Tái Hôn

Tái Hôn - Chương 37: "Đừng nhìn em thế, tụi em còn chưa làm đâu."




Phó Duy Diễn bày ra vẻ mặt méo thể tin nổi, hắn chưa từng xem đoạn phim nay bao giờ, nhưng vẫn ôm lấy chút hy vọng mỏng manh, trông chờ biết đâu đây vẫn là hoàng phiến, hắn bèn duỗi tay cầm chuột kéo thanh thời gian. Dương Quýnh cũng vừa bực vừa buồn cười, ở bên cạnh nhàn nhạt nói: "Ây, Phó Duy Diễn."

Phó Duy Diễn ừ một tiếng.

Dương Quýnh nói: "Hôm qua không phải anh muốn nghe chuyện đáng xấu hổ lúc còn bé của em sao?"

Phó Duy Diễn thoáng sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại.

Dương Quýnh mặt không cảm xúc nói: "Em kể anh nghe nha, em không có, mà bạn cùng bàn với em có một chuyện. Cái người này tương đối lập dị, làm gì cũng không giống ai, có một lần đang trong giờ học thì gã đột nhiên đứng lên, muốn cởi quần."

Phó Duy Diễn giật mình, hỏi: "Gã định làm gì?"

Dương Quýnh tươi cười: "Đương nhiên là định đánh rắm rồi!"

Phó Duy Diễn: "..."

Dương Quýnh thấy hắn câm nín, lại nói tiếp: "Ây Phó Duy Diễn."

Phó Duy Diễn: "..."

"Em lại kể cho anh một chuyện về ông thầy của em nhé." Dương Quýnh nói: "Giáo viên môn tiếng Anh của tụi em hồi đó là một lão già đầu trọc..."

...

Phó Duy Diễn quả thực phải bị sỉ nhục đến chết rồi, hắn vốn chỉ muốn mượn cuộn phim trợ hứng mà thôi, nào nghĩ tới chữa lợn lành thành lợn què ra đến tình cảnh này.

Năm phút sau, Dương Quýnh lại một lần nữa phân ra mỗi người một chăn, tự mình xoay lưng về phía hắn ngủ. Phó Duy Diễn đè xuống cơn giận muốn tìm Tôn Mục tính sổ. Thế nhưng Tôn Mục đâu có ngu, gã đã tắt máy từ rất sớm để phòng ngừa hắn khủng bố điện thoại. Hắn quẳng di động của mình sang bên cạnh, một lát sau vẫn cảm thấy căm phẫn bất bình, liếc nhìn thời gian rồi đánh đi một cuộc gọi xuyên lục địa.

Bên kia Thái Bình Dương vừa đúng lúc là ban ngày, điện thoại vang lên chưa được vài tiếng đã có người nhận

Chỉ là Phó Duy Diễn còn chưa kịp lên tiếng, bên kia có lẽ là muốn tiết kiệm thời gian, vừa mới nhấc máy lên đã đi thẳng vào vấn đề: "Lão Phó, cậu tìm anh có việc quan trọng hay là gì khác đấy? Chuyện Tôn Mục chỉnh đốn cậu cũng không nên trách em ấy nha, cậu bắt người ta chờ điện thoại của cậu hết nửa ngày, chờ mãi cho đến lúc điện thoại hết pin luôn thì còn có thể trách ai."

Phó Duy Diễn hừ một tiếng, chặc lưỡi nói: "Tâm nhãn anh nghiêng về đâu thế hả, anh mò ra lương tâm mà nói chuyện cho tôi."

"Cậu tự thử mò ra lương tâm của mình trước đi." Bên kia nói: "Hay cho tên nhóc nhà cậu mèo mù vớ được cá rán cùng người song túc song phi, anh và Tôn Mục cách nhau cả một Thái Bình Dương liên lạc được một lần dễ dàng lắm sao, còn bị cậu làm cho chậm trễ."

Phó Duy Diễn sững sờ, nhất thời sáng tỏ mọi chuyện, hỏi gã: "Không đúng à nha, hai người gần đây sao lại gọi điện thoại thường xuyên như vậy?"

"Sau này sẽ không thường xuyên nữa, " người kia nói: "Quên mất nói với cậu, tháng sau anh về nước. Hàn Thao mời anh hỗ trợ, điều khoản hợp đồng về cơ bản đã bàn xong, anh sẽ đi qua đó xem thử. Cậu không đi à?"

"Không đi, " Phó Duy Diễn nói: "Không có hứng thú."

"Chờ anh trở về rồi đàm đạo tiếp đi, " đối phương nói: "Ngay từ đầu mở bệnh viện không phải là ý nghĩ của cậu, thế nhưng việc này người bình thường không có khả năng làm, mà có làm cũng không được chu toàn. Hàn Thao chiếm được cả địa lợi lẫn nhân hòa, cậu mà qua đó làm việc, đãi ngộ không thấp, hoàn cảnh cũng tốt. Cá nhân anh kiến nghị là cậu vẫn nên suy nghĩ, cân nhắc cho thật kỹ." Gã nói xong dừng lại một chút, như là đang bàn giao với người bên cạnh chuyện gì, qua vài giây mới tiếp tục nói: "Anh biết cậu và Tôn Mục đối với Hàn Thao đều có một chút khúc mắc, nhưng đã là đàn ông thì nhìn xa trông rộng một chút, để mắt đến đại cục, nghĩ tới tương lai sau này mà suy xét. Đừng cứ bận tâm mãi mấy chuyện yêu đương tầm phào* kia."

*nguyên văn: nhi nữ tình trường.

Phó Duy Diễn ngay lúc này đang rầu rĩ chuyện yêu đương tầm phào đây, làm sao có thể nghe lọt, ậm ừ cho có lệ rồi cúp. Hắn nằm xuống lại, Dương Quýnh ở bên cạnh đã ngủ, Phó Duy Diễn trong lòng vô cùng lấn cấn, nghĩ thầm cái gì mà song túc song phi cơ, tụi tôi ngay cả một cái ổ chăn còn chưa chui vào được đây. Lại nghĩ chuyện xảy ra hôm nay quá thô thiển rồi, ngày mai phải đền bù một chút mới được.

Hắn lén lút nhích người lại gần Dương Quýnh, nghe tiếng hít thở của người sau đều đều, như là đã ngủ say, trong đầu chợt lóe lên sáng kiến, phút chốc đá văng chăn của mình xuống đất.

Dương Quýnh đang nhắm mắt thiu thiu ngủ, nghe tiếng sột sột soạt soạt ở sau lưng, người kia không biết đá lung tung cái gì dưới đó, hình như là chân đụng phải phải thanh gỗ chắn ở cuối giường, đau đến xuýt xoa một tiếng. Sau đó liền yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau Dương Quýnh cảm thấy sau lưng mình đột nhiên có gió lạnh lùa vào, một giây nữa, chăn mền trên người lại bị người kéo về sau một ít. Chỉ là người ở phía sau kia còn rất cẩn thận, kéo một chút lại nghỉ, vài giây sau lại kéo thêm một chút nữa...

Dương Quýnh: "..." Cậu rất muốn chơi xấu, xoay người cuốn trở về chỗ chăn bị Phó Duy Diễn lén lút kéo qua. Thế nhưng cậu ngẫm lại, lúc này đã là hai giờ đêm, Phó Duy Diễn ngày mai còn phải đi làm, cuối cùng vẫn là không nỡ.

- -

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, hai người lại bày ra tư thế một lớn một nhỏ ở trên giường, Dương Quýnh nằm như một con sao biển bành trướng ở chính giữa, Phó Duy Diễn thì bị đẩy ra mép giường. Dương Quýnh dậy sớm, trông thấy tình cảnh này cũng rất bất đắc dĩ, đành phải nhẹ nhàng xuống giường, vòng qua bên kia đẩy Phó Duy Diễn vào trong. Chân cậu không cẩn thận đạp phải chăn của Phó Duy Diễn ở dưới đất, cậu dở khóc dở cười, ôm chăn lên bỏ sang một bên, đi ra ngoài nấu đồ ăn sáng.

Từ khi nhận được cuộc gọi của cô trợ lý nhỏ, cuộc sống của Dương Quýnh dường như được người nêm nếm thêm chút hương vị ngọt bùi*, tuy rằng không đến nỗi mọi việc đều suôn sẻ, có thêm nhiều cơ hội chưa chắc đã tốt, mà dù sao có cũng đỡ hơn không, điều này làm cho cậu cảm thấy cuộc sống của mình tràn đầy những xúc cảm mới lạ và niềm vui bất ngờ, niềm sung sướng mà bản thân chuyện này mang lại cũng đã sớm vượt qua khỏi sự chờ mong của cậu đối với bộ phim sắp đóng.

*nguyên văn: rải kê tinh (bột nêm làm từ nước luộc gà)

Cậu nhận được một cuộc điện thoại gọi đến đón bà ngoại, tiện đường ghé qua thăm Lôi Bằng, kể chuyện này cho y, người sau cũng tỏ vẻ mừng rỡ theo.

Lôi Bằng nói: "Lần này cậu cố gắng nắm chắc cơ hội, xem có thể nào đi theo người ta vừa diễn vừa học hỏi. Dù sao chúng ta cũng ngần này tuổi rồi, lại qua mấy năm nữa thì bầu má căng tròn tuổi thanh xuân* không còn, rãnh cười và bọng mắt cũng xuống cấp hết, không thể cứ dựa mặt kiếm ăn mãi được."

*nguyên văn: bình quả cơ, bầu má tròn hiện rõ mỗi khi người ta cười; pháp lệnh văn = nếp nhăn hai bên khóe miệng, hiện rõ lúc cười; lệ cơ = bọng mắt, nếp nhăn dưới mắt

Dương Quýnh bật cười: "Em có thể được lộ mặt là tốt lắm rồi, đã bao giờ dựa vào nhan sắc đâu."

"Cũng không hẳn đâu, cậu đóng phim không lộ mặt, thế nhưng bình thường đạo diễn tuyển người là nhìn vào cái gì? Ngay cả diễn vai hề, bọn họ cũng nguyện ý chọn người mà chính mình nhìn thuận mắt. Thực ra bề ngoài của cậu một chút cũng không kém, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này." Lôi Bằng ôm máy tính bảng chặc lưỡi: "Ầy, khá hơn anh nhiều."

Dương Quýnh liếc nhìn y rồi mỉm cười, cũng không phản bác. Trong lòng cậu đang băn khoăn chuyện của Hứa Thụy Vân, một lúc sau hỏi ra, hai người này thế mà hết thảy vẫn như thường. Hứa Thụy Vân chẳng biểu hiện gì, mà Lôi Bằng cũng giống như là người không liên quan, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, còn nói y đang bàn bạc cùng với Hứa Thụy Vân đi du lịch một chuyến. Mấy nơi như Tứ Xuyên, Vân Nam đều đang cân nhắc, trước mắt vừa ý nhất chính là Nội Mông lần trước Từ Chí đi, nói ở bên kia trong khoảng cuối tháng 6 đến tháng 8 là đúng vào mùa thịnh vượng, non xanh nước biếc, y còn đang định thuê một tài xế đưa đón bằng xe riêng.

Dương Quýnh hỏi y: "Các anh định đi mấy ngày?"

Lôi Bằng đang bận xem nhật ký du lịch người ta viết trên mạng, thuận miệng nói: "Không biết, ít nhất cũng phải bảy, tám ngày đi, bằng không nhiều nơi muốn đi như vậy, đi ít thì cả ngày chạy tới chạy lui, chơi không đã." Lại nói: "Anh bước đầu tính toán trước tiên đi Hải Lạp Nhĩ, rồi từ đó dọc theo hướng Bắc mà đi. Mấy tấm hình Từ Chí chụp thật con mẹ nó đẹp, anh cảm thấy mình nhìn đến trúng độc mê mẩn mất, ngày hôm qua còn nói với Hứa Thụy Vân là, đến lúc đó nếu hắn chụp cho anh không đẹp, hắn sẽ biết tay anh."

Dương Quýnh kinh ngạc: "Hai anh như vầy là đã giải quyết khúc mắc xong rồi sao?"

"Có đâu." Lôi Bằng nói: "Cơ mà chưa giải quyết xong thì cũng không thể trì hoãn việc đi chơi xa."

"..." Dương Quýnh cảm thấy như thế thì không được ổn lắm, lại sợ y chịu thiệt, không nhịn được mà nói: "Chưa cãi nhau một trận cho ra ngô ra khoai đã đi chơi, trong lòng anh không thấy lấn cấn sao? Nếu như anh ấy thực sự làm việc kia rồi, vậy thì khó ở lắm." Cậu nói xong suy nghĩ một chút, dặn dò: "Các anh đi du lịch phải ngủ chung giường sao? Nếu là chung giường thì chính anh phải mang theo bao dự phòng đó...."

"Chung giường cái gì, " Lôi Bằng cười ha ha nói: "Anh đã nói với cậu, kể cả coi như không có vấn đề này, tụi anh mấy năm qua bình quân một tháng có thể làm hai lần là tốt lắm rồi. Đã là lão phu lão thê, duỗi tay ra liền biết nếp nhăn ở đâu, nhắm hai mắt vẫn biết người kia trông như thế nào, hứng thú ở phương diện này thật sự thiếu. Có điều trong mấy năm đầu thì có hơi không biết tiết chế, gần như mỗi ngày đều làm."

Y nói xong ngược lại là nhớ tới Dương Quýnh, dựa người về phía sau, híp mắt quét cậu một lượt từ trên xuống dưới.

Dương Quýnh vừa nhìn là biết y lại nghĩ đến chuyện gì, vội vàng phất tay nói: "Đừng nhìn em thế, tụi em còn chưa làm đâu."

"Tại sao cơ?" Lôi Bằng ngẩn người, nghĩ mãi không ra, "Hai cậu không phải chuyển sang ở chung một chỗ sao? Phó Duy Diễn có bận cũng phải về nhà ngủ chứ, vấn đề này còn chưa tích cực lên?"

Dương Quýnh thầm nghĩ làm sao lại không tích cực, tích cực lên rồi đó chứ, tối hôm qua tải phim đen xuống cả một đêm, còn cố ý đuổi khéo bà ngoại đi. Kết quả được lắm, náo loạn ra một trận xàm xí như vậy. Trong lòng cậu thầm oán, lại ngại kể ra chuyện đáng xấu hổ của Phó Duy Diễn, chỉ đành ngậm miệng không nói lời nào.

Lôi Bằng suy nghĩ một chút lại nói: "Công việc kia của hắn khả năng là khá mệt mỏi, cùng lắm thì cậu chủ động một chút chứ, đàn ông đều thích như vậy, dưới giường quý phụ trên giường dâm phụ, cũng đừng chơi cái trò gì mà giữ mình thận trọng."

Dương Quýnh nghe y càng nói càng không ra thể thống gì, vội dở khóc dở cười nhanh chóng tìm cớ đánh bài chuồn.

Chỉ là trùng hợp thay, cậu đến nhà họ Phó đón bà ngoại, lại được nghe tiếp một câu này "Công việc của Phó Duy Diễn hơi cực khổ, mọi việc con chịu khó chủ động một chút."

Chẳng qua người nói lời này là bà Phó, Dương Quýnh đón bà ngoại, thế nhưng cậu không có xe, định gọi xe đưa bà ngoại trở về. Bà Phó thấy thế kinh ngạc, hỏi cậu: "Sao con không lái xe tới đây? Bà ngoại ngồi xe khách dễ bị say xe."

Dương Quýnh nói: "Con vừa mới thi lấy bằng lái, xe còn chưa mua, đang dự định chờ triển lãm xe mùa thu lại đi ngó thử xem sao, khi đó có lẽ sẽ thuận tiện."

Bà Phó không đồng ý, bảo cậu: "Bây giờ mới là tháng mấy thôi, triển lãm xe mùa thu cũng còn khá lâu nữa. Trong khoảng thời gian này con vẫn để cho bà ngoại cứ ra cửa lại phải đón xe sao? Hơn nữa Duy Diễn đi làm quá mệt mỏi, mọi việc con chịu khó chủ động một chút, như là một vài thời điểm thằng bé trực ca đêm rồi lái xe về nữa, như vậy quá không an toàn, nếu con mua xe sớm một chút, về sau còn có thể đi đón nó."

Dương Quýnh không khỏi cảm thấy hơi lúng túng, cậu nghĩ yêu cầu của bà Phó có chút quá như thể chuyện đương nhiên. Xét cho cùng, ngay cả khi là một đôi vợ chồng thật sự, phụ huynh nói như vậy cũng khiến cho lòng người không thoải mái. Cậu nghĩ như vậy, do dự trong thoáng chốc, nhưng rồi vẫn nghĩ gì nói nấy.

Dương Quýnh nói: "Mẹ, theo như mẹ nói thì con giống như bảo mẫu toàn thời gian vậy. Giữa hai chúng con thì anh ấy tương đối mệt hơn một chút, thế nhưng con cũng có công việc mà, kể cả thật sự mua xe đi chăng nữa, cũng không có khả năng lái xe đón đưa anh ấy. Còn nữa, con dùng tiền của chính mình để mua xe, mua ở triển lãm xe thì săn được nhiều chương trình khuyến mãi nhất, lại càng có nhiều cơ hội hơn để lựa chọn, con cũng không cần phải chạy đến các cửa hàng 4S* xem hàng thật rồi so sánh... Đừng nói là con muốn chờ thêm mấy tháng nữa rồi mới mua, ngay cả đến lúc đó không muốn mua nữa, cũng chẳng phải lỗi lầm gì."

*4S: cửa hàng bán xe cung cấp dịch vụ trọn gói ở TQ, 4S = sales, service, spare parts and surveys (mua bán, dịch vụ, phụ tùng, chính sách khách hàng)

Cậu nói chuyện đầy lý lẽ, thế nhưng ngữ điệu rất ôn hòa, chậm rì rì mà tỉ tê với bà Phó. Bà ngoại của Phó Duy Diễn ở bên cạnh nghe luôn miệng bảo đúng, bà Phó lại không hiểu, cau mày nói: "Con mua xe không dùng quỹ chung của gia đình sao?"

Dương Quýnh ngẩn người: "Quỹ chung của gia đình nào cơ ạ?" Cậu đứng hình vài giây, sau đó hiểu được, thật thà nói: "Tiền của con và Phó Duy Diễn vẫn là tách ra, của ai người nấy xài."

"Như vậy sao được, " Bà Phó không vui, nói giọng chỉ bảo: "Kết hôn rồi mà tiền cũng không đặt chung một chỗ, thế thì trái tim làm sao có thể hướng về cùng một nơi đây? Hai con tiền của ai người nấy xài, khó lòng tránh khỏi có quỹ đen. Lại nói, đàn ông một khi trong tay đã nắm giữ nhiều tiền thì dễ dàng tiêu pha vào mấy nơi không đứng đắn."

Dương Quýnh cũng không biết lời này là bà đang nói mình hay là nói Phó Duy Diễn, đứng tại chỗ chớp mắt nhìn bà, không hé răng. Ngược lại là bà ngoại Phó cảm thấy bà quản hơi nhiều chuyện, nói xen vào: "Được rồi được rồi, đừng lấy mấy chuyện đó ra dạy dỗ con cái. Tiền của bố Duy Diễn con trông chừng được hết sao? Người ta không bị quản thúc tiền nong mà vẫn tốt, theo như ta thấy, đây là cha nào con nấy."

Dương Quýnh hơi giật thót trong lòng, nghĩ thầm cũng không phải thế đâu, ông Phó ở bên ngoài trăng hoa ong bướm lắm. Cậu không dám lên tiếng, lén lút nhìn bà Phó, quả nhiên sắc mặt người sau khẽ biến, nhưng rồi cũng không nói gì, phất tay đầy phiền muộn mà nói: "Thôi, trong hai chiếc xe kia của Duy Diễn cũng có một cái quá phô trương, lái đi bệnh viện thì không ổn. Cái còn lại thì khá cũ rồi, cũng nên sớm thay đi. Việc mua xe này các con chớ bận tâm, cứ để cho Phó Hải Lâm bỏ tiền."

Trong lòng Dương Quýnh vẫn không tình nguyện, cậu mới đầu còn dự định chờ mua được xe rồi, lúc mình đi đóng phim thì để lại cho Dương Bội Quỳnh lái. Nhưng tình hình này nếu là bố mẹ Phó Duy Diễn bỏ tiền, làm sao cậu có thể không biết ngại. Tuy vậy cậu cũng nói không lại bà Phó, đành phải trước tiên đưa bà ngoại về nhà, sau đó gọi điện thoại thuật lại chuyện này với Phó Duy Diễn.

Phó Duy Diễn lại vui vẻ nói: "Mua chứ, tôi vốn dĩ cũng tính toán như vậy, đại loại là để cho lão ấy mua."

Dương Quýnh bật cười, không nghĩ tới hắn cũng sẽ nghĩ như thế, đành phải đem ý nghĩ của chính mình ra giải thích lại một lần.

Phó Duy Diễn không để bụng, chỉ thu xếp: "Đến lúc đó thì cứ đưa chiếc tôi đang lái bây giờ cho mẹ em, hai ta đi một xe là được. Dù sao lúc em đi đóng phim thì cũng mười ngày nửa tháng không nhìn thấy người." Hắn nghĩ tới đây lại hỏi cậu: "Khi nào thì em đi đóng phim?" "

Dương Quýnh bị hắn hỏi không biết bao nhiêu lần rồi, bất đắc dĩ nói: "Đầu tháng sau, cũng chính là cuối tuần sau."

Phó Duy Diễn ừ một tiếng, coi như là đã ghi nhận, còn nói: "Tôi cũng là mấy ngày đó xuất ngoại."

Dương Quýnh cũng ừ theo, chỉ là trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói tiếp thế nào. Muốn nói chuyện công tác, Phó Duy Diễn làm nghề này bận rộn, nghề của cậu cũng không kém là bao, phần lớn nghệ sĩ trong cùng công ty đều định kỳ đến ký hợp đồng sớm trước nửa năm hoặc vài tháng, bị xoay vần như chong chóng. Cũng chỉ có diễn viên quần chúng như cậu, cứ kêu là đến như nhân viên cứu hỏa, tiếng tăm không có, tài nguyên lại ít, nhiều thời gian rảnh, ngược lại là có thể săn sóc cho Phó Duy Diễn nhiều hơn một chút.

Cơ mà đợi cho đến tháng sau, cậu bắt đầu bận rộn, Phó Duy Diễn ra nước ngoài... Hai người lại phải đợi một thời gian dài không biết bao lâu mới được gặp mặt.

Trong lòng Dương Quýnh có một chút xíu xiu không đành lòng. Lại nghĩ, lúc này mới ngày mấy a, còn có hẳn một cái cuối tuần để dính lấy nhau cơ mà.

Phó Duy Diễn ở một nơi khác cũng không đành lòng, nhưng lại nghĩ, tổng cộng chỉ có một tuần lễ, ngoại trừ ba ngày trực ban, còn lại chỉ có hai buổi tối có thể ngủ chung giường. Thế nhưng bây giờ con cừu trắng trẻo non nớt này vẫn chưa hoàn toàn trở thành con cừu của hắn, lại không nỗ lực tranh thủ thời gian, nhỡ đâu bị người nào đó vung đao đoạt ái thuận tay dắt đi mất thì sao đây. Dù gì bộ phim mà Dương Quýnh sắp tới đi đóng cũng là phim thanh xuân, vừa nghe là biết nhìn mặt mà tuyển người.

Cảm giác về nguy cơ trong lòng hắn ngày càng tăng cao, vì thế cân nhắc phải sớm một chút thúc đẩy quan hệ của hai người tiến thêm một bước, lại nghĩ hai người ở cùng nhau lâu như vậy, có chút quá quen thuộc, ở nhà thì luôn có cảm giác bầu không khí thiêu thiếu, còn không bằng đi thuê khách sạn.

Hắn ở trong lòng suy nghĩ, lại tiện tay mở ra trình duyệt thử tra cứu một chút. Thế nhưng ai ngờ trong lúc đầu óc nhất thời ở trên mây, lại trước tiên tìm ra một bài viết: "Yêu xa với ông xã đã lâu, tình cảm càng lúc càng phai nhạt, phải làm sao bây giờ."

Phó Duy Diễn sau khi hoàn hồn thoáng sửng sốt, lại không nhịn được mà hiếu kỳ bấm vào xem thử.

Kết quả lại thấy chủ thớt giảng giải: "... Quá khó chịu... Phương diện tình cảm có thể khắc chế, phương diện sinh lý lại không được... Trước khi kết hôn không có sinh hoạt phòng the vốn dĩ đã chậm rãi phai nhạt, kết quả sau đó kết hôn... nếm trải ngon ngọt rồi, liền vượt khỏi tầm kiểm soát..."

Phó Duy Diễn sững sờ, hắn còn chưa nghĩ tới bước này. Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại cũng cảm thấy những điều chủ thớt nói hình như rất có lý. Hắn kéo xuống chút nữa xem, quả nhiên thấy mọi người dồn dập tán thành:

"... Đúng thế, sẽ nghiện, mỗi ngày tôi đều muốn..."

"Chuẩn luôn, lúc chưa từng trải thì không sao, từ cái lần đó hắn làm tôi... Về sau, liền thật sự động một chút là đặc biệt ham muốn..."

"... À, có thể nói là kể từ khi tôi nhìn thấy cái ấy, sẽ có lúc không nhịn được mà hóa thành một tên biến thái*.... Nhìn thấy trai đẹp là sẽ vô thức mà quét mắt tia chỗ đó của người ta, hahahaha"

*nguyên văn: 叮当猫 (đinh đương miêu), vốn là tên của mèo máy Pokonyan/Rocky trong tiếng Trung Quốc, nhưng bằng cách nào đó đã được dùng trên mạng thay thế cho từ đồng âm 盯裆 = "nhìn đũng quần người khác"...

"Diễm ngộ vô tội, nhất dạ hữu tình*, theo dõi WeChat: pofuxxxx "

*nguyên văn: 艳遇无罪,一夜有情 = Tình cờ gặp nhau nào có lỗi, tình yêu chớm nở qua một đêm (?) (tôi chém đấy.. QAQ), đại khái là chỉ tình một đêm, 419, one-night-stand.

=========================================================