đô.Trên mọi ngõ hẻm, khách thương vãng lai qua lại không dứt.Nhất là nghe nói tướng quân hội sẽ mở lôi đài vào ngày hôm nay, không ít giang hồ nhân sĩ tới Trường An thử vận may, thỉnh thoảng lại thấy một vài ánh mắt khác thường đánh giá khách qua đường lạ lẫm xung quanh, phảng phất giống như từ giờ khắc này cho tới khi lên lôi đài, mỗi một người ngươi gặp phải,, đều có thể trở thành đối thủ lớn nhất.Toàn bộ thành Trường An tắm rửa trong ánh mặt trời ấm áp vào đông, phồn hoa, mà lại trang nghiêm.Vài ngày đường xa, xa phu cuối cùng cũng dừng trước cửa thành đông của Trường An, nói với vị chủ nhân trong xe, '' Vương gia, chúng ta đến rồi."

"Từ giờ trở đi, không cần gọi ta là Vương gia.'' Trường Cung cầm kiếm vén rèm cười rồi một bước nhảy xuống xe ngựa, "Miễn cho rước họa vào thân."

''Dạ rõ.'' Xa phu cúi đầu nói."

Chúng ta đến rồi?" Tử Dạ kéo mép váy từ trên xe đi xuống, sắc mặt tựa hồ có chút tái nhợt.Trong mắt Trường Cung có một chút thương tiếc, đỡ thân thể của nàng, "Đây là Trường An, chúng ta vào thành trước kiếm quán trọ nghỉ ngơi một lát, mấy ngày nay ngươi có nguyệt tín, lại mệt nhọc, sợ ngươi thân thể không chịu đựng nổi."

Tử Dạ nhíu nhíu mày, cắn răng nói: "Ta hận nhất là thứ này! Cả người đều không khí lực!""Mấy ngày nữa là hết.'' Trường Cung ôn nhu nói xong, quay đầu nhìn xa phu, "Ngươi lưu ngựa ở ngoại thành, tìm một chỗ chiếu cố tốt bọn chúng, sau đó hãy trở về, tới quán trọ Phi Yên khách sạn lớn nhất Trường An tìm ta."

"Vương gia, vì sao phải để xe ngựa ở ngoại thành?'' Xa phu có chút không rõ.Trường Cung cười nhạt một tiếng, nhìn lên lầu cao nơi cửa thành đông quan sát vài binh tướng thủ thành, "Vào thành dễ dàng, ra khỏi thành khó, lưu mấy con ngựa ở ngoại thành vẫn tốt hơn.''''Dạ rõ.'' Xa phu gật đầu lui xuống.Tử Dạ bình tĩnh nhìn Trường Cung, sắc mặt đột biến, nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi đã từng ở ngoại thành Lạc Dương tử chiến với Chu quốc, nếu chẳng may bị nhận ra thì...''Trường Cung vân đạm phong khinh cười, "Nhận ra lại như thế nào? Chí ít ta đưa ngươi tới đây rồi không phải sao? Huống hồ, hôm đó ta đeo mặt nạ, phàm những tướng sĩ của Đại Chu đã từng nhìn thấy mặt ta, cơ hồ đều đã xuống Hoàng Tuyền."

"Ta không muốn ngươi có chuyện gì!'' Tử Dạ đột nhiên nắm thật chặt hai tay Trường Cung bình tĩnh nhìn nàng, "Ngươi không sợ sao?""Ngươi sợ sao?" Trường Cung ấm áp cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, không đợi nàng mở miệng, đã giành nói, "Yên tâm."

Tử Dạ thần sắc ngẩn ngơ, hoảng sợ buông hai tay Trường Cung ra, "Ta...

Ta chỉ là không muốn nhìn thấy bằng hữu của ta thụ thương."

"Ta hiểu."

Trường Cung hé miệng cười cười, nghiên người nhường lối, nói, "Tử Dạ, chúng ta vào Trường An đi, sau khi đưa ngươi tới chỗ của Kỳ Lạc cô nương, ta có thể thành công lui về đại Tề.'' Xoay người qua, tiếu dung trên môi Trường Cung dần dần tan biến, mi tâm nhăn lại, chỉ có thể đắng chát cười một tiếng, đoạn đường này cuối cùng cũng phải đến điểm cuối cùng.Tử Dạ lặng yên thở dài, chỉ cảm thấy đáy lòng tựa hồ có cái gì đó đâm một cái, lành lạnh mà mất mát."

Trường Cung..."

Tử Dạ nhịn không được khoác tay Trường Cung, đối với đôi mắt kinh ngạc của Trường Cung, cười nói, "Ta sẽ vĩnh viễn coi ngươi là hảo bằng hữu, mặc kệ là lúc nào."

"Ha ha, Ta cũng thế."

Trường Cung cười đến có mấy phần miễn cưỡng, "Tiến vào thành, cũng đừng gọi ta Trường Cung, thân phận của ta nếu thật sự bị bại lộ, ta sợ để ngươi rước họa vào thân."

Tử Dạ gật đầu, "Vậy ta gọi ngươi là gì bây giờ?''"Nhược Trần."

Trường Cung nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nhũ danh của ta."

Kỳ thật, ta chính là ''trần ai (bụi trần)" trong sinh mệnh của ngươi, sau khi bay đến cuối cùng cũng sẽ biến mất khỏi sinh mệnh của ngươi."

Ồ?" Tử Dạ cười hỏi, "Tên của ngươi cũng hay thật, ta chưa từng nghe bao giờ.''Trường Cung chỉ lắc đầu cười cười, lo lắng mà nói: "Nếu có duyên, về sau ta sẽ giải thích từng danh tự cố sự cho ngươi nghe, chỉ là hiện tại, phải tới quán trọ Phi Yên hảo hảo để ngươi nghỉ ngơi mấy canh giờ."

"Ta không rõ, trước kia ngươi từng tới Trường An sao? Sao lại biết tên quán trọ ở nơi này?'' trong lòng Tử Dạ ấm áp, nhưng cảm thấy khó hiểu nên đổi đề tài.Trường Cung cười nói: "Ta mặc dù chưa từng tới Trường An, thế nhưng hết thảy Trường An đã sớm ở trong nội tâm của ta, ngươi nên nghe qua một câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."



"Ngươi thật là một."

Tử Dạ nhịn không được tán thưởng."

Bất quá phàm nhân mà thôi."

Trường Cung cắt ngang Tử Dạ, "Mau vào thành.'' tay giữ chặt tay nàng, Trường Cung cười nhạt một tiếng, cất bước dẫn Tử Dạ đi vào thành Trường An.Cuối cùng đã tới quán trọ Phi Yên, sau khi vào đại môn khách sạn, liền cảm giác bầu không khí có chút quái dị.Trường Cung vô ý thức bảo hộ Tử Dạ ở sau lưng, nghiêm nghị nhìn đám người giương cung bạt kiếm trong hành lang của đại sảnh, nhỏ giọng nói: "Nếu là nơi đây đánh nhau, ngươi cũng phải cẩn thận."

"Được."

Tử Dạ nhìn qua bóng lưng Trường Cung thật sâu, yên lặng cười khổ, nói thầm: "Tôi một lần lại một lần đã nói rõ cô vốn chỉ là bàn bè, nhưng cô vẫn bảo vệ tôi, tôi nên làm sao với cô bây giờ?''"Phổ Lục Như Kiên, căn phòng thiên tự số bảy này là bản công tử đã sớm nhìn trúng, ngươi dám đoạt của ta?'' Kẻ kêu gào lợi hại nhất, chính là Vũ Văn Hộ trưởng tử Vũ Văn Lăng Vân.Tiếng hắn rống vừa dứt, gia nô mang theo cũng vênh váo tự đắc ngang đầu, nhao nhao trừng mắt với đám người đối diện.Chỉ thấy tên Phổ Lục Như Kiên này mặc một bộ áo lông cừu đen tuyền, nhẹ nhàng phủi bụi trên người, chắp tay nói với Vũ Văn Lăng Vân: '' Cũng không phải là Na La Diên muốn cùng Vũ Văn công tử tranh phòng, mà thiên hạ luôn luôn có một chữ 'lý'.

Công tử ngươi nhìn thấy trước, cũng không phải bảo của ngươi thì liền là của ngươi, tiền thuê là do ta trả trước.'' Nói xong, Phổ Lục Như Kiên nói với gia phó sau lưng, " các ngươi nhanh chóng cất kỹ đao kiếm, không có mệnh lệnh của ta, không nên khinh cử vọng động."

''Dạ rõ tướng quân."

Gia phó nghe tiếng cung kính nhao nhao thu hồi binh khí, tiên lễ hậu binh, nếu Vũ Văn Lăng Vân cũng không thu kiếm, chỉ sợ hôm nay phải ăn thiệt thòi."

Hắn gọi hắn là gì cơ?'' Tử Dạ nghe tên gã công tử khoác áo lông cừu đen đọc xong tên thì chẳng hiểu đâu vào đâu, "Hắn đến tột cùng tên là Phổ Lục Như Kiên, hay là Na La Diên?"Trường Cung quay đầu lại cười nói: "Phổ Lục Như Kiên là tên của hắn, còn Na La Diên là tên thật của hắn.''''Chỗ các ngươi quái dị quá vậy, ngay cả danh tự cũng quái tới vậy.'' Tử Dạ thoải mái thở một hơi, ''Lấy tên như vậy, làm sao mà nhớ nổi.''Trường Cung thấp giọng nói: "Vị công tử áo đen này thân phận không thấp, Phổ Lục Như là dòng dõi quý tộc của dân tộc Tiên Ti, nếu ta không đoán sai, hắn nhất định là trụ nước đại tướng quân của Đại Chu, người kế tục của tùy quốc công Phổ Lục Như Na La Diên.''"Cái này...

Ngươi cái này nói chuyện, ta càng choáng."

Tử Dạ không khỏi lắc đầu.Trường Cung cười nói: "Phổ Lục Như là họ được ban cho phụ thân hắn Dương Trung, hắn tự nhiên cũng phải theo họ ông ta, kỳ thật truy nguyên, tên của hắn nên là Dương Kiên [1]."

"Tùy quốc công? Dương Kiên?"Tử Dạ không khỏi hít vào một hơi, "Cái này...

người này chẳng lẽ chính là..."

Hoàng đế khai quốc Lập nên Đại Tùy, Dương Kiên."

Ngươi cũng cảm thấy hắn không phải cái phàm nhân, đúng hay không?" Trường Cung hứng thú nhìn nam tử mặc áo lông đen, "Đối mặt với quyền thần chi tử, vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti, thành tựu của hắn sau này tuyệt không vẻn vẹn chỉ làm đại tướng quân.''"Ý của ngươi là, không cho bổn công tử gian phòng kia?" Vũ Văn Lăng Vân hung tợn trừng mắt nhìn Phổ Lục Như Kiên, xem ra, hắn xác thực không có ý định bỏ qua việc này.Phổ Lục Như Kiên gật đầu cười nói: "Không phải không để, mà là phòng đã là của ta, quân tử không đoạt đồ của người khác, chắc hẳn Vũ Văn công tử minh bạch đạo lý này."

"Tốt một bước lấy lui làm tiến!" Trường Cung không khỏi tán thưởng.Tử Dạ nhẹ nhàng thở dài, người này đúng là một người bất phàm, đảo mắt nhìn về phía Trường Cung, mệnh của hắn là thiên tử, còn mệnh của ngươi lại là tráng niên mất sớm...

Cảm giác bi thương Trong lòng lặng yên dâng lên, nhịn không được đưa tay ra cầm tay Trường Cung, nhẹ nhàng hoán một câu, "Nhược Trần."

Trường Cung quay sang,, không đợi Tử Dạ mở miệng, đã cười nói: "Náo nhiệt xác thực không có gì đẹp mắt, chúng ta tìm tiểu nhị định gian phòng nghỉ ngơi đi."

"Được."

Tử Dạ gật đầu, không khỏi cười, trong lòng hiện lên một trò đùa, muốn cải biến bầu không khí nghiêm túc ở giữa hai người,, "Ngươi thật là một người thích quan tâm chuyện người khác, giờ phút này ta muốn ban thưởng ngươi một nụ hôn!""Ngươi..."



Trường Cung kinh ngạc nhìn Tử Dạ, "Nơi này ở trước mặt mọi người, Tử Dạ, ta không muốn người bên ngoài nói ngươi không để ý liêm sỉ."

"Ta liền không để ý liêm sỉ, thế nào?'' Tử Dạ bỗng nhiên xích lại gần mặt Trường Cung, cười một tiếng tràn đầy mị hoặc, "Ta đột nhiên cảm giác được, ở chỗ này nhìn ngươi đỏ mặt, cũng rất vui.''Trường Cung hoảng sợ lui về sau một bước, thuận thế kéo eo, ôm Tử Dạ vào trong lòng "Ta sẽ không cho ai mắng ngươi một câu, cho nên, đành phải vô lễ trước,, ôm cô nương trở về phòng."

"Hồi phòng làm cái gì đây?" Tử Dạ hỏi, tâm nhảy liên hồi, cũng nhìn thấy mặt Trường Cung mặt đỏ ửng, "Nhược Trần, ngươi thế nhưng lại đỏ mặt kìa!''Trường Cung cười xấu hổ, quay đi, ôm Tử Dạ tới chỗ tiểu nhị, nói: "Chúng ta muốn gian thượng phòng."

Nói xong liền móc từ trong túi áo ngực ra một thỏi vàng ròng nhỏ, đặt vào trong lòng bàn tay tiểu nhị.Tiểu nhị nhe răng cười một tiếng, nhìn mặt Trường Cung có chút ôn nhu, nhịn không được ngây ngốc một chút, cuối cùng mang theo Trường Cung đi lên lâu, "Khụ khụ, khách quan mời tới bên này."

Trường Cung nhẹ gật đầu, không khỏi quay đầu nhìn hướng về phía nam tử áo lông đen bên trong hành lang, trong lòng nói thầm: "Đại Chu có người này, tương lai chính là đối thủ đáng sợ nhất."

Ánh mắt Phổ Lục Như Kiên thoáng nhìn Trường Cung, bỗng nhiên nhíu mày một cái, âm thầm nói: "Người này dung nhan ôn nhu, đồng tử lại khí khái hào hùng, tựa hồ đã thấy ở đâu rồi.''Thế nhưng Phổ Lục Như Kiên chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng Vũ Văn Lăng Vân gào thét lại lần nữa vang lên, "Ngươi dám đoạt của ta?""Đại ca làm gì vậy?'' Bỗng nhiên bên ngoài khách sạn vang lên một giọng nữ lạnh lẽo.Vũ Văn Lăng Vân trừng Phổ Lục Như Kiên một chút, quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn, "Muội muội sao ngươi lại tới đây?"Linh Ca che lên trên mặt một tầng lụa trắng, người mặc áo lông bạch hồ vội vàng đi đến, nói: "Cha đang tìm ngươi khắp nơi, nguyên lai ngươi ở chỗ này."

"Cha tìm ta?" Vũ Văn Lăng Vân sắc mặt thay đổi.Linh Ca gật đầu, nói: "Còn không mau đi lôi đài gặp cha đi, nếu đi trễ, coi chừng lão nhân gia ông ta nổi giận."

"Coi như số ngươi gặp may, chuyện hôm nay, ngày sau lại tính.'' Vũ Văn Lăng Vân không cam lòng phất tay áo mang theo gia nô hậm hực rời đi.Linh Ca thở phào nhẹ nhõm, quay người áy náy phúc thân nói với Phổ Lục Như Kiên: "Huynh trưởng vô lễ, xin Tùy Quốc Công thông cảm.'''' không dám quận chúa không cần đa lễ."

Phổ Lục Như Kiên cười gật đầu."

Linh Ca còn có chuyện quan trọng, ngày khác sẽ mở yến hội, tự mình nói một tiếng xin lỗi với Tùy Quốc Công ngươi, hôm nay Linh Ca đành phải đi trước một bước."

Linh Ca lạnh lùng nói tiếp.Phổ Lục Như Kiên liên tục khoát tay, nói: "Quận chúa nói quá lời, việc này Na La Diên sẽ không để ở trong lòng."

"Đa tạ Tùy Quốc Công."

Linh Ca lần nữa phúc thân, quay người đi ra khách sạn.Linh Ca xoay người lên bạch mã, nắm chặt dây cương, nhìn Kỳ Lạc khoác áo lông trắng cưỡi hắc mã đi bên cạnh, "Kỳ công tử? Chúng ta có thể đi."

Kỳ Lạc hồi phục thần trí, coi lại tên của khách sạn này một chút, nhẹ gật đầu, "Tốt, đi thôi."

Linh Ca đưa tay vung lên, giục ngựa, mang theo mười mấy tên vệ sĩ phủ Thừa tướng đi về phía nam thành Trường An nơi có lôi đài anh hùng hội.''Nha đầu này, càng ngày càng không đơn giản."

Phổ Lục Như Kiên tràn đầy tâm sự thở dài, nhìn quần chúng trong hành lang dần dần tản ra, quay đầu thấp giọng phân phó một tên thuộc hạ bên người nói, " nhanh chóng hộ tống Tôn thần y rời đi nơi này, đừng cho thám tử phủ Thừa tướng nhìn thấy, có thể cải trang một chút hãy đi ra."

''Dạ rõ.'' Gia bộc này chậm rãi đi vào căn phòng thiên tự số bảy, sau khi vào cửa, đem cửa chốt lại.Phổ Lục Như Kiên nhìn về phía căn phòng thiên tự số bảy, nhẹ nhàng thoải mái thở một hơi, nói thầm: "Cũng may Vũ Văn Lăng Vân lỗ mãng không có cưỡng ép xông lên, nếu không, mệnh của Tôn Ninh xem như xong.'' thở dài, Phổ Lục Như Kiên nhìn mấy tên giang hồ nhân sĩ lẻ tẻ còn vây xem chung quanh một chút, liền nghĩ tới tên công tử ôn nhu vừa rồi nhìn thấy.

Chỉ thấy hắn cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên kinh ngạc giương mắt nhìn một chút rồi đi tới cầu thang dẫn lên lầu hai, "Nguyên lai vừa rồi người kia là hắn!""Tướng quân thế nào?" Mấy tên tùy tùng Còn lại hỏi.Phổ Lục Như Kiên phất phất tay, nói: "Mấy người các ngươi nhanh chóng hồi phủ điều binh âm thầm vây quanh nơi đây, tuyệt đối không thể để con dê béo đưa tới cửa này chạy thoát!''''Dạ rõ!''Khi tùy tùng đều đã chạy ra khỏi khách sạn Phi Yên, Phổ Lục Như Kiên khóe miệng khẽ nhếch, lẩm bẩm nói: "Lan Lăng Vương, chân dung ôn nhu của ngươi bày khắp cung đình, ai nhìn một cái cũng khó quên, lần này thế nhưng là ngươi tự nộp mình tới đây! Sỉ nhục ở Mang Sơn, tới lúc phải trả rồi!''[1] Tùy Văn Đế (chữ Hán: 隋文帝; 21 tháng 7, 541

- 13 tháng 8, 604), tên thật là Dương Kiên (楊堅), là Hoàng đế sáng lập triều đại nhà Tùy trong lịch sử Trung Quốc.

Ông ở ngôi từ năm 581 đến năm 604, tổng cộng 23 năm. Truyện Nữ Phụ

Tùy Văn Đế được các sử gia đánh giá là một Hoàng đế tài giỏi, và là một trong những vị Hoàng đế quan trọng nhất lịch sử Trung Quốc, người đã đem lại thái bình và thịnh vượng cho Trung Hoa sau hàng trăm năm chia cắt, khai sáng ra Khai Hoàng chi trị (開皇之治), tạo tiền đề vững chắc cho triều đại nhà Đường thịnh trị về sau.